Thần Hy Khúc

Chương 91: Chương 91




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

Chương 91

“Quán Thanh, đủ rồi!”

Thẩm Ninh từ phía sau bước lên, chắn ngang ngay tầm ngắm của ngòi súng.

Hành động bộc phát này của bà khiến cho Vưu Quán Thanh phần nào kinh ngạc, ngón trỏ đặt ngay cò cũng không đủ dũng khí mà ấn một cái nữa.

Không gian rất nhanh liền trở về an tĩnh như ban đầu.

Thẩm Ninh vẻ mặt đau lòng nhìn Vưu Quán Thanh, “Ông định giết chết con của chúng ta hay sao?”

Vưu Quán Thanh hiện tại vẫn còn vì thái độ của Vưu Thần mà tức giận, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của người mẹ, cánh tay bỗng chốc vô lực mà hạ xuống.

Vưu San ở sau lưng hai người cũng bật khóc vì tình cảnh thống khổ trước mắt mình. Hai tay cô lồng chặt vào nhau, thật sự không biết phải nói gì để giúp cho ba mình bớt giận.

“Thái độ của nó như thế nào, bà cũng đã thấy rồi đấy. Có phải lời nói của tôi không còn ra gì nữa đúng không?”

Thẩm Ninh vẫn đứng yên trước mặt ông, nuốt xuống những giọt nước mắt giận dữ đau lòng, “Lẽ nào ông là con người máu lạnh đến như vậy? Dù sao chúng ta cũng đã nuôi Tiểu Hy từ lúc mới sinh ra đến bây giờ. Nói giết thì có thể ra tay giết chết hay sao? Còn Vưu Thần, nó chính là con trai ruột của ông đấy!”

Vưu Quán Thanh hạ tầm mắt, cười lạnh một tiếng không đáp. Khẩu súng lục cũng bị ông vô tình ném mạnh xuống sàn nhà.

“Thần.” Thẩm Ninh quay đầu lại nhìn Vưu Thần, “Con mang Tiểu Hy lên phòng đi. Đợi mẹ lấy hộp sơ cứu.”

Bình tĩnh nói xong một câu, bà lại nhìn đến Vưu San đang đứng sững người ở đối diện, “San San, con cùng mẹ đi lên đó.”

Vết thương của những viên đạn khiến cho lưng áo của y nhuộm đỏ một màu. Cảm giác đau đớn dần thấm vào da thịt, khiến cho y không nhẫn được mà nhíu mày một cái.

Tuy vậy cánh tay đang ôm lấy Vưu Chiếu Hy vẫn không lơi lỏng dù chỉ một chút.

Sau khi đưa cậu vào phòng rồi, Vưu Thần cẩn thận đặt cậu ngồi xuống giường. Cởi xuống chiếc áo choàng màu đen, dưới ánh đèn vàng trà mờ nhạt trong phòng, từng vết thương dần hiện ra.

Vưu Thần trầm mặc nhìn không sót một vết thương nào trên người cậu, trong lòng phút chốc lạnh như băng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt đau lòng tức giận của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy kéo kín cổ áo lại, che đi vết thương chằng chịt trên ngực mình. Chiếc áo này là của tên thợ săn khi nãy, cậu sau khi trở về hình dạng con người liền dùng quần áo của hắn mà mặc vào.

Bộ quần áo rất rộng, lại còn có mùi hôi.

“Vết thương của anh...” Vưu Chiếu Hy sau một hồi không chịu được ánh nhìn của y đành phải chủ động lên tiếng.

Bàn tay của cậu cũng vươn dài ra muốn xem thử vết thương nghiêm trọng như thế nào nhưng rất nhanh đã bị y ngăn lại.

Nắm lấy bàn tay lạnh bởi sương đêm của cậu, Vưu Thần im lặng áp nó lên gò má của mình. Từng chút một cảm nhận sự lạnh lẽo mà cậu phải chịu đựng gần một ngày ở trong rừng, trái tim y tựa hồ bị thắt chặt lại.

“Thần...”

“Đừng nói gì cả.”

Trong lòng Vưu Thần lúc này hiểu rõ nỗi sợ của mình hơn bất kỳ ai hết. Bí mật sẽ không bao giờ bị thời gian vùi lấp, mà nó sẽ tìm một cơ hội thích hợp nhất để lộ diện.

Bao nhiêu năm qua, Vưu Thần cố gắng từng chút một để che giấu nó thật cẩn thận. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Trầm mặc một lúc lâu, Vưu Thần nâng mắt nhìn người đối diện, một tay áp trên gò má của cậu, dịu dàng mà ôn nhu vuốt ve, “Sẽ không có gì thay đổi cả.”

Vưu Chiếu Hy ngây người nhìn y.

“Em vẫn sẽ ở đây, vẫn sẽ là người của Vưu gia, tôi vẫn yêu em.”

Đến lúc này, Vưu Chiếu Hy lại không kìm được mà cắn chặt môi dưới của mình. Đôi mắt nhòe đi, hình ảnh trước mặt cũng trở nên nhạt nhòa.

“Thần, vốn dĩ chúng ta đã sai ngay từ đầu rồi...”

Chân mày y bỗng nhíu lại.

Vưu Chiếu Hy tuy biết rằng những điều mình sắp nói ra sẽ đau lòng đến mức nào, sẽ khiến cho người kia khó chấp nhận đến nhường nào, nhưng cậu vẫn muốn nói.

Vì sống là phải đối mặt với sự thật.

Càng trốn tránh sẽ càng lạc lối.

“Ba của anh, ông ấy sẽ không chấp nhận chuyện này.”

Giọng điệu khi nói của Vưu Chiếu Hy thật sự bình tĩnh và sáng suốt. Cậu đã hiểu rõ phần nào về thân phận của mình, hiểu rõ được vì sao Vưu Quán Thanh từ trước đến giờ đều không để cậu vào mắt.

Cho nên cậu đã nhấn mạnh rằng, đó là ba của Vưu Thần, không còn là ba của hai người nữa.

Cậu, là một đứa mồ côi.

Vưu Chiếu Hy cắn chặt răng, cố chấp đè nén đi cảm xúc chân thật của trái tim, lần này để cho lí trí giành lại thế mạnh mà tiếp tục nói chuyện.

“Chúng ta, em nghĩ rằng chúng ta chỉ còn có thể chia tay thôi.”

Từ “tay” đến cuối cùng chỉ như bật ra một âm hơi rất nhẹ, nhẹ đến mức người khác không thể chấp nhận được.

Khi cậu cố gắng kìm nén lại như vậy, những vết thương trên người cũng tự nhiên đau nhói thêm vài phần.

Giữa không gian tịch mịch, tiếng cười chua chát lãnh đạm cất lên.

Không rõ Vưu Thần đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lại có chút thất thần đau đớn, đầu mơ màng lắc nhẹ một chút.

“Không.”

Vưu Thần không nhìn cậu, chân mày nhíu lại, “Không có chuyện đó, sẽ không có chuyện đó...”

“Tôi không thể.”

Vưu Thần vừa nói vừa kề sát trán của y vào trán của cậu, chóp mũi của hai người cũng vừa vặn chạm vào nhau. Âm điệu của giọng nói cứ nhỏ như thế, giống như một lời thì thầm cầu nguyện đầy chua xót.

Chưa bao giờ Vưu Thần để bản thân trôi theo cảm xúc như ngày hôm nay.

Bàn tay áp lên gò má của cậu, Vưu Thần vẫn kề sát vào khuôn mặt đó, cất tiếng thì thầm lại điên cuồng:

“Không, Tiểu Hy, em là của tôi, em phải ở bên cạnh tôi. Nếu không muốn là người của Vưu gia, thì chỉ cần là người của tôi. Đừng như vậy, tôi xin em, Tiểu Hy, chúng ta sẽ không có gì thay đổi, sẽ không có, không có bất cứ thay đổi nào...”

“Thần, đừng như thế...” Vưu Chiếu Hy nhắm chặt mắt lại, vì không muốn phải nhìn thấy bộ dạng bi thương này của y.

Nhưng y ngược lại vẫn không ngừng cất lên những tiếng thì thầm bên tai cậu, dường như muốn đem cả trái tim trong lồng ngực ra đưa cho cậu xem, để chứng minh tình yêu của y đã lớn đến mức nào.

“Tôi đã cược tất cả vào em, tôi không còn gì nữa.”

“Tôi chỉ còn mỗi em.”

“Tiểu Hy.”

Thẩm Ninh đứng bên ngoài cửa phòng cùng với Vưu San, ánh mắt trở nên thăng trầm kỳ lạ.

Vưu San đương nhiên nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người bên trong, lúc này cô mới hiểu ra được vì sao Vưu Thần lại quan tâm đặc biệt đến Vưu Chiếu Hy như vậy.

Càng không phải y quá phận dám phạm vào tình cảm anh em ruột thịt đầy cấm kỵ.

Mà là vì y đã sớm biết Vưu Chiếu Hy không thuộc về Vưu gia, nhưng lại cố chấp lún sâu vào loại tình cảm cấm kỵ khác.

Nghe những lời mà Vưu Thần nói, tim gan Vưu San cũng không cách nào chịu nổi. Cô là người có tính tình ôn hòa nhất trong nhà, đối với loại việc này chỉ có chua xót thương cảm hơn là tức giận oán trách.

Thẩm Ninh bên cạnh đến giờ cũng không lên tiếng, dường như bà cảm nhận được Vưu Thần đang đau đớn như thế nào. Vì vậy mà kiên nhẫn ở bên ngoài chờ đợi đến khi cảm xúc của hai người trở về bình ổn, bà mới bước vào.

Tính từ lúc mang thuốc lên đến giờ đã hơn năm phút đồng hồ, Thẩm Ninh bây giờ mới ngước mặt lên, gõ cửa.

Âm thanh bên trong càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Vưu Thần vẫn dán sát người vào Vưu Chiếu Hy, tựa hồ lo sợ cậu sẽ ngay tức khắc biến mất nếu như mình không xao lãng đi một giây.

Nghe thấy tiếng động, Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn về phía cửa phòng. Sau đó tầm mắt thu về Vưu Thần đang ôm lấy cậu, trong lòng không nén được tiếng thở dài.

“Thần, hình như là mẹ mang thuốc lên cho anh đó.”

Vưu Thần đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Vết thương sớm khô lại, tuy vậy vẫn không thể lơ là mà không khử trùng được.

Ngồi thẳng dậy, Vưu Thần ngước mắt nhìn cậu, sau đó quay đầu nói vọng ra, “Mẹ vào đi.”

Thẩm Ninh nghe vậy, nhanh chóng mở cửa đi vào. Trong không gian tối mịt mờ, bà lại nhìn thấy được sắc mặt của cả hai đều không ổn.

Bước lại gần chỗ Vưu Thần, Thẩm Ninh áp tay lên vai của y, điềm đạm nói, “Con qua thư phòng đi, mẹ khử trùng vết thương cho con.”

Sau đó nhìn sang Vưu San, mỉm cười với cô, “Con chăm Tiểu Hy giúp mẹ nhé.”

Vưu San trong tay ôm lấy hộp sơ cứu, ánh mắt nhìn sang Vưu Chiếu Hy vẫn còn một chút ái ngại. Vì buổi sáng cô đã kinh ngạc mà lỡ hét toáng lên khi nhìn thấy hồ ly trắng trong phòng.

Khi ấy thực sự không biết đó là Vưu Chiếu Hy nên cô mới như vậy.

Chậm rãi điều chỉnh ánh mắt của mình, Vưu San cười bảo, “Vâng, hai người cứ đi đi. Con lo cho Tiểu Hy được mà.”

Thẩm Ninh lại nhìn Vưu Thần, thấy y có vẻ trầm mặc nên bà thấp giọng nói lại, “Bây giờ cùng mẹ qua thư phòng đi.”

Vưu Thần kỳ thực không muốn rời khỏi Vưu Chiếu Hy dù chỉ một chút. Nhưng vì giọng điệu của Thẩm Ninh quá mức điềm đạm ôn hòa, y cũng không muốn khiến cho bà lo lắng về mình quá nhiều.

Chậm rãi đứng dậy, Vưu Thần nhìn bà một cái rồi quay đầu nhìn Vưu Chiếu Hy trước khi rời khỏi phòng.

Hai người lần nữa chạm ánh mắt nhau, tuy không nói gì nhưng dường như đều hiểu được suy nghĩ của nhau.

Cậu gượng gạo cười lên để người kia có thể an tâm rời đi.

Cửa phòng thoáng chốc đóng lại, ánh sáng bên ngoài cũng bị ngăn chặn.

Vưu San ngồi xuống mép giường, cẩn thận quan sát từng vết thương trên người cậu, hồi lâu mím nhẹ môi, thương xót nói:

“Chị xin lỗi. Em có đau lắm không?”

Một lời này của Vưu San đã phần nào xoa dịu nỗi đau trong tim cậu.

Nỗi đau không còn người thân bên cạnh mình.

Vưu Chiếu Hy có lẽ hiểu được vì sao cô xin lỗi mình, khóe môi cong lên, cậu nén xuống cơn đau nhức, khẽ lắc đầu.

“Cảm ơn chị.”

Cảm ơn chị vì đã không nhìn em bằng một đôi mắt chán ghét như bao người...

...

Thẩm Ninh lấy băng bông cùng thuốc sát trùng ra khỏi hộp, sau đó cẩn thận xem xét vết thương trên lưng với bả vai của Vưu Thần.

“Con làm như vậy không nghĩ đến Tiểu Hy đau lòng sao? Thằng bé sẽ áy náy lắm.”

Thuốc hòa cùng với máu khiến cho chân mày của Vưu Thần thoáng nhíu lại. Y nhắm hờ mắt, tựa hồ đang nghĩ đến một việc khác quan trọng hơn.

Thẩm Ninh động tác nhanh gọn lại nhẹ nhàng, chẳng bao lâu đã khử trùng được toàn bộ vết thương trên người y.

Sau đó bà dùng băng gạc quấn quanh từ vùng ngược ra phía sau lưng hai vòng rồi thắt nút lại.

Xong xuôi, Thẩm Ninh đứng dậy đặt hộp thuốc sang một bên.

“Con định sẽ thế nào đây?” Quay người lại, bà bình tĩnh nhìn y.

Mọi việc đã đến nước này, chỉ còn cách là nói hết những gì còn lại trong bí mật nữa mà thôi.

Vưu Thần trong lòng hiểu rõ Vưu Chiếu Hy sang ngày mai sẽ hỏi cho tường tận mọi việc, cho nên y đã vạch sẵn những điều mình sẽ nói rồi.

Nhưng hiện tại, tâm tình của y vẫn còn bứt rứt vô cùng.

Cúi đầu nhìn xuống băng gạc quấn quanh người, Vưu Thần một chút cũng không màng đến mà nhanh chóng khoác một chiếc áo khác sạch sẽ khô ráo lên người.

“Con sẽ tự lo được. Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi. Con muốn ở một mình.”

Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn Vưu Thần ngồi xuống ghế tựa, chẳng kiêng dè gì đã châm một điếu thuốc ngậm lên môi. Qua làn khói xám trắng mờ ảo, bà tựa hồ nhìn thấy một đôi mắt mệt mỏi và bất lực của con trai.

Nhưng bà hiểu rõ người này đã không muốn tâm sự thì có cố gắng mấy cũng không cậy miệng được.

“Được rồi, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Tiểu Hy đã có San San lo rồi. Đêm nay hãy lo cho bản thân mình trước đi.”

Nói xong, Thẩm Ninh cũng nhanh chóng quay người đi về phía cửa phòng. Khi bà vừa đặt tay lên chỗ nắm cửa thì nghe thấy giọng nói của Vưu Thần từ sau lưng truyền đến.

“Mẹ biết hôm nay là ngày gì đúng không?”

Thẩm Ninh hạ mi mắt, ngón tay cũng trở nên run rẩy.

Bà biết hôm nay là ngày gì, bà cũng hiểu rõ ý tứ của Vưu Thần đang muốn nói đến việc gì, trong lòng không khỏi chua xót.

Quay nửa mặt lại, Thẩm Ninh nén đi sự đau lòng của mình, “Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ còn cách là đối mặt thôi, con trai.”

Vưu Thần ngồi ở bàn làm việc nghe vậy cũng không lên tiếng mà chỉ cười lạnh một tiếng. Điếu thuốc trong tay nhanh chóng cháy gần một nửa, đóm lửa đỏ nhấp nháy ở đầu ngón tay.

Cửa phòng đóng lại, nét mặt của Vưu Thần cũng phút chốc thay đổi.

Điếu thuốc bị di vào gạt tàn.

Nhiều năm giữ gìn cho Vưu Chiếu Hy như vậy, để rồi ngày hôm nay, khi cậu đã tròn 16 tuổi thì y lại bất cẩn để mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Bỏ qua việc Vưu Chiếu Hy bất ngờ biến thân thành hồ ly, việc mà y muốn nói đến chính là cậu đã uống máu trong ngày Trăng Máu.

Mọi thứ về loài hồ ly, Vưu Thần đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thế nhưng chính y cũng không thể quản nổi việc của một hồ ly không hề biết về thân phận thật sự của mình.

Những việc y tính rõ ràng không bằng sự sắp xếp của ông trời.

Bàn tay đặt trên mặt bàn nhất thời nắm chặt lại, chẳng bao lâu Vưu Thần đứng bật dậy, điên loạn huơ hết tất cả những thứ trên bàn xuống mặt đất.

Y nghiến chặt răng để không phải bật ra tiếng kêu thống khổ trong lòng mình.

Mọi thứ đều đã tiêu tan cả rồi.

Dưới đất ngổn ngang những tài liệu cùng với vật dụng khác.

“Khốn khiếp!”

“Vưu Thần, mày là một tên khốn!”

“Khốn khiếp, khốn khiếp!!!”

“Arrgg!!!”

Theo sau mỗi lời thốt ra, y đều đấm mạnh tay mình xuống mặt bàn. Mải đến khi bàn tay bị trầy xước nghiêm trọng, y mới mơ hồ dừng lại.

Thanh âm bi phẫn bên trong thư phòng đều vọng ra ngoài một cách rõ ràng khiến cho Thẩm Ninh không cách nào kìm được nước mắt của mình.

Bà hiểu, hiểu vì sao Vưu Thần đau lòng đến như vậy.

Bởi vì khi một hồ ly đã dính phải lời nguyền Trăng Máu, sẽ sống chẳng bằng chết.

Quá nửa đêm, Vưu Thần mặc kệ bàn tay bị thương của mình, một mình rời khỏi thư phòng, bước sang phòng của Vưu Chiếu Hy.

Cậu vì cả một ngày dính những trận đòn roi mà mệt đến ngủ say.

Khuôn mặt khi ngủ của cậu lúc này trông thật an tĩnh.

Vưu Thần khẽ khàng ngồi xuống bên mép giường, âm thầm quan sát từng động tĩnh của Vưu Chiếu Hy. Một hồi sau, y chậm rãi đưa tay chỉnh lại tấm chăn cho cậu. Tiếp đến lại chạm nhẹ vào một bên sườn mặt của cậu.

Mỗi động tác đều rất ôn nhu dịu dàng, nhưng trong mắt của y vẫn là nỗi đau không nói nên lời.

“Thật xin lỗi em, Tiểu Hy.”

Đây là lần đầu tiên Vưu Thần nói ra những lời này với cậu, nhưng vẫn đáng tiếc là cậu không thể nghe thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.