Chương 75
Trời sang thu, mưa vần vũ suốt một đêm.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu liên tục đập mạnh vào cửa sổ. Âm thanh vừa nặng nề vừa thúc giục khiến lòng người cuộn tròn không yên. Cơn mưa đêm bao giờ cũng mang theo một cái lạnh khắc nghiệt đâm vào da thịt, thấm sâu vào tận xương cốt.
Bóng đêm đang được giội rửa triền miên. Ánh sáng của chớp và âm thanh của sấm thay phiên nhau nện xuống mặt đất, để lại một vệt sáng soi thẳng vào cửa sổ phòng ngủ của Vưu Chiếu Hy.
Đêm nay cậu lại thả mình vào giấc mơ của bản thân.
Đây không phải là sự chủ động mà hoàn toàn là một sự bị động. Trong giấc mơ, làn khí lạnh lẽo như hóa thành một cánh tay trắng xanh gầy gò nắm lấy tay Vưu Chiếu Hy, ra sức kéo mạnh cậu rơi tõm vào hố sâu của ác mộng.
Trong mơ, cậu nhìn thấy mình đang đứng trước bức tranh màu nước dưới tầng hầm bí mật của khách sạn Mạn Châu. Từng hình ảnh trôi nổi trong tâm trí, trong đó có hình ảnh mà Từ Lương đã chạm lên những điểm chấm của bức tranh để mở mật mã của lối đi bí mật.
Vưu Chiếu Hy cảm giác cơ thể mình nhẹ bỗng, bàn chân tựa hồ không chạm lên mặt đất xi măng lạnh lẽo khô cứng. Bàn tay không có lực, nhưng lại thuần thục giơ lên chạm vào từng điểm từng điểm, giống hệt như có người đang điều khiển cơ thể của cậu vậy.
Cửa mở, lối đi bí mật để vào phòng thực nghiệm xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Không khác với lần đầu tiên cậu đến đây, không gian nhỏ hẹp và tối tăm bao trùm lên một thân hình nhỏ bé là cậu. Xung quanh lặng như tờ. Cậu lại trông như một kẻ vô hình đang lén lút đi vào một nơi bị cấm.
Bước chân vẫn đều đều chậm rãi đi về phía trước. Hai bên vách tường lúc này không còn thuần một màu trắng xám nữa mà thay vào đó là nhiều mảng màu đỏ thật sẫm khô đặc bám trên tường, loang lổ trông vô cùng kinh tởm.
Vưu Chiếu Hy quay mặt nhìn qua một phía, bất giác nhíu chặt chân mày. Tuy vậy đôi chân vẫn không ngừng di chuyển, tựa như “kẻ kia” vẫn kiên trì kéo cậu đi đến đích đến thật sự.
Đi mải rốt cuộc cũng dừng lại.
Vưu Chiếu Hy ngẩng mặt nhìn cánh cửa màu trắng ở trước mặt, da thịt bỗng cảm giác được một sự lạnh lẽo hóa thành từng mũi dao bé tí ghim sâu vào từng mạch máu. Nhìn xuống đồ vặn cửa, cậu mang theo hai luồng suy nghĩ đối nghịch nhau.
Nửa muốn vịn nó vặn một vòng, nửa chỉ muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng hố sâu ác mộng vốn tăm tối ác nghiệt, một khi đã kéo được con mồi rơi vào đây rồi thì không cách gì nó sẽ tha mạng dễ dàng như vậy được.
Vưu Chiếu Hy ngước đầu nhìn lên trần nhà, chỉ nhìn thấy được một vầng màu đen huyễn hoặc, sâu hút.
Mở đi.
Ngay lúc đó, bên tai bỗng nghe thấy một âm thanh mị hoặc đến ghê người.
Vưu Chiếu Hy nhắm chặt mắt lại, cố gắng loại bỏ những âm thanh ở ngay xung quanh mình, nhưng khi cậu càng ra sức không muốn nghe thấy thì lại càng nghe thấy rõ hơn.
Trong không khí vảng vất tiếng thở dốc mệt mỏi. Vách tường vang vọng một tiếng khóc thê lương. Và sau cánh cửa kia lại là một thanh âm khác biệt với những âm thanh ở bên ngoài.
Tim trong lồng ngực của cậu đập dồn, tựa như sắp rơi xuống mặt đất nếu như có thêm bất cứ thứ gì quấn quanh lấy người cậu.
Mở cửa đi.
Vẫn là thứ âm thanh mị hoặc lạnh lẽo ấy.
Vưu Chiếu Hy không tự chủ được duỗi bàn tay vịn lên đồ vặn cửa, cảm nhận sâu sắc nhiệt độ lạnh như băng của nó đang thấm nhuần vào da thịt của chính mình.
Chẳng bao lâu, cậu xoay vặn cửa một vòng, khẽ khàng mà dứt khoát.
Cửa phòng hé mở, để lại một loạt thanh âm cọt kẹt cũ kỹ mà ghê người.
Gian phòng giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Một màu trắng xám bao trùm lấy bốn vách tường xi măng cũ nát. Trước mặt không có cửa sổ, đúng nghĩa là bốn vách tường tạo thành một cái lồng đặc biệt.
Vưu Chiếu Hy đảo nhẹ đôi mắt nhìn qua chiếc giường của bệnh nhân, lần này vẫn bắt gặp dáng người nằm đơ một chỗ ở trên giường. Tấm vải trắng phủ ngang cơ thể của người đó, chỉ để lộ đúng từ phần cổ trở ngược lên trên.
Vưu Chiếu Hy căng thẳng nhìn người nằm trên giường, sau đó đôi chân không tuân theo đại não điều khiển, cứ như vậy tiến sâu vào trong hơn một chút, lại một chút.
Ngay khi cậu bước hẳn vào trong rồi, cửa phòng lập tức đóng sầm một tiếng.
Vưu Chiếu Hy giật bắn mình, quay đầu lại muốn chạy đến đó thì không thể được. Chân cậu chỉ có thể đi về phía trước, đúng hơn là đi về phía chiếc giường bệnh kia.
Khoảng cách một lúc một gần, mà giọng nói vảng vất trong không khí càng lúc càng rõ ràng hơn.
Lại đây, gần hơn chút nữa, lại đây, mau lại đây...
Vưu Chiếu Hy bước sát đến bên giường bệnh, hạ tầm mắt quan sát thật kỹ lưỡng người đang nằm trên đó. Cậu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của một người phụ nữ. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi xám ngoét tựa như đã chết rất lâu rồi. Mái tóc màu đen buông xõa ở phía sau lưng.
Người này... là ai? Vì sao lại nằm ở trong này?
Vưu Chiếu Hy mơ hồ tự hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của người phụ nữ kia. Tuy bây giờ dáng vẻ của bà ấy trông vô cùng thê thảm nhưng vẫn không tạo cho người khác một cảm giác ghê sợ.
Ngược lại còn có chút đáng thương ảm đạm.
Người này...
Vào giây phút Vưu Chiếu Hy định duỗi tay ra chạm lên gò má của bà ấy thì bất ngờ một đôi mắt màu ngọc bích bừng mở nhìn chăm chú vào cậu.
Đôi mắt không chớp, tựa hồ không còn phần hồn, chỉ chăm chăm nhìn vào người ở trước mặt mình.
Vưu Chiếu Hy hét toáng trong lòng, tuy cậu cũng mở miệng la lên nhưng dường như âm thanh trong cổ họng không thể phát ra ngoài được.
Cậu khiếp sợ với đôi mắt kia.
Cậu khiếp sợ với đôi mắt giống hệt như của mình.
Bước chân kinh hoàng lùi về phía sau, Vưu Chiếu Hy định xoay người lại thì cảm nhận được một thứ khác nắm lấy bàn tay của mình, cố tình giữ chân cậu lại.
Ở lại đây, Tiểu Hy, Tiểu Hy...
Vưu Chiếu Hy khủng hoảng lắc đầu liên tục cho đến khi phía sau lưng của cậu bỗng trườn lên một đôi tay màu đen, dường như đối lập với gam màu của gian phòng.
Đôi tay trườn nhẹ từ lưng lên đến cổ, sau đó hoàn toàn bịt kín đôi mắt của cậu lại.
Những hình ảnh về người phụ nữ kia phút chốc tan biến.
Hố sâu của ác mộng như tức giận mà rung chuyển.
Giữa hiện thực và ảo ảnh, Vưu Chiếu Hy không còn rõ mình có còn đang lạc vào giấc mơ quái quỷ khi nãy nữa hay không. Cơ thể hiện tại đều cứng nhắc, cậu chỉ còn biết run rẩy mà lắc đầu, miệng đáng thương phát ra những âm tiết khiếp sợ.
Mưa bên ngoài vẫn không dứt.
Một luồng sáng nữa lại lóe lên trong phòng của cậu, vừa vặn để lộ một thân ảnh khác có mặt ở trong phòng.
Người này ngồi bên cạnh cậu, bàn tay che chắn đi đôi mắt mệt mỏi của cậu. Cứ như vậy, người đó im lặng quan sát cậu dần chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Trong góc tối, đôi mắt màu hổ phách sáng rực ấy như muốn nhìn thấu giấc mơ của Vưu Chiếu Hy, nhưng đáng tiếc là vẫn không đủ khả năng để làm được điều đó.
Vưu Chiếu Hy trong mơ màng như ngửi thấy được mùi hương quen thuộc của Vưu Thần, nhưng lại không cách nào mở mắt nhìn một cái. Cậu mệt nhoài thả lõng cơ thể, giấc ngủ một lần nữa cuốn cậu vào cõi mộng bình yên.
Lần thứ hai cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó thì cũng là lúc trời hửng sáng.
Vưu Chiếu Hy mệt mỏi hé mắt nhìn, trước mặt hình ảnh có chút nhòe đi không rõ ràng. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mở ra một lần nữa thì nhìn thấy Vưu Thần đang xoay lưng lại về phía mình.
“Anh cả.” Vưu Chiếu Hy chưa ngồi dậy đã lên tiếng gọi.
Vưu Thần nghe tiếng gọi, động tác nhúng khăn vào thau nước ấm nhỏ cũng chợt khựng lại giữa không trung. Y hít vào một làn hơi, sau đó mới quay người lại, thuận tay đem luôn cái khăn kia đến chỗ của Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy còn chưa rõ mình bị gì đã bị chiếc khăn kia che gần đến mắt.
“Ơ?” Cậu ngây người.
Vưu Thần im lặng ngồi xuống ở bên cạnh, cẩn thận đem khăn ấm lau sạch khuôn mặt của cậu.
“Hôm qua em phát sốt.” Vưu Thần bình tĩnh nói, động tác lau mặt cho cậu cũng dừng lại.
Vưu Chiếu Hy nghe vậy liền ngây người, “Thật sao? Sao em không cảm thấy gì vậy?”
Cậu vừa nói vừa sờ loạn từ trán xuống gò má rồi xuống đến cổ, còn định đem tay luồn vào trong áo sờ cả bụng.
Vưu Thần nhìn động tác của cậu, nhất thời khó chịu, bắt lấy cánh tay kia giữ lại, “Đừng quấy. Sắp đến giờ đi học rồi, mau thay đồ rồi xuống dưới đi.”
Vưu Chiếu Hy nghe giọng điệu lãnh đạm của người kia có chút không quen lắm, chân mày cũng hơi nhíu lại. Đợi đến khi Vưu Thần đứng dậy định rời khỏi phòng, cậu mới lên tiếng hỏi:
“Anh đang có áp lực gì sao?”
Bóng lưng Vưu Thần chợt cứng lại.
Vưu Thần không quay lưng, dường như có chút chần chừ suy nghĩ. Một hồi sau y mới quay mặt lại nhìn cậu, lãnh đạm nói:
“Không có. Em đang lo cho tôi sao?”
Ánh mắt của Vưu Thần lúc ấy tựa như một con sóng lớn, cùng với câu hỏi của y cứ thế mạnh mẽ quấn chặt trái tim của Vưu Chiếu Hy, khiến cho nó nhói lên rồi dứt khoát nhấn chìm nó xuống dưới đáy đại dương.
Vì sao anh ấy lại hỏi như vậy?
Giọng điệu như thế, ánh mắt như thế, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Mình...đã làm gì ư?
Vưu Chiếu Hy nhất thời không hiểu, cho nên chỉ đưa mắt nhìn chăm chú vào người đối diện. Cảm xúc khó chịu trong lòng dấy lên càng lúc càng nhiều, nhưng cậu không cách nào giải tỏa nó.
“Em...” Sau một hồi im lặng, cậu chỉ có thể hỏi, “...chưa từng lo cho anh sao?”
Vưu Thần nhìn cậu, khóe môi mờ nhạt hé ra một nụ cười, nhìn qua thật sự có điểm thống khổ khó nói thành lời.
“Không có.” Vưu Thần đáp, sau đó hơi cúi thấp mặt, khó hiểu cười lên một chút, “Thật ra là vì câu hỏi của em làm cho tôi cảm động.”
Vưu Chiếu Hy cảm giác hôm nay người kia có chút khó hiểu.
Chỉ là một câu hỏi như vậy thôi mà, thật sự cảm động lắm sao?
Cậu nghĩ nghĩ, lại cười khẽ, “Không phải câu hỏi ấy rất bình thường sao? Anh cũng không cần phải--”
“Những lời em nói đối với tôi đều quan trọng như nhau.”
Vưu Chiếu Hy lần này im lặng không nói gì nữa.
Vưu Thần sau khi nói xong cũng nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng cậu.
Cánh cửa chậm rãi khép lại, một tiếng khe khẽ vang lên lại trở nên nhói lòng đối với người ở bên trong.
Những lời em nói đối với tôi đều quan trọng như nhau.
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí không ngừng xoay đi xoay lại câu nói của Vưu Thần.
Khóe môi bỗng cong lên, cậu cúi mặt bật cười chua xót một tiếng. Trong lòng lại tự nói với chính mình, còn anh lại vô cùng quan trọng với em, anh có biết không?
...
Ngày khai giảng, sân trường nhộn nhịp hơn bình thường.
Biển đồng phục xanh lam và trắng lại bao trùm lấy cả trung học An Nam.
Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương bước xuống từ xe của Vưu San. Hai người nhìn cô nói tạm biệt một câu rồi liền mất hút vào biển đồng phục.
“Hôm nay chúng ta đón học sinh lớp Mười nữa, đông đúc nhộn nhịp ghê.”
Vưu Chiếu Hy đi bên cạnh dường như vẫn còn bị hình ảnh buổi sáng của Vưu Thần làm cho tinh thần chấn động, cậu không mảy may quan tâm đến đám đông chen chúc xô đẩy, cũng không buồn nhìn đến sân khấu được trang trí như thế nào và học sinh lớp Mười trông ra sao.
Im lặng đi bên cạnh Từ Lương một lúc lâu, cậu mới bất giác nhận ra từ nãy đến giờ mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ mà người kia nói.
Từ Lương không cảm thấy mình bị ngó lơ, ngược lại lo lắng cho Vưu Chiếu Hy, “Tâm trạng hôm nay không vui sao?”
Vưu Chiếu Hy dừng bước, không nhịn được thở mạnh một cái rồi lắc đầu, “Không có. Chỉ là sáng hôm nay bụng hơi đau, không thoải mái trong người.”
“Thật chứ? Cậu đừng quên chúng ta là bạn thân đấy, nhìn một cái là biết nói dối hay nói thật.”
Vưu Chiếu Hy buồn cười, “Vậy cậu còn hỏi tớ làm gì? Tự khẳng định có phải nhanh hơn không?”
Từ Lương đẩy gọng kính, nghiêm túc nói, “Tớ chỉ sợ khi tớ tự khẳng định lại dọa cậu.”
“Làm sao có thể?”
Từ Lương lần này vẫn nghiêm túc, “Cậu cãi nhau với cậu Vưu đúng không?”
“Cậu...” Vưu Chiếu Hy thật sự bị dọa cho nghẹn họng, rốt cuộc không cách nào phủ nhận liền kéo tay Từ Lương đi vào căng tin.
Căng tin hôm nay đông nghìn nghịt. Một hàng dài đang được xếp tại quầy bán đồ ăn sáng và nó không có dấu hiệu ngừng dài thêm.
Từ Lương phát giác cậu bạn của mình xong cũng không nói nữa, chỉ ủ rủ than, “Ui đông vậy nhỉ? Làm sao mà chen được đây?”
Vưu Chiếu Hy liếc liếc nhìn nhìn, “Cậu ăn bánh quẩy với uống sữa đậu nành đỡ đi. Chỗ đó vắng kìa.”
“Hôm nay tớ muốn ăn mì thịt bò...” Từ Lương hôm nay được ba cho một ít tiền, xem như là kha khá để cậu ăn ngon một chút.
Không nghĩ căng tin đông đúc, quầy bán mì thịt bò cũng đông không kém gì.
“Ngày mai ăn.” Vưu Chiếu Hy bình tĩnh nói, sau đó kéo cậu bạn qua quầy bán bánh quẩy với sữa đậu nành.
Trong lúc Từ Lương ngồi ăn, Vưu Chiếu Hy ngồi nhìn ngắm xung quanh, hai người có trò chuyện đôi chút. Chủ đề cũng xoay quanh học sinh lớp Mười và giáo viên chủ nhiệm năm nay.
Năm nay hai người họ vẫn cùng một lớp, xem ra đoạn duyên này vẫn còn rất bền vững.
“Học sinh lớp Mười đứng ở bên kia nhìn ngây ngây thơ thơ thật ý.”
“Giống chúng ta hồi đó thôi.” Từ Lương uống một hớp sữa đậu nành rồi nói.
Vưu Chiếu Hy tựa cằm lại thầm đánh giá một lượt các em hậu bối. Hồi sau thì chuông cũng reo lên, đã đến giờ làm lễ khai giảng.
Những sự kiện trong lễ khai giảng đã quá quen thuộc với mọi học sinh. Từng bước từng bước cứ theo kịch bản mà làm thôi.
Trong lúc thầy hiệu trưởng phát biểu, Từ Lương chỉ tay về một hướng nói, “Tiểu Hy, cậu nhìn bên kia đi. Có một cậu nhóc mặt mũi đẹp thế không biết!”
Vưu Chiếu Hy đang nhàm chán, nâng mắt nhìn qua theo hướng chỉ của Từ Lương.
Đúng là có một cậu nhóc mặt mũi vô cùng khả ái. Làn da trắng như trứng gà bóc, mái tóc hung đỏ, mắt mũi miệng đều nhu thuận hài hòa, vóc dáng nhỏ nhắn, bộ dạng tươm tất sạch sẽ trông khá giống một cậu ấm được cưng chiều chăm sóc cẩn thận.
Nhưng mà, nó đẹp thì làm sao chứ?
Vưu Chiếu Hy bỗng dưng đanh mặt lại, “Này, bên cạnh cậu cũng có sẵn một người đẹp như vậy rồi. Ngước đầu làm gì cho mỏi cổ thế?”
Từ Lương nghe vậy lập tức quay đầu nhìn nhìn, “Cậu có nghe câu, núi này cao có núi kia cao hơn chưa?”
“Rồi.” Vưu Chiếu Hy ghen tị, lạnh lùng bảo, “Nhưng cũng có câu, đứng núi này đừng trông núi nọ, té gãy cổ không hay đấy!”
Từ Lương nghe xong bật cười một tiếng.
“Được rồi, cậu cứ lo ngắm thằng nhóc cậu ấm xinh đẹp khả ái đó đi. Tớ đây, vốn đứng một chỗ cũng đã thu hút người khác rồi.”
Từ Lương lần này không cười nữa, chỉ ngoan ngoãn quay đầu lại, im lặng nghe thầy hiệu trưởng phát biểu.
Sau ngày khai giảng chính là những ngày tháng vùi mặt vào bài tập ở trường.
Lớp Mười Một, bài vở đương nhiên nhiều hơn một bậc, khó hơn một bậc, và tinh thần học tập cũng sẽ dễ chán nản hơn một bậc.
Vưu Chiếu Hy ngồi trong lớp, mắt nhìn chăm chú vào cuốn sách Lịch Sử nhưng hồn phách lại thả bay đi đâu không biết. Từ Lương ở bên cạnh ngược lại luôn chăm chỉ từng giây từng phút, không hề bỏ lỡ một ghi chú nào của thầy cô.
“Tiểu Hy, đừng ngủ gật đó.” Từ Lương vừa chép bài vừa nhỏ giọng nhắc nhở.
Vưu Chiếu Hy đôi mắt lim dim, vào giây phút cậu gục xuống mặt bàn thì chuông báo hiệu ra chơi reo lên inh ỏi.
Giấc ngủ bị đá bay.
Vưu Chiếu Hy ngóc đầu dậy, nhìn Từ Lương rồi bảo, “Này, cậu ở tiệm photo đợi tớ. Tớ đi vệ sinh.”
Từ Lương gật đầu đồng ý.
Lúc Vưu Chiếu Hy rửa mặt xong bước ra khỏi phòng vệ sinh thì ngay lập tức nhìn thấy một cảnh tượng chướng cả mắt nhìn.
Ở phía bên kia là tiệm photo, Vưu Chiếu Hy nhìn thấy một số nam sinh vây quanh Từ Lương, mặt mũi xem chừng không mấy vui vẻ hòa hợp.
Đám đó sao trông quen thế nhỉ?
Vưu Chiếu Hy tùy ý vẫy vẫy hai bàn tay, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ của Từ Lương.
“Tao nói rồi đó, mày liệu hồn mà tránh sang chỗ khác!”
Khi Vưu Chiếu Hy tới nơi thì vừa vặn nghe được một câu thế này. Đám nam sinh kia nhìn thấy cậu, ngay lập tức khựng vài giây, sau đó thì quay người đi mất.
“Chuyện gì vậy? Sao bọn nó lại kiếm chuyện với cậu nữa?”
Từ Lương ôm trong tay một xấp đề cương mới photo, thở dài nói, “Bọn nó đánh ghen.”
“Hả?” Vưu Chiếu Hy tưởng mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai.
Từ Lương nhíu mày, đẩy đẩy kính, “Thật ra thằng Ngải Tư thích một chị khóa trên, mà chị đó lại quen với tớ.”
“Quen? Này này dừng lại, quen cái gì? Quen với ai?” Vưu Chiếu Hy hiểu nhầm ý câu nói của Từ Lương, mặt mũi lập tức đanh lại.
Từ Lương nhìn cậu bạn của mình, một lần nữa thở dài ngao ngán, “Là quen biết, cậu nghĩ gì vậy?”
“À...” Vưu Chiếu Hy hừ khẽ, “Hại tớ còn tưởng cậu đang bị bà chị nào khóa trên gạ gẫm nữa chứ!”
Từ Lương chun chun mũi, “Nhưng mà tớ với chị ấy quen nhau thì có gì đâu chứ.”
“Có chứ!” Vưu Chiếu Hy lại hừ một tiếng, “Cậu sẽ bị ăn đó! Mấy bà chị cao tay lắm, cậu cẩn thận một chút.”
Từ Lương mặt mũi hơi phụng phịu, trong lòng khẽ bảo, còn cậu thì không bị chắc...
“Rồi sao nữa? Quen biết với cậu thôi mà, sao phải hung hăng ghen tuông quá vậy? Chị ấy là bồ Ngải Tư à?”
Từ Lương lắc đầu, “Đâu có. Nó thích chị ấy, xong ghen ngược với tớ đó.”
Nghe xong câu này, Vưu Chiếu Hy không nhịn được mắng một câu, “Sao khắm thế! Nếu tụi nó còn tìm cậu kiếm chuyện thì nói tớ, có biết chưa?”
“Ừm, nói cậu làm gì? Để tụi nó tạm biệt mái trường đi chầu trời hả?”
“...” Vưu Chiếu Hy lườm.
Cả hai sau đó kẻ lườm người xuýt xoa đi về phía bậc tam cấp. Trong lúc trở về lớp, Vưu Chiếu Hy có hỏi tên của người chị khóa trên kia.
Từ Lương ban đầu chần chừ không muốn nói, nhưng sau đó thì nghĩ lại, chỉ là cái tên thôi chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nghĩ vậy, Từ Lương thản nhiên nói ra, “Chị ấy tên là Kiều Ly.”