Chương 76
“Kiều Ly à, tên đẹp đấy.”
Vưu Chiếu Hy ngồi vào bàn, tiện tay ném lên bàn cuốn sách Toán khô khan.
Từ Lương ngồi bên cạnh đặt xấp đề cương xuống bàn rồi nói tiếp, “Ừm, không chỉ tên đẹp mà người cũng xinh nữa. Bởi vậy thằng kia nó mới thích đấy.”
Một tay cầm bút chì ghi nguệch ngoạc vào tờ giấy nháp, một tay tựa cằm, Vưu Chiếu Hy cười nhếch nhếch môi:
“Nó thích là một chuyện. Chị ấy có thích nó lại là chuyện khác. Bỗng dưng tớ lại muốn chị ấy thích cậu, sau đó cho thằng Ngải Tư ghen chết bà nó luôn.”
“...” Từ Lương nghe xong lập tức nuốt nước bọt, “Cậu thật sự là bạn của tớ đấy hả? Cậu trù tớ bị đánh ghen hả?”
Trong lòng Từ Lương lần thứ hai trong ngày phải thầm nói, anh trai cậu còn chưa đủ sao?
Vưu Chiếu Hy dừng bút, ngẩng đầu nhìn Từ Lương, cười hì hì, “Nói vậy thôi mà, chứ nếu mong thì tớ mong chị ấy thích tớ. Lúc đấy tớ sẽ đợi xem thằng kia dám làm gì tớ.”
Càng nghe càng cảm thấy không ổn, Từ Lương quyết định lấy đề cương ra tự mình giải bài tập, mặc kệ Vưu Chiếu Hy cứ vẽ linh tinh xuống giấy nháp.
Giờ ra chơi kéo dài hơn mười lăm phút một chút. Bầu không khí ở ngoài hành lang vẫn nhộn nhịp như thường, mà trong lớp thì cũng không khác là mấy. Tiếng nói chuyện liên tục truyền đến tai của Vưu Chiếu Hy làm cậu không cách nào tập trung để vẽ được.
Vẽ linh tinh một hồi, cậu buông bút, nằm dài trên mặt bàn.
Từ Lương lúc này vẫn chuyên tâm giải bài tập Toán, một chút nữa thầy vào còn có cái để mà trả lời với chỉ bài cho đứa bên cạnh mình.
“Cậu quen với chị ấy như thế nào?”
Trong lúc nhàm chán, Vưu Chiếu Hy gợi chuyện. Dù sao lần đầu tiên nghe Từ Lương nói về một cô gái, cậu cũng nổi lòng tò mò lắm chứ.
Có khi bạn thân của cậu rơi vào lưới tình mất rồi nhưng lại không thèm nói ra thôi.
Từ Lương nghe hỏi, tay hơi khựng lại. Một lúc sau mới chậm rãi trả lời, “Một lần tớ ở thư viện tìm sách, chị ấy cũng tìm sách và chúng tớ tìm chung một cuốn sách. Hmm, tớ đã chủ động để chị ấy mượn về trước.”
“Như phim thế?” Vưu Chiếu Hy nhíu mày, thì thầm, “Có khi nào là chị ấy bày kế làm cậu chú ý không vậy? Coi phim tớ hay thấy mấy kiểu vậy lắm.”
“Cậu linh tinh quá à.” Từ Lương thở dài bất mãn, “Chị ấy có người mình thích rồi. Tất nhiên không phải là tớ, càng không phải là Ngải Tư.”
Vưu Chiếu Hy lúc này bĩu môi, “Làm sao cậu biết được? Chị ấy nói cho cậu nghe à?”
Từ Lương gật gù, tay cầm máy tính vẫn bấm ngon lành, “Đúng rồi. Chị ấy có vẻ là người hướng nội, thấy tớ hợp tính cho nên đôi lần có tâm sự. Hmm, người chị ấy thích rất là tuyệt vời đó.”
“Tuyệt như thế nào?” Vưu Chiếu Hy hơi nhổm dậy.
Từ Lương đặt máy tính xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhớ lại những gì Kiều Ly từng tâm sự. Vài giây sau, cậu chép chép miệng, tóm tắt thật gọn gàng:
“Là một người vừa quyền lực vừa khí chất, còn rất điển trai, không có người thứ hai giống như vậy.”
Vừa uy lực vừa khí chất à? Còn không có người thứ hai giống như vậy sao?
Vưu Chiếu Hy cắn nhẹ đầu bút bi, đôi mắt hơi nheo lại tựa hồ đang nghĩ tới một người. Một người cực kỳ quen thuộc với những điều kiện vừa kể trên.
Nếu tính cả anh ấy thì phải là hai người rồi. Ngoại trừ anh ấy cùng người kia là một thì mới...
Dòng suy nghĩ chạy đến đây bỗng dưng bị một vật cản lại, chân mày thanh tú chậm rãi nhíu vào nhau, vẻ mặt đanh đá dần xuất hiện.
Từ Lương bên cạnh phát hiện người kia im re mới quay qua nhìn, không ngờ nhìn thấy một ánh mắt bén như dao đang nhìn người nào đó không rõ.
“Tiểu Hy, cậu làm sao đấy?” Từ Lương búng vào trán cậu một cái, “Nhìn ai mà như muốn giết người ta vậy?”
Vưu Chiếu Hy bị búng trán cũng không la ó, chỉ chậm rãi thu tầm mắt lại, hừ khẽ một tiếng, “Kiều Ly gì đó của cậu thật nhàm chán.”
“Làm gì của tớ đâu chứ?” Từ Lương bĩu môi, quay về với bài tập của mình.
Vưu Chiếu Hy tì cằm nhìn qua chỗ khác, trong đầu vẫn tò mò về người tên Kiều Ly kia nhưng cậu cảm thấy không tiện nếu như hỏi Từ Lương quá nhiều. Vì vậy mà đành chôn giấu trong lòng những điều cần biết.
Giấu đến muốn nghẹn.
Không lâu sau đó, chuông reo lên, đến giờ vào lớp.
Thấy thầy giáo bước vào lớp, Vưu Chiếu Hy lúc này mới đem vở bài tập để lên bàn. Đúng lúc này, tay cậu vô tình chạm phải một vật gì đó nằm cạnh vở bài tập.
Nghiêng đầu nhìn xuống, Vưu Chiếu Hy phát hiện một hộp sữa vị dưa gang.
Từ Lương thấy cậu loay hoay bèn nhìn sang một cái, vô tình nhìn thấy hộp sữa nằm trong tay của người kia.
“Của ai thế?” Từ Lương khó hiểu hỏi.
Vưu Chiếu Hy cầm hộp sữa, mặt cũng ngốc lăng, “Không biết. Tớ đương nhiên không uống thứ này rồi, nhưng mà...là ai bỏ vào vậy? Có bỏ nhầm hộc bàn không? Hay là chị Kiều Ly gì đấy đem cho cậu?”
Từ Lương đến lúc này thì cạn lời, chỉ lườm một cái rồi bảo, “Cậu đừng nghĩ vớ vẩn. Tớ đã nói chị ấy thích người khác rồi. Còn cái này hẳn là đưa cho cậu. Vì có người nói với tớ, đứng một chỗ cũng thu hút được mà.”
Bản thân Vưu Chiếu Hy không rõ từ bao giờ mà giọng điệu của Từ Lương lại trở nên thiếu đòn như vậy. Cậu im lặng ngẫm nghĩ, một hồi sau lại tìm ra nguyên nhân không ai khác chính là do mình, cho nên đành phải gạt qua chỗ khác.
“Nhưng của ai mới được chứ? Ai lại thầm thương trộm nhớ tớ vậy?”
Từ Lương nghĩ nghĩ, “Chắc là trong lớp mình rồi. Người ngoài lớp phải theo dõi kỹ lắm mới biết chỗ ngồi của cậu. Người trong lớp thì dễ dàng hơn nhiều.”
Dừng lại, Từ Lương vuốt vuốt cằm, sau đó đẩy gọng kính, tia sáng lóe lên qua lớp kính trong suốt, “Hiện tại Thiệu Lâm không học chung với mình nữa---”
“Liên quan gì đến thằng dở hơi đấy?” Vưu Chiếu Hy lập tức phản kháng.
Từ Lương rút lại lời mình vừa nói, nghiêm túc suy nghĩ, “Tớ đang dùng phương pháp loại trừ, cậu không hiểu à? Vì mọi người đều có khả năng thích cậu, cho nên không thể bỏ quên Thiệu Lâm được.”
Vưu Chiếu Hy cười khẩy, “Nó đấm tớ còn không kịp ấy chứ, thích cái gì mà thích.”
“Vậy thì là một người nào đó trong lớp mình. Từ từ theo dõi...”
Từ Lương bỗng cầm bút lên, bắt đầu tập trung cao độ, hạ chốt một câu:
“Còn bây giờ học bài!”
Vưu Chiếu Hy: “...”
...
Chiều tan lớp.
Vưu Chiếu Hy với cái bản tính chậm chạp lề mề không sửa được cho nên luôn làm người áp chót rời khỏi lớp.
Từ Lương ở bên cạnh đã xong từ thuở nào rồi, không nhịn được nhíu mày, “Tiểu Hy, cậu như vậy mãi sau này mà có lũ sẽ chạy không kịp đâu!”
Vưu Chiếu Hy vẫn từ tốn bỏ từng thứ vào cặp, đáp, “Lũ tới thì bơi, cậu khéo lo!”
Vừa dứt lời thì cậu cũng đeo balo lên vai. Từ Lương nghe người kia cãi chem chép mà buồn rầu không chịu được, nhưng dù sao người kia cũng đã xong xuôi rồi nên không nói nữa.
Từ Lương đi trước, Vưu Chiếu Hy bình tĩnh nối gót theo sau. Khoảnh khắc Vưu Chiếu Hy gần bước ra khỏi lớp học thì cánh cửa phụ phía sau cũng vừa vặn mở ra và đóng vào rất nhanh.
Vưu Chiếu Hy dừng bước nhìn về hướng đó một chút, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lý Thiệu Lâm lạnh lùng gương mẫu lúc nào cũng ra ra vào vào bằng cánh cửa đó suốt cả mấy học kỳ.
Tự dưng lại nghĩ đến thằng đấy làm gì chứ? Cơ mà từ nãy đến giờ trong lớp vẫn còn học sinh sao? Mình cứ nghĩ là...còn mỗi mình với Tiểu Lương thôi chứ?
Ài...
Vưu Chiếu Hy lắc lắc đầu, gạt hết những suy nghĩ linh tinh kia qua một bên rồi đuổi theo Từ Lương ở đằng trước.
Cả hai đi xuống dưới tầng trệt mới phát hiện là học sinh trong trường chỉ còn lác đác vài người mà thôi. Chủ yếu là những nam sinh ở lại để luyện tập thể thao.
Vưu Chiếu Hy đưa mắt lạnh nhạt nhìn bọn nam sinh chơi bóng rổ một cái rồi thu tầm mắt về. Thật vừa khéo là tầm mắt ngay sau đó liền thu vào hình ảnh một người đàn ông bận áo vest quần Âu rất chỉnh tề đang đứng đợi ngay trước cổng trường.
Khóe môi Vưu Chiếu Hy theo phản xạ cong lên, cả ánh mắt cũng sáng như sao trên trời đêm.
Từ Lương đi bên cạnh đương nhiên cũng nhìn thấy được người kia, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Sao hôm nay cậu Vưu lại đến đón thế? Không lẽ...mình sẽ phải đi bộ về sao? Aw...
Từ Lương đáng thương còn đang lo sợ mình sẽ phải đi bộ về nhà thì Vưu Chiếu Hy đã nhanh chóng bắt gặp một hình ảnh khác không mấy vui vẻ.
“Người kia là nữ sinh trường mình à?”
Từ Lương vẫn còn rầu rĩ ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ của Vưu Chiếu Hy, ngay tức khắc không nói được câu gì.
Trước mặt hai người họ lúc này không chỉ có mỗi Vưu Thần mà còn có một nữ sinh khác trông rất xinh xắn trắng trẻo đứng bên cạnh y, vẻ mặt lại giống hệt như đang nài nỉ gì đó nhìn rất thương.
Vưu Chiếu Hy vẻ mặt đanh lạnh trong chớp mắt, dừng bước bình tĩnh quan sát nữ sinh kia.
Từ Lương ngược lại lo lắng gấp bội lần nhưng không cách nào nói ra bằng lời.
“Tiểu Hy.” Mải đến khi Từ Lương lên tiếng gọi thì người kia đã cất bước tiến về phía trước mất rồi.
Uầy, này khoan đã chứ...
Từ Lương thấy vậy lập tức chạy theo phía sau.
Vưu Chiếu Hy bước tới với một tâm trạng cực kỳ điềm đạm và ôn hòa. Cậu gần như trở thành một đứa em trai ngoan ngoãn của Vưu Thần, vì nhìn thấy anh trai đến đón mà tỏ ra kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Nhưng không ai để ý đến ánh mắt của cậu khi liếc nhìn nữ sinh ở bên cạnh y lúc đó.
“Anh cả, anh có vẻ đợi em lâu lắm rồi nhỉ?” Vưu Chiếu Hy hơi nghiêng đầu, cong môi cười một cái.
Vưu Thần ngay khi nhìn thấy cậu, chân mày đã nhíu lại, hoàn toàn không mấy thích thú với cảnh tượng này. Nhưng vì bản tính lãnh đạm cho nên y càng không muốn bộc lộ sự khó xử của mình trước mặt nhiều người như vậy.
“Ừm, đúng là hơi lâu.” Vưu Thần bình tĩnh đáp, sau đó mở cửa chỗ ghế lái phụ, nhìn cậu bảo, “Lên xe thôi.”
Vưu Chiếu Hy liếc nhìn cửa xe bật mở một chút rồi bất ngờ đưa tay đẩy nó đóng lại như ban đầu. Cậu không nhìn đến biểu tình lạnh lùng của Vưu Thần, chỉ đơn giản nói:
“Hôm nay em ngồi phía sau.”
Dừng lại, cậu quay đầu nhìn nữ sinh kia từ trên xuống dưới, không khách khí hỏi thẳng, “Bạn gái anh sao? Trẻ vậy à? Sở thích không thay đổi ha?”
Âm cuối không hiểu vì sao cao hơn tông bình thường, đầy sự mỉa mai châm chọc.
Nữ sinh kia vẫn giương mắt nhìn Vưu Thần với một vẻ ngưỡng mộ si mê, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một sự đáng thương tủi thân của người con gái.
Ngón tay đặt trên mặt cửa chậm rãi thu lại, Vưu Thần cũng không vì những câu hỏi châm chọc của cậu mà mất bình tĩnh. Ngược lại, y còn rướn khóe môi hơi khom người nói vào tai cậu:
“Phải, cái gì cũng không thay đổi, em cũng vậy.”
Dứt lời, Vưu Thần liền đem nữ sinh kia như một kẻ vô hình đặt sang một bên, trực tiếp dứt khoát đi qua chỗ ghế lái chính, mở cửa ngồi vào trong.
Vưu Chiếu Hy nhìn lên mặt kính cửa sổ xe hơi, sau đó quay lại nhìn người kia một lần nữa. Tầm nhìn lúc này rơi xuống trước ngực của cô, nơi phù hiệu có thêu cả tên.
Hai chữ được thêu ngay ngắn thu vào tầm mắt của cậu.
Kiều Ly.
Kiều Ly cũng cảm nhận được ánh nhìn của Vưu Chiếu Hy đối với mình không mấy vui vẻ, bèn dời tầm mắt đặt ra nam sinh phía sau lưng cậu. Bất ngờ, cô nhíu mày một cái vì nhận ra người kia là Từ Lương.
Từ Lương nhìn Kiều Ly, không biết nói gì ngoài câu, “Chị về sớm một chút đi, đường nhà chị vắng lắm.”
Kiều Ly nghe vậy, hơi mỉm cười gật đầu, “Ừ, chị biết rồi.”
Nói đoạn, cô ngẩng đầu nhìn vào phía trong chiếc xe, cố gắng tìm lấy một chút hình ảnh mờ nhạt của Vưu Thần sau lớp kính. Nhưng tiếc là lớp kính này người bên ngoài không thể thấy những gì bên trong được.
Vưu Chiếu Hy thấy cô chần chừ không đi, bèn mở lời bảo, “Không phải đường nhà chị rất vắng sao? Như vậy nên về nhanh một chút, con gái ở ngoài đường...rất nguy hiểm!”
Hai tiếng “nguy hiểm” bị cậu nhấn nhá đến lạnh cả người.
Nói xong, Vưu Chiếu Hy cũng quay người lại, mở cửa xe ở phía sau, thuần thục leo lên. Từ Lương cũng mau chóng theo sau cậu, tiện tay đóng cửa lại.
Từ trường trở về nhà, cả ba người đều không ai lên tiếng. Nếu nói đúng hơn thì chỉ có mỗi Từ Lương là đáng thương nhất vì cậu ngồi giữa bầu không khí ngột ngạt chết người của hai người kia.
Khi xe dừng lại trước cổng Vưu gia, Từ Lương mới thở phào một tiếng thật khẽ, thật khẽ.
Vưu Chiếu Hy mở cửa bên trái, nhanh chóng đi xuống rồi đi thẳng vào trong nhà. Chỉ tội Từ Lương phải đem luôn cả cặp của cậu vào theo vì người kia mải giận dỗi mà ném hết mọi thứ sang một bên rồi.
Vưu Thần xuống khỏi xe, ánh mắt lãnh đạm nhìn theo bóng dáng đang dần mất hút của Vưu Chiếu Hy, không khỏi nhíu mày một cái.
Bản thân y biết rõ người kia tâm trạng hiện tại đang như thế nào, nhưng y nghĩ rằng kia cũng không phải là lỗi của mình, chuyện còn chưa giải thích rõ ràng đã giận dỗi như vậy, y ngược lại càng tỏ ra lãnh đạm không quan tâm.
Điều này khiến cho Vưu Chiếu Hy ở trong phòng ngủ nổi đóa một trận, đến mức Tiểu Uyển cũng phải chui vào một góc, gặm hạt dẻ.
“Tiểu Hy, cậu bớt nóng được không? Dọa Tiểu Uyển rồi kià.”
Vưu Chiếu Hy ngồi phịch xuống giường, môi dưới bị cắn một cái đến hồng nhuận một màu, “Hóa ra người mà Kiều Ly thích là anh cả của tớ sao?”
Từ Lương trầm mặc, nửa lắc đầu nửa im re, “Tớ cũng không rõ lắm. Nếu bây giờ so sánh những điều kiện kia với cậu Vưu thì...hình như là trùng khớp rồi. Cơ mà...vì sao cậu lại nổi giận?”
Đây là lần đầu tiên Từ Lương trực tiếp thẳng thắn hỏi vấn đề mập mờ này với Vưu Chiếu Hy. Tuy rằng trong lòng Từ Lương đã sớm nhìn nhận mối quan hệ của anh em hai người họ là như thế nào rồi, nhưng vẫn còn khuất mắc không thể giải thích được.
Ví như, hai người là anh em ruột, sao có thể?
Nhưng Từ Lương cũng biết rõ, đã gọi là tình yêu thì không gì là không thể.
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi, ánh mắt có chút bối rối vì phải đối diện với Từ Lương về chuyện này.
Bản thân cậu cũng cảm nhận được Từ Lương hiểu phần nào mối quan hệ của hai người họ, nhưng khi nói trực tiếp thế này thì vẫn có chút không được tiện lắm.
Lỡ như... cậu ấy nghĩ chuyện này ghê tởm thì sao?
Vưu Chiếu Hy trong lúc bực bội lại còn bị bối rối, thành ra thở dài một hơi, đứng bật dậy đá phăng một con gấu bông đang nằm dưới đất.
“...Tiểu Hy, cậu sẽ không làm gì chị Kiều Ly chứ?”
Vưu Chiếu Hy quay mặt nhìn Từ Lương, nhận ra người kia vì lo lắng cho Kiều Ly mà mồ hôi ướt cả trán.
Trầm mặc một chút, cậu cười lạnh nói, “Nếu như chị ta không có gì với anh cả, thì đương nhiên sẽ an toàn tính mạng.”
Từ Lương lần này nhíu mày, “Nói như vậy, có phải cậu đang thừa nhận...”
Vưu Chiếu Hy bình tĩnh nhìn Từ Lương, không nhanh không chậm lại vô cùng dứt khoát thừa nhận:
“Đúng vậy, tớ thích anh ấy. Cậu không cần phải băn khoăn suy nghĩ nhiều làm gì nữa. Tớ thật sự rất thích anh ấy.”
Từ Lương nghĩ mình đang bị dọa cho một trận, ngôn từ cũng xáo trộn cả lên, “Như vậy cậu Vưu cũng...”
Vưu Chiếu Hy bật cười, “Đương nhiên. Thế cậu giải thích xem, vì sao anh ấy lại ghen với cậu?”
Từ Lương lắc nhẹ đầu, hít sâu một hơi để ngôn ngữ cùng lý trí của mình hoạt động bình thường trở lại.
Trước kia cậu chỉ mang lòng nghi hoặc không dám khẳng định. Hôm nay Vưu Chiếu Hy lại chính miệng thừa nhận tình cảm cũng như mối quan hệ hiện tại của hai người họ khiến cho cậu nhất thời thật sự không thích ứng kịp.
Đương lúc trong phòng ngủ của Vưu Chiếu Hy đang lặng như tờ thì bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt. Âm thanh của những giọng nói đan xen vào nhau liên tục.
Vưu Chiếu Hy quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có chút tò mò nên đã mở cửa, đứng từ trên lầu nhìn xuống dưới phòng khách.
Phòng khách hiện tại đang có mẹ cậu, anh hai Vưu Kiện, chị ba Vưu San và...một người nữa mà cậu chưa từng gặp qua.
Dựa người vào hành lang, Vưu Chiếu Hy lãnh đạm quan sát khung cảnh trò chuyện nhộn nhịp ở bên dưới.
Mẹ của cậu, Vưu phu nhân lúc này bước ra tận cửa chính để tiếp đón một vị khách đặc biệt của gia đình.
Vị khách này là một cô gái có nét đẹp của phương Tây nhưng lại nói tiếng Trung Hoa rất sành sỏi. Vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, làn da trắng xanh tái nhợt, giống với đại đa số những người trong Huyết tộc. Đặc biệt, cô gái này sở hữu một đôi mắt màu đỏ như máu, làm Vưu Chiếu Hy nhớ đến người anh thứ tư của mình.
“Khiết Liên, lâu quá không gặp con.” Vưu phu nhân tựa hồ rất thân thiết với người này, chủ động bước tới ôm choàng lấy cô.
Người gọi Khiết Liên tên đầy đủ là Lang Khiết Liên, là một người quen thân thiết với Vưu gia. Ngày trước cô học tập và làm việc ở bên nước ngoài, hiện tại trở về đây chắc hẳn là có mục đích riêng nào đó.
Lang Khiết Liên ôm Vưu phu nhân, cười hỏi rất lễ phép cũng thân thiết, “Con cũng rất nhớ dì với mọi người. Ở bên kia lâu quá, khi về đây cái gì cũng thay đổi hết rồi.”
Vưu San ở bên cạnh nhìn Lang Khiết Liên, cười lém lỉnh, “Chị về lại đây chắc không phải chỉ vì công việc đâu đúng không?”
“San San, em nói như vậy hơi oan cho chị rồi đó.” Lang Khiết Liên lườm Vưu San một cái, “Chị về đây thật sự là vì công việc của chú Vưu cả.”
“Ba em kêu chị về đây sao?” Vưu Kiện ngồi ở ghế sô pha bỗng dưng lên tiếng khiến cho ai cũng phải ngoái đầu nhìn hắn một cái.
“Vưu Kiện, lâu quá không gặp em.”
Vưu Kiện vẫn cắm đầu vào điện thoại làm gì đó, tùy tiện cười cười, “Ừ, em cũng vậy. Nhưng thật ra chị mong gặp anh cả của tụi này nhất mà, phải không?”
Lang Khiết Liên tựa hồ bị nói trúng tim đen, chỉ biết cười nhẹ một cái.
Vưu phu nhân thấy cô bị hai người kia trêu chọc, bèn nói khéo, “Được rồi, Khiết Liên nó mới trở về, mấy đứa trêu chọc hoài vậy.”
Dừng lại, bà nhìn sang Lang Khiết Liên, “Thần Thần nó ở trên thư phòng, để dì kêu nó xuống.”
“Nhà cậu có khách hả?”
Vốn dĩ Vưu Chiếu Hy đang tập trung vào cuộc trò chuyện của bốn người kia, bỗng nhiên giọng nói trầm ấm của Từ Lương truyền đến khiến cậu giật khẽ mình.
Quay đầu lại nhìn Từ Lương, Vưu Chiếu Hy vẻ mặt nom có vẻ không mấy thích thú, nói, “Ừm, khách quý! Tớ nghĩ là tớ cần đi đây một chút. Cậu chơi với Tiểu Uyển dùm tớ một tí nhé.”
Từ Lương còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy bóng dáng người kia rẽ nhanh vào một căn phòng.
Vưu Chiếu Hy lần này đứng trước thư phòng của Vưu Thần không hề gõ cửa một tiếng mà trực tiếp đi vào trong. Gian phòng của y lúc nào cũng là một màu sắc u ám tăm tối lạnh lẽo như vậy. Ngay cả ngọn đèn cũng chỉ soi được một ít ở chỗ bàn làm việc mà thôi.
Vưu Chiếu Hy nhíu mày một cái rồi đi thẳng đến nơi bàn làm việc của Vưu Thần. Nhìn thấy người kia vẫn chưa cởi bỏ y phục nghiêm chỉnh khô cứng trên người ra liền ngồi ngủ như vậy, cậu nhất thời thở dài một cái.
Bận rộn đến vậy ư?
Bước chân tiến gần hơn một chút, Vưu Chiếu Hy duỗi tay định sẽ kêu y dậy thì bất ngờ cổ tay bị một lực nắm giữ, kéo về phía trước.
Vưu Chiếu Hy mất thế, chân loạng choạng ngã nhào vào trước người Vưu Thần.
“...Anh đùa em đấy à?” Cậu lườm y một cái rồi chống tay đứng dậy.
Vưu Thần ngược lại bình tĩnh nhìn cậu, vẫn chưa buông cổ tay cậu ra, trực tiếp hỏi, “Còn em lại định làm gì?”
Định làm gì?
Vưu Chiếu Hy nghe xong liền cười lạnh một tiếng, bàn tay chạm đến cà vạt của y, ngón trỏ móc vào nút thắt, thuần thục nới lỏng nó ra một đoạn.
“Làm gì thì anh sắp được biết rồi.”
Vưu Chiếu Hy đứng trước mặt Vưu Thần, ngón tay vẫn mân mê cà vạt nhung mềm mại, sau đó chậm rãi cuộn tròn quanh ngón tay của mình, cố ý muốn kéo cơ thể của y rướn về phía trước.
Vưu Thần không rõ hành động này của người kia mang hàm ý gì, vì ban chiều rõ ràng cậu còn giận dỗi y không muốn nói chuyện. Hiện tại làm những trò thế này, rốt cuộc là muốn gì đây?
Tuy thắc mắc nhưng Vưu Thần cũng không vội cất tiếng, chỉ thuận theo hành động của người kia rướn về phía trước.
Vưu Chiếu Hy một tay giữ lấy cà vạt của y, một tay vuốt ve sườn mặt rắn rỏi kia, không khách khỉ hỏi thẳng:
“Lang Khiết Liên là ai?”
Vưu Thần nghe hỏi, chân mày thoáng nhíu lại. Y trầm mặc không trả lời, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là có rất nhiều ý tứ không muốn nói thẳng ra.
Vưu Chiếu Hy vẫn bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi người kia hồi đáp.
“Làm sao em lại biết đến người đó?”
Đúng lúc cậu định trả lời thì ngoài cửa phòng của Vưu Thần có tiếng người nói vọng vào, “Cậu Cả, có Lang tiểu thư đợi cậu bên dưới phòng khách ạ.”
Vưu Thần nghe rõ một câu như thế, tựa hồ đã hiểu ra mọi chuyện, khóe môi không nhịn được rướn nhẹ lên.
Vưu Chiếu Hy ở đối diện cũng mỉm cười đầy dụ hoặc, cánh môi để sát với bờ môi của y, nửa hôn nửa trêu đùa.
Sau đó, cậu rời đi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào y, nói:
“Đó là lý do vì sao em biết đến Lang Khiết Liên. Còn bây giờ, anh nên nói cho em nghe tường tận về Nhung Vũ, Kiều Ly cũng như là Lang Khiết Liên ở bên dưới kia đi.”
Không để cho Vưu Thần kịp thời phản kháng, Vưu Chiếu Hy đã in lên môi y một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, giống như vừa đánh vừa xoa mà bảo:
“Nếu không nói, em sẽ không cho phép anh xuống dưới gặp người ta đâu, anh cả của em.”