Thần Khống Thiên Hạ

Chương 587: Chương 587: Cứu viện. (2)




- Ta không sao, các ngươi cùng hắn đi thôi, đi được càng xa càng tốt, ngày sau cường đại rồi hãy trở về, thay Lữ gia chúng ta báo thù.

Lữ Bất Vi nói.

Lão không cho là Vương giai trẻ tuổi ở trước mắt thật có thể đồng thời đối phó với tứ đại Hoàng giai.

Lăng Tiếu đã nhìn ra Lữ Bất Vi bị thương không nhẹ, trong tay nhiều ra một cái bình nhỏ, sau đó đưa tới trước mặt Lữ Bất Vi:

- Tiền bối, ăn nó vào đi.

- Đây là... Lữ Bất Vi nghi ngờ nhận lấy bình, một cỗ băng hàn lãnh ý trực nhập cốt tủy.

- Cực phẩm thạch nhũ dịch?

Lữ Bất Vi lướt qua mấy phần mừng rỡ.

- Đây là vạn năm thạch nhũ dịch, hẳn là có thể khôi phục thương thế của tiền bối.

Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.

- Vạn... Vạn năm thạch nhũ dịch!

Lữ Bất Vi trong tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa để cho bình rơi trên mặt đất.

Bất kỳ linh vật nào đạt tới vạn năm trở lên đều được xưng là thần vật rồi.

Vạn năm thạch nhũ dịch không chỉ có thể tẩy tủy phạt mạch, phát triển thức hải, đồng dạng có chức năng chữa thương phi phàm.

Lữ Bất Vi thật sự không nghĩ tới, thanh niên vừa mới ra mắt này sẽ cho lão đồ vật quý trọng như thế,

Phải biết rằng một lọ nho nhỏ như vậy không biết có thể làm cho bao nhiêu người vì nó tranh đoạt đến bể đầu chảy máu, chỉ sợ Thiên Tôn nhìn thấy cũng phải thèm thuồng.

- Thật... Thật cho ta?

Lữ Bất Vi kích động hỏi.

Có bình nhỏ vạn năm thạch nhũ dịch này, lão không chỉ có hi vọng khôi phục thương thế, càng có thể lần nữa tẩy tủy kinh mạch, ở trong đời liền có thể tiến thêm một bước, lão làm sao có thể không kích động.

- Dĩ nhiên, ta còn cần tiền bối trợ giúp!

Lăng Tiếu rất chân thành gật gật đầu nói.

Ban đầu ở trong lòng núi, hắn đã lấy không ít vạn năm thạch nhũ dịch, hắn cũng không ngu đến toàn bộ để cho Lục Ông hút đến khô khốc.

Lữ Bất Vi không hề đưa đẩy nữa, vận khởi linh lực còn dưa lại trong sơn động bày ra cấm chế, phòng ngừa khí thế khi mình khôi phục lộ ra bên ngoài, khiến cho người ta chú ý.

Lữ Bất Vi liếm liếm đầu lưỡi khô ráo, vội vã ăn vào vạn năm thạch nhũ dịch.

Nhất thời, một cỗ năng lượng tinh khiết bắt đầu rửa sạch chữa trị thương thế của lão, cùng lúc đó một cỗ hàn băng bắt đầu lan khắp toàn thân.

Lăng Tiếu mới vừa muốn ra tay dùng hỏa linh lực giúp lão tan ra những hàn khí kia, lại phát hiện những hàn khí này cư nhiên bị Lữ Bất Vi hấp thu vào trong cơ thể.

Cùng lúc đó, khí thế của Lữ Bất Vi bắt đầu không ngừng dâng cao, cả người tựa hồ trở nên trẻ ra mười mấy tuổi, mất đi bộ dáng chán chường mới vừa rồi.

Lữ gia nhị nữ thấy một màn như vậy, trên mặt tất cả đều là vẻ vui mừng.

Lữ Bất Vi chính là trụ cột hiện nay của Lữ gia, hôm nay Lữ Bất Vi nếu chết đi, như vậy Lữ gia coi như hoàn toàn xong rồi.

Rất nhanh, hai canh giờ đi qua, hiện tại đã là canh ba buổi tối rồi.

Lữ Bất Vi cuối cùng từ trong đả tọa tỉnh lại.

Chỉ thấy lão một thân tinh khí thần khôi phục đến đỉnh phong, tựa hồ thực lực còn tăng lên không ít, trong cặp mắt kia tản ra hàn mang khiếp người.

- Tốt tốt... Không nghĩ tới lão phu còn có thể khôi phục, hơn nữa để cho ta đạt tới đê cấp đỉnh phong, thật là trời không phụ Lữ gia ta.

Lữ Bất Vi hưng phấn mà nói.

- Nếu tiền bối đã không có việc gì, vậy chúng ta nên hảo hảo làm kế hoạch như thế nào đem bốn lão bất tử kia tiêu diệt.

Lăng Tiếu từ bên cạnh nói.

Lữ Bất Vi hướng Lăng Tiếu nhìn lại, hướng về hắn chắp tay cảm ơn nó:

- Đa tạ ân viện thủ của tiểu hữu, ngày sau muốn dùng đến Lữ Bất Vi ta cứ mở miệng.

- Tiền bối nghiêm trọng rồi, ta giúp ngươi cũng là vì giúp mình mà thôi.

Lăng Tiếu khiêm tốn đáp.

Giờ phút này, Lữ Bất Vi càng nhìn Lăng Tiếu càng là hài lòng, tiếp theo lại nhìn hai cháy gái ở một bên một chút, trong lòng rất là hiểu ý thầm nghĩ:

- Người này dung nhan xuất chúng, thực lực bất phàm, có tư cách làm tôn nữ tế của Lữ gia ta.

Sau đó, Lăng Tiếu bắt đầu cùng Lữ Bất Vi mật mưu một lúc lâu.

Tiếp theo, Lăng Tiếu để cho Lữ gia nhị nữ ở chỗ này tạm lánh, sau đó kêu ra Tử Giao Long Khâu mang theo hắn và Lữ Bất Vi đi xuống lòng đất, hướng địa bàn Triệu gia đi tới.

Bọn họ muốn tranh thủ ở trước hừng đông đem bốn lão gia hỏa này hết thảy giết chết, như thế hai nhà liền không đủ gây sợ.

Triệu gia hậu sơn, trong một động phủ, chính là nơi mà hai gã Hoàng giai của Triệu gia bế quan.

Lữ Chính bị phong bế tu vi, buộc chặt ném vào một cái góc tối không người, vẻ mặt rất là tịch lạc tiêu điều.

Hắn đường đường là nhất gia chi chủ, bị người khác làm thanh con tin ném tới đây, thật sự là rất biệt khuất, trong lòng nghĩ tới tình cảnh hai nữ nhi của mình bị áp ở dưới thân, hắn tàn nhẫn không được mà đem người của hai nhà đều xé xác.

Đáng tiếc, hắn dù là toan tính diệt hổ, nhưng không có lực diệt hổ.

Ở cách hắn không xa, hai lão bất tử đang nhắm mắt đả tọa, quanh thân óng ánh quang hoa chói lọi, hơi có mấy phần khí chất tiên phong đạo cốt.

Triệu Thế Nghĩa, Triệu gia gia chủ đời trước, thực lực đê cấp Địa Hoàng, chủ tu Thủy thuộc tính linh lực.

Ngày đó, Lăng Tiếu chém giết mười mấy tên trưởng lão cảu Triệu Hoàng hai nhà, lúc muốn rời đi liền bị Triệu Thế Nghĩa phách một chưởng thành trọng thương, nếu không có Cổ Hoàng thần công ( Kim Cương Ngũ Biến quyết ) hộ thể, sợ rằng đã phải vẫn lạc, mà thân thể Ma Đế mới đoạt được trực tiếp bị phách tan, có thể thấy được đáng sợ của Hoàng giai.

Triệu Thế Nhân, là đệ đệ của Triệu Thế Nghĩa, trưởng lão đời trước của Triệu gia, thực lực so với huynh trưởng càng kinh khủng hơn, trung cấp Địa Hoàng thực lực, chủ tu Mộc thuộc tính, là tồn tại đứng đầu nhất trong Vạn Thú thành.

Hai người đem Lữ Chính mang tới đây, chính là phòng ngừa Lữ Bất Vi đến cứu viện.

Bõng nhiên, Triệu Thế Nhân mở mắt ra, hai luồng lục mang bắn ra ngoài, lô ra vẻ cực kỳ quỷ dị dọa người.

- Thứ gì?

Triệu Thế Nhân đơ chỉ hướng xuống một chút, huyễn ảnh một gốc cây như đằng nhập vào mặt đất.

- Nhị đệ, ngươi phát hiện cái gì?

Triệu Thế Nghĩa không hiểu hỏi.

- Không có chuyện gì, có thể là ta đa tâm.

Triệu Thế Nhân nhíu chặt chân mày, lắc đầu nói.

Triệu Thế Nghĩa trầm tư một chút nói:

- Chẳng lẽ là tiểu tử kia tới?

- Người nào?

- Tiểu tử mấy ngày trước từ trong tay ta chạy trốn.

Triệu Thế Nghĩa đáp, bỗng nhiên một chút hắn lại nói:

- Nghĩ đến không thể nào, ngày đó hắn ăn một chưởng toàn lực của ta, sơ rằng đã sớm chết ở nơi hoang dã rồi.

- Nga, nghĩ đến là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Triệu Thế Nhân nhàn nhạt đáp một tiếng, lần nữa nhắm mắt lại.

Bất quá hắn lại không phải là đang đả tọa, mà là lợi dụng thần thức hướng xuongs mặt đất dò xét tới, hắn cảm giác được có đồ vật gì đó ở phụ cận.

Bỗng nhiên, thần thức của hắn đau xót, một cỗ nguy cơ hiện ra.

- Người nào!

Triệu Thế Nhân phản ứng cũng là rất nhanh, lập tức thu hồi thần thức, một tay hướng xuống mặt đất nặng nề đập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.