Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 92
Từ Lương giở sách ra ôn lại một số công thức cũ để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Trong lúc đọc lẩm bẩm một trang công thức thì cửa phòng tắm mở ra một tiếng khe khẽ.
Tầm mắt của cậu nhanh chóng dời từ những công thức khô khan sang ba của mình.
Từ Thiếu Hàn vừa mới tắm rửa xong, hơi nước còn bám trên cơ thể của ông làm chiếc áo sơmi hơi dính sát vào người. Một tay lau khô tóc, một tay đóng cửa phòng tắm lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn con trai mình.
“Có chuyện gì sao?”
Thấy Từ Lương từ sáng đến giờ cứ nhìn mình một cách khó hiểu, miệng hé mở như muốn nói gì đó rồi lại thôi khiến cho ông cũng cảm thấy kỳ quái không thôi.
Từ Lương nghe ba mình hỏi, rốt cuộc cũng tìm được cầu nối để có thể mở lời. Cậu siết bút chì trong tay, tâm tình chốc chốc căng thẳng vì không biết chuyện mình sắp hỏi liệu có phải hay không?
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Từ Lương hỏi, “Ba, tối hôm qua ba có nghe tiếng ồn bên dưới không?”
Tiếng ồn mà Từ Lương nói đến chính là trận cãi vả cùng những tiếng súng đùng đoàng của Vưu Quán Thanh.
Từ Thiếu Hàn nghe hỏi xong liền trầm mặc ngồi xuống chiếc nệm ở đối diện. Hôm nay là ngày nghỉ của mình nên ông cảm thấy khá thoải mái. Ngồi tựa lưng vào mảng tường phía sau, Từ Thiếu Hàn trầm tĩnh cầm một cuốn sách trong tay rồi mới chậm rãi trả lời.
“Có, ồn như vậy ai mà không nghe chứ hả?”
Từ Lương quay nửa người lại chăm chú nhìn ba mình. Cậu liếm liếm môi, tiếp tục tò mò, “Ba, tại sao chú Vưu lại bảo Tiểu Hy là một con thú ạ? Thái độ của chú ấy đối với Tiểu Hy thật khắc nghiệt quá đúng không?”
Từ Thiếu Hàn thở dài, không thể giả vờ không quan tâm được mà ngước mắt nhìn Từ Lương:
“Thái độ của ông Vưu như vậy đã đủ chứng tỏ Chiếu Hy không phải là người trong Huyết tộc. Và nếu cậu ấy là con người thì ông ta sẽ không tức giận đến thế.”
Trước kia Từ Thiếu Hàn có nói sơ qua những điều liên quan đến Huyết tộc. Trong đó có những điều cấm kỵ trong gia tộc này.
Từ Lương còn nhớ rất rõ, Huyết tộc có mối hận thù sâu sắc với Thú tộc, đặc biệt là với loài hồ ly.
Xâu chuỗi lại tất cả những sự việc trên, Từ Lương không khỏi nhíu mày, mơ hồ đáp, “Lẽ nào...Tiểu Hy là hồ ly ạ?”
Từ Thiếu Hàn đẩy nhẹ gọng kính, đến cả động tác này cũng giống con trai y hệt, “Ba nghĩ là con cứ tìm cậu ấy hỏi thì sẽ biết rõ hơn. Hai đứa dù gì cũng là bạn thân của nhau, sẽ không giấu giếm nhau đâu. Nhưng mà hôm nay thì chưa được, chuyện cũng còn quá mới, con nên để Chiếu Hy có thời gian bình tĩnh lại.”
Nói xong lời này, Từ Thiếu Hàn cũng cúi đầu tập trung đọc sách.
Thắc mắc của Từ Lương cuối cùng cũng được giải đáp một nửa, cậu khẽ thở dài một tiếng rồi quay người lại, tiếp tục học thuộc công thức.
Vì đã biết được một nửa câu chuyện, cho nên một nửa lo lắng còn lại trong lòng Từ Lương chính là dành cho người bạn của mình.
...
Một giấc ngủ an tĩnh phần nào giúp cho những cơn đau nhức trên người Vưu Chiếu Hy thuyên giảm đi chút ít.
Lúc cậu tỉnh dậy thì trời đã gần đến trưa. Bên ngoài nắng chiếu xuống mặt đất gắt gao, nhưng vẫn sót lại những ngọn gió mát rượi làm bầu không khí không đến nỗi nóng nực.
Vưu Chiếu Hy vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế bên cạnh giường nằm. Không lâu sau, tầm mắt của cậu lại hạ xuống thêm một chút, vừa vặn phát hiện ra bàn tay đầy vết thương chưa được khử trùng của Vưu Thần.
Chân mày thoáng nhíu lại, Vưu Chiếu Hy chống tay ngồi lên, lưng dán sát vào thành giường.
Không nghĩ một tiếng động khẽ cũng có thể khiến cho người bên cạnh thức giấc.
Cả người Vưu Chiếu Hy hơi cứng lại, đầu chậm chạp ngẩng lên nhìn Vưu Thần. Thấy y cũng đã mở mắt chăm chú quan sát mình, cậu có chút gượng gạo dời tầm mắt sang chỗ khác.
“Em thức dậy lúc nào vậy?”
Sáng sớm nay Vưu Thần đã thức dậy rồi, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi công việc của mình, y lại quay trở về phòng để trông nom cậu.
Phòng người kia đột nhiên tỉnh dậy, tâm lý vẫn còn chưa bình tĩnh sẽ có thể gây ra nhiều chuyện khác.
Cả một đêm Vưu Thần dường như không thể chợp mắt sâu được, giấc ngủ cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê khiến cho tinh thần của y cũng phần nào tụt dốc.
Bước lại gần đến chỗ cậu, Vưu Thần đưa tay dán lên trán cậu một chút rồi hỏi tiếp, “Cơ thể còn đau nhức hay không?”
Đối với sự quan tâm nhiệt tình này của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy căn bản vẫn chưa quen cho lắm.
Ngày trước y quả thực là một người lạnh lùng khô khan. Tuy hành động cùng lời nói có ngọt ngào dịu dàng nhưng cũng sẽ không thể hiện một cách rõ ràng nhiệt tình như vậy.
Vưu Chiếu Hy không tránh né động chạm của y, chỉ khẽ lắc đầu một cái rồi muốn bước xuống giường.
Vưu Thần thấy thế liền vươn một tay đỡ lấy cậu đứng dậy, “Em vào rửa mặt đi, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn y một cái rồi chậm rãi gật đầu. Sau đó thì quay lưng đi vào phòng tắm.
Ở bên ngoài, Vưu Thần chờ đợi cho đến khi nghe tiếng nước chảy rỉ rả mới chịu quay người rời khỏi phòng.
Vưu Chiếu Hy hứng lấy một hớp nước mát lạnh rửa sạch khuôn mặt sau một đêm vật lộn với đau nhức mệt mỏi.
Sau đó cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào gương.
Ánh mắt vẫn lãnh đạm sắc sảo như vậy. Phía trên chân mày với gò má có vài đường trầy xước, nhưng hiện tại cũng đã khô lại rồi.
Khi nhìn vào gương, cậu lại bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trong suốt 16 năm qua.
Từ lúc cậu còn nhỏ cho đến bây giờ, không phải thái độ của từng người trong gia đình đối với cậu đã quá rõ ràng hay sao?
Nhiều năm trôi qua như vậy, vì sao một chút nghi hoặc cậu cũng không để tâm đến?
Ngay cả tình cảm anh em ruột thịt cấm kỵ mà Vưu Thần mang đến cho cậu, cậu cũng không nghi ngờ dù chỉ một chút.
Bây giờ cậu mới hiểu ra, không phải là anh ấy quá phận, mà là ngay từ đầu đã sớm biết được mọi thứ rồi.
Nhưng nếu đã biết thì cớ gì phải tự lún sâu bản thân vào tình cảm nghiệt ngã thế này?
Yêu cậu sao?
Vưu Chiếu Hy nhìn chăm chú vào gương mặt phản chiếu trong gương, không tránh khỏi đau lòng lặp lại suy nghĩ:
“Yêu em đến vậy sao?”
Mơ hồ nói xong một lời này, Vưu Chiếu Hy lại bất giác nhìn thấy được hình dáng cô tịch bất lực của Vưu Thần vào tối hôm qua khi ngồi đối diện cậu.
Những lời thì thầm bi thương đó, cậu làm sao có thể quên cho được? Nó tựa hồ đã khảm sâu vào trái tim cậu, để nhắc nhở cậu về sau cũng không được phép lãng quên tình yêu lớn lao thâm tình này.
Sau vài phút nhốt mình trong phòng tắm, tinh thần của cậu cũng đỡ hơn vài phần rồi.
Lúc mở cửa bước ra liền nhìn thấy Vưu Thần đang đứng ngay tại lồng nhỏ của Tiểu Uyển. Vưu Chiếu Hy không đóng cửa phòng tắm lại, tránh gây ra động tĩnh dời sự chú ý của y.
Vưu Thần đứng quan sát Tiểu Uyển đang ngủ bên trong chiếc lồng, không rõ y đang suy nghĩ điều gì mà chân mày hơi nhíu lại.
Một lát sau, cậu sực nhớ đến vết thương ở bàn tay của y, vì thế mà chủ động lên tiếng gọi, “Thần.”
Vưu Thần nghe thấy tiếng gọi, tâm trí cũng lập tức được cậu kéo lại. Y quay đầu nhìn, “Em xong từ bao giờ vậy?”
Vưu Chiếu Hy không trả lời câu hỏi của y, chỉ nhanh chóng đi đến kéo y qua giường rồi ấn vai y ngồi xuống. Tiếp đến, cậu mang hộp sơ cứu đặt trên bàn nhỏ qua, thuần thục dùng băng bông và thuốc sát trùng.
Vưu Thần không rõ ý tứ của cậu, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Ngay sau đó thì bàn tay của y được cậu giữ lấy, động tác sát trùng vết thương cũng nhẹ nhàng ôn nhu.
Điều này bất giác khiến cho Vưu Thần khẽ cười một tiếng.
“Anh không biết quý trọng bản thân mình sao? Vết thương này là anh gây ra sau khi mẹ đi đúng không?”
Vưu Chiếu Hy không nhìn anh, luôn miệng trách cứ. Tuy vậy ánh mắt của cậu đều đang nói hết những gì trong lòng.
Cậu xót gần chết...
Vưu Thần không quản việc cậu mắng mình bao nhiêu lần, cũng không màng để ý vết thương trên bàn tay mà chỉ nhất mực nhìn ngắm cậu.
“Vết thương không đáng gì đâu.”
“Sao lại không đáng?” Vưu Chiếu Hy lúc này mới chịu ngẩng đầu, nhưng lại lườm y, “Anh không đau, nhưng em đau đấy...”
Trong lúc xót lòng, cậu lỡ lời nói ra suy nghĩ trong tim mình. Ngay sau đó thì nhíu mày, cúi đầu tập trung băng lại vết thương cho y.
Vưu Thần ngược lại như được tiếp thêm một nguồn năng lượng mạnh mẽ, khóe môi rướn lên. Ngón tay theo thói quen nâng cằm cậu hướng về phía mình, trán kề sát trán, y thấp giọng nói:
“Được rồi, sẽ không làm em lo lắng nữa.”
Vưu Chiếu Hy hơi nâng mi mắt lên nhìn y, đối diện với đôi mắt nóng rực như lửa kia, cậu vô thức nuốt nước bọt.
“Nói thì nhớ đó.”
Vưu Thần lại mỉm cười, “Nhớ.”
Vưu Chiếu Hy băng xong liền cách y một khoảng nhất định, lần này vẻ mặt nghiêm túc nhìn y.
Nhìn vẻ mặt của cậu, Vưu Thần cũng phần nào đoán ra được những điều mà cậu sắp nói, trong lòng trở về bình tĩnh lãnh đạm.
“Bây giờ có thể nói cho em rõ mọi chuyện được không? Vì sao Vưu gia lại nuôi em?”
Vưu Thần âm trầm nhìn cậu, một hồi sau không nhanh không chậm bắt đầu kể những chuyện trong quá khứ.
“Em đã nghe đến Thú tộc rồi đúng không?”
Vưu Chiếu Hy không biết quá nhiều về Thú tộc, nhưng cũng có quen biết với hai người trong gia tộc đó rồi nên hơi gật đầu.
Vưu Thần bình tĩnh nói tiếp, “Người trấn giữ Thú tộc hiện tại là Lý Dư Trạch. Ông ta có ba người con trai, nhưng thực tế thì chỉ có hai người con trai là hiện hữu. Người con trai thứ ba đã mất tích từ khi còn chưa sinh ra đời. Vì sự hiểu lầm giữa Lý Dư Trạch và vợ của ông là Đồng Xuyến Yên, cho nên Xuyến Yên đã bị ông ta ruồng bỏ và đuổi ra khỏi tộc. Trong khoảng thời gian đó, bà mang thai đứa con thứ ba của ông ta. Nhưng đứa con này lại bị Lý Dư Trạch bảo là con hoang, không phải là con của ông ấy. Đó là lý do mà bà ấy bị đuổi đi.”
Chỉ mới là phần mở đầu của quá khứ, thế nhưng từng lời mà Vưu Thần nói ra đều khiến cho trái tim Vưu Chiếu Hy càng lúc càng nguội lạnh.
Ba người con trai lại chỉ còn có hai người hiện hữu.
Người thứ ba...liệu có phải?
Vưu Chiếu Hy hơi nhíu mày, cố gắng gạt hết những điều mình vừa mới nghĩ đến sang một bên, tiếp tục nghe y nói.
“Đồng Xuyến Yên chính là mẹ của em, Tiểu Hy.”
Một câu này đã chấn động tâm tình vốn dĩ còn rất nhiều bất ổn của cậu.
Ngẩng mặt lên, Vưu Chiếu Hy dường như không muốn tin, ngập ngừng hỏi lại, “Anh nói bà ấy là mẹ của em? Như vậy, người con trai thứ ba...là em sao?”
Sau đó, cậu khẽ lắc đầu, vẫn không muốn chấp nhận việc Lý Dư Trạch nghĩ rằng người con trai thứ ba không phải là con ruột của ông ấy.
“Nhưng mà không phải anh nói, đứa bé kia không phải là con của Lý Dư Trạch hay sao?”
“Là Lý Dư Trạch nghĩ như vậy.”
Vưu Thần đáp, “Còn mẹ của em đến cùng vẫn thừa nhận em là con ruột của ông ấy. Nhưng căn bản khi đó mẹ em đã bị đuổi ra khỏi tộc, cho nên mọi lời đồn thổi và nghi ngờ đều áp lên mẹ của em. Đến tận bây giờ, thanh danh của bà ấy vẫn chưa được rửa sạch.”
“Vì sao?” Vưu Chiếu Hy cắn chặt răng, nén xuống cảm xúc thương xót mẹ mình, “Vì sao ông ta lại nghĩ như vậy?”
Đến đây, Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn xuống đôi bàn tay đang lồng chặt vào nhau của người kia.
Y trầm mặc một lúc mới trả lời, “Vì khi đó, mẹ của em có quen biết với một người của Huyết tộc. Người này cùng với mẹ em khá là thân thiết, cho nên... Lý Dư Trạch mới nghi ngờ về mối quan hệ của hai người. Sau khi bị đuổi đi, người đàn ông kia đã đưa mẹ em về Vưu gia. Vì lúc đó người này cùng với Vưu gia cũng có mối quan hệ khắng khít.”
“Ban đầu ba kịch liệt phản đối, nhưng mẹ thì khác. Mẹ không hận thù với loài hồ ly và cũng vì là phụ nữ với nhau nên mẹ đã đồng ý chăm sóc cho mẹ em. Chỉ tiếc là khi sinh em ra thì...bà ấy qua đời. Còn người kia vì có quan hệ với hồ ly nên bị Sẩm gia trừng phạt đến chết.”
Vưu Chiếu Hy trầm mặc im lặng suốt từ nãy đến giờ. Sau khi nghe rõ được mọi chuyện, cậu vô thức nhớ lại những giấc mơ ngày trước của mình.
Những giấc mơ luôn có một người phụ nữ với khuôn mặt hiền hậu xuất hiện, luôn dang vòng tay muốn ôm lấy cậu, luôn nỉ non tha thiết gọi tên của cậu...
Một giọt nước mắt bên khóe trượt dài trên gò má, Vưu Chiếu Hy cũng không lưu tâm đến nó, chỉ nhẹ giọng nói:
“Như vậy, em cũng không còn người thân nào hết, đúng không? Một đứa bé không biết được người nào là ba của mình, cũng không còn người mẹ bên cạnh, lại được nuôi dưỡng bởi một gia tộc khắc với tộc của mình... Thần, anh nói xem, em nên về đâu mới là đúng nơi của mình?”
Vưu Thần nhìn thấy trong mắt cậu là từng tia đau đớn lạc lõng, trái tim lãnh khốc của y phút chốc cũng vì vậy mà chấn động.
Ôm lấy khuôn mặt kia, y kề sát vào chóp mũi của cậu, thật bình tĩnh mà dịu dàng nói, “Em không cần trở về đâu cả. Em phải ở bên cạnh tôi, tôi sẽ là người thân của em, là ngôi nhà của em, là người mà em có thể hoàn toàn tin tưởng...”
Vưu Chiếu Hy nhắm nhẹ mắt, mặc cho cảm xúc cuốn bản thân trôi theo nó. Từng dòng nước mắt rơi xuống ướt cả khóe môi.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân lạc lõng đến như vậy.
Xung quanh phút chốc đều trở thành người xa lạ đối với cậu. Đến cả người đáng lý là người thân ruột thịt cũng phủ nhận đi thân phận của cậu.
Ngay lúc này, cậu không biết bám víu vào ai khác ngoài Vưu Thần.
Mỗi một lời mà y mang đến gieo vào trái tim của cậu đều phần nào khiến cho niềm tin kia bớt suy suyển đi một chút.
Như y từng nói với cậu: Tôi chỉ còn mỗi em.
Hiện tại, cậu cũng thật lòng muốn nói, cậu chỉ còn mỗi y để nương tựa.
“Em muốn đi thăm mộ của mẹ.” Vưu Chiếu Hy mở mắt nhìn y.
Vưu Thần im lặng nhìn cậu một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngày mốt tôi sẽ đưa em đến thăm mộ của mẹ.”
Đoạn, y dừng lại ôn nhu lau đi vệt nước còn bám trên khóe mắt của cậu, “Bây giờ, mọi thứ vẫn sẽ như cũ. Em vẫn sẽ ở đây, chúng ta vẫn bên nhau, không có gì thay đổi ngoại trừ một thứ.”
Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn y, trong lòng không rõ một thứ mà y nói là gì.
Đương lúc lý trí vẫn còn mơ hồ thì ngoài cửa vang lên một giọng nói kính cẩn, “Cậu Cả, đồ ăn của Hy thiếu đã xong rồi ạ.”
Đồ ăn?
Vưu Chiếu Hy ngây người nhìn ra ngoài đó, đồng thời bao tử cũng thuận theo mà kêu lên.
Vưu Thần sau khi nghe thấy liền đứng dậy, đi ra ngoài đó mở cửa. Khay thức ăn nằm gọn trong tay y, cửa cũng nhanh chóng đóng lại một tiếng.
Đặt khay thức ăn xuống giường, Vưu Thần lúc này mới nói tiếp câu nói khi nãy, “Ngoại trừ thức ăn của em từ bây giờ sẽ thay đổi.”
Vưu Chiếu Hy nhìn xuống những chiếc đùi gà luộc trắng phau thơm nóng, khói còn bốc lên nghi ngút mà vô thức nuốt nước bọt.
“Điều đâu tiên em cần biết về hồ ly chính là thịt gà.”
Vưu Chiếu Hy dời mắt khỏi khay thức ăn, ngước lên hỏi y, “Vậy em không cần dùng máu nữa?”
“Ừm.” Vưu Thần đáp rồi đưa tay xoa đầu cậu, “Ăn xong cứ tùy tiện để lên bàn đi. Một lát sẽ có người lên dọn giúp em. Hôm nay vẫn chưa được ra ngoài phòng đâu, vết thương cần thời gian để hồi phục lại.”
Sau khi dặn dò xong, Vưu Thần hơi khom người xuống hôn lên mũi cậu, “Từ bây giờ em vẫn là người của Vưu gia, nhưng sẽ với thân phận là người đầu ấp tay gối với tôi, đã nhớ chưa?”
Vưu Chiếu Hy nghe xong, trái tim khẽ rục rịch một tiếng.
Cúi thấp đầu, cậu mím nhẹ môi, rất lâu sau mới chịu gật đầu một cái.
Không rõ cái gật đầu này là đồng ý hay đã nhớ, nhưng kiểu nào thì cũng khiến Vưu Thần thấy an lòng.