Lăng Tiếu hất tay của Lữ Tinh ra, cả người giống như biên bức trong đêm, trong nháy mắt lợi dụng tinh thần lực hoành tảo hai gã hộ vệ ngoài cửa.
Hai gã hộ vệ đến chết cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Lăng Tiếu một cước đá mở cửa phòng, chỉ thấy Lữ Phương đang bị một gã nam tử trẻ tuổi ôm lấy, trên người nàng nhiều chỗ quần áo bị xé thành mảnh nhỏ, hai vú tuyết trắng bạo mãn cơ hồ triển lộ ở trước mắt, hai điểm đỏ bừng chập chờn sinh lên.
- Người nào!
Thanh niên kia cả kinh kêu lên.
Lăng Tiếu đơn thủ nhất chỉ, một đạo lam diễm cực nhanh nhập vào mi tâm của người trẻ tuổi này.
- Đi!
Lăng Tiếu lắc mình đem Lữ Phương vẫn đang sững sờ ôm vào trong ngực, cũng không thèm nhìn đến người trẻ tuổi kia, lập tức trốn ra khỏi gian phòng.
Lăng Tiếu mang theo nhị nữ đến mặt đất trong viện, lập tức thả ra Tử Giao Long Khâu mang theo ba người thoát đi nhã các.
Tử Giao Long Khâu vòng quanh ba người hạ xuống dưới đất, hộ thể thần quang bao phủ ba người, để cho ba người căn bản không phải chịu bất kỳ tầm mắt cùng bùn đất nào ngăn trở.
Xuyên thấu qua tử sắc quang vựng nhàn nhạt, Lăng Tiếu trái ôm phải ấp Lữ gia nhị nữ, trận trận mùi thơm của thiếu nữ khiến cho hắn tâm viên ý loạn, ánh mắt lại càng không thể tự chủ rơi vào trên người Lữ Phương chỉ còn vài mảnh vải, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, mượt mà động lòng người, da hết sức mê người, thánh nữ phong mềm mại bạo mãn ia càng là cho người ta huyết mạch sôi trào, dục hỏa phần thân.
Lữ Phương ngượng ngùng cười, rặng mây đỏ đều lan tới cổ rồi, trái tim "phác thông phác thông" nhảy lên không ngừng.
Lữ Tinh lại là vẻ mặt mê say tựa vào trong ngực Lăng Tiếu, hai tay ôm chặt lấy eo hổ của hắn, cảm nhận được khí tức độc hữu của nam tử làm cho lòng nàng say mê không dứt.
Lăng Tiếu vốn định cố gắng khống chế ánh mắt không nhìn tới thân thể mê người kia, nhưng mà ánh mắt lại giống như không bị khống chế, căn bản không có cách nào hoạt động.
Hắn chỉ có thể ở trong lòng gào thét:
- Phi lễ chớ nhìn... Phi lễ chớ nhìn...
Lúc Tử Giao Long Khâu từ dưới đất chui lên, lỗ mũi của Lăng Tiếu đã chảy ra hai đạo "Nước mũi" đỏ lòm.
Lữ Tinh không khỏi dịch chuyển ra khỏi thân thể của Lăng Tiếu, nhìn "Nước mũi đỏ" của Lăng Tiếu kinh hô:
- Ân công, làm sao ngươi bị thương?
Lữ Phương "Ưm" một tiếng, trong nháy mắt trốn ở phía sau muội muội của mình, ngăn cách tầm mắt của Lăng Tiếu.
Sắc mặt Lăng Tiếu đỏ lên, lúng túng quệt một chút máu mũi, giả bộ làm bộ dạng vô tội nói:
- Gần đây khí trời quá nóng, hư hỏa bay lên... Hư hỏa bay lên...
Lữ Tinh nghe xong nhất thời còn không giải thích được, lại quay đầu nhìn thấy tỷ tỷ trốn ở sau lưng mình "xoát: một cái hồng lên cả khuôn mặt.
- Ân công... Nếu như ngươi muốn, ta... Ta có thể cho ngươi.
Lữ Tinh luôn luôn lớn mật, nhìn Lăng Tiếu sâu kín nói, ánh mắt kia tràn đầy mong đợi vô hạn cùng ngượng ngùng.
Bóng đêm như nước, trăng như tiêm nhu, mỹ nhân như ngọc.
Lữ phủ hai danh thiên kim, một nữ hai vú nửa lộ, kiều diễm ướt át, hấp dẫn động lòng người, một nữ thẳng thắn lớn mật, mỹ mâu như thủy, tình ý liên miên.
Lăng Tiếu anh vĩ bất phàm, thần phong như ngọc, khí vũ hiên ngang, khí huyết phương cương.
Cuối cùng Lăng Tiếu đón nhận ánh mắt của Lữ Tinh, không tới nửa giây liền bại trận rồi, từ trong không gian giới lấy ra quần áo hướng Lữ Tinh ném tới, sau đó vội vàng lui về phía sau mấy bước:
- Để cho tỷ tỷ của ngươi mặc y phục nhanh lên, chúng ta suy nghĩ thêm một chút làm sao cứu phụ thân của ngươi, bằng không đợi hừng sáng, chuyện bại lộ, các ngươi liền phiền toái lớn rồi.
Hắn ngoài miệng thì nói như vậy, kỳ thực ở trong lòng vô cùng đau đớn nói:
- Con mẹ nó, bản thiếu gia thật quá thuần khiết rồi, như vậy cũng có thể nhẫn!
- Nam nhân nhát gan!
Lữ Tinh ở trong lòng thì thầm một tiếng, sau đó đem y phục đắp lên trên người của tỷ tỷ nàng.
Lăng Tiếu lần nữa triệu hồi Tử Giao Long Khâu mang theo ba người trở lại trong Lữ phủ.
Muốn cứu ra Lữ Chính, muốn đối phó với Triệu, Hoàng hai nhà nhất định phải tính kế dài.
Lữ gia hậu sơn, một gã lão nhân có hơn hai trăm tuổi đang đả tọa.
Chỉ thấy lão gương mặt khô gầy, thần sắc tái nhợt, đầu tóc rối bời, sinh cơ ảm đạm, nhìn bộ dáng kia tựa hồ khó có thể khôi phục được trọng thương.
Lão chính là hộ tộc trưởng lão đời trước của Lữ gia Lữ Bất Vi, là một gã đê cấp Địa Hoàng.
Hai ngày trước, Triệu Hoàng hai nhà bốn gã Hoàng giai cùng nhau giết đến tận cửa, hắn một mình một người đối kháng hai gã Hoàng giai, bị đánh thành trọng thương.
Nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình, chỉ sợ lão đã chạm vào hoàng thổ rồi.
Bất quá lấy trạng thái hôm nay của lão, thương thế căn bản khó có thể áp chế, không ít ám kình lưu lại trong cơ thể đang không ngừng phá hư sinh cơ của lão.
Lão biết không đến một tháng, lão tất sẽ tọa hóa ở chỗ này.
- Phốc!
Lữ Bất Vi phun ra một ngụm máu tươi, thương thế càng thêm chuyển biến xấu rồi.
- Đại... Đại ca, ta... Ta thật xin lỗi ngươi a, Lữ gia liền muốn hủy ở trong tay ta, thật là không có mặt mũi đi gặp ngươi.
Lữ Bất Vi không cam lòng lẩm bẩm nói, vẻ mặt tịch lạc nói không ra lời.
Nhớ ngày đó Lữ gia bọn họ là uy phong bực nào, nhưng mà huynh trưởng của lão vừa mới qua đời, lập tức gặp phải hai nhà như tằm ăn rỗi, mà nay càng bị cục diện bức hôn này, trong lòng hắn rất là bất phẫn, không cam lòng, không đành lòng a!
Lúc này, mặt đất truyền đến dị động.
- Thứ gì?
Lữ Bất Vi lập tức vươn người đứng dậy, tùy thời chuẩn bị xuất kích.
- Nhị gia gia...
Lữ Phương cùng Lữ Tinh mới từ dưới lòng đất đi ra ngoài, lập tức hướng Lữ Bất Vi kinh hô.
Lữ Bất Vi kinh hãi, hắn chẳng thể nghĩ tới Lữ Phương cùng Lữ Tinh lại có thể từ trên mặt đất chui từ dưới đất lên.
Khi thấy nhị nữ bên cạnh Lăng Tiếu, Lữ Bất Vi nhăn chân mày một chút nói:
- Chính là ngươi giết mười mấy tên Vương giai của Triệu Hoàng hai nhà?
Mặc dù Lữ Bất Vi hàng năm ở chỗ này bế quan, nhưng mà đối với chuyện ở ngoại giới vẫn là biết rõ.
Lăng Tiếu không có phủ nhận:
- Không sai, ta vốn không muốn gây chuyện, nhưng mà người khác lại là nhìn không vừa mắt.
Lữ Bất Vi nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu một lúc lâu, sâu xa nói:
- Ngươi vì sao phải tới giúp chúng ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằn có thể đối phó với bốn lão gia hỏa này?
Lăng Tiếu không chút để ý cười nói:
- Có được hay không phải thử qua mới biết được, chỉ cần tiền bối có thể cung cấp vị trí kỹ càng của bọn họ là được rồi.
Con mắt của Lữ Bất Vi nhảy một chút, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ tiểu tử này thật là người nối nghiệp của thế lực lớn nào đó?
- Quên đi, đừng làm chuyện hi sinh vô vị, ngươi mang theo các nàng đi thôi, càng xa càng tốt, khụ khụ...
Lữ Bất Vi vô lực phất phất tay nói, tiếp theo lại nhẹ ho ra vài búng máu.
- Nhị gia gia ngươi thế nào rồi?
Nhị nữ lo lắng đỡ Lữ Bất Vi kêu lên.