Sau đó cũng có cường giả Địa Hoàng giai của lưỡng tông tiến vào trong giang hà muốn giải quyết vấn đề này, để cho đại giang khôi phục lại bình tĩnh.
Ai ngờ Địa Hoàng giai của lưỡng tông lại cũng là một đi không trở lại.
Chuyện này chấn động đến Tây Bắc, Nam Hoang ưỡng địa, Long Đào giang vì vậy cũng có một cái hung danh khác là Vẫn Long giang.
Từ đó về sau, không người nào còn dám ở ngày mười lăm xuất giang du hành.
...
Tối nay cũng không phải là đêm 15, đại giang vốn nên gió êm sóng lặng, sẽ không có chuyện yêu dị phát sinh.
Nhưng mà Lăng Tiếu mới vừa rồi không ngừng gầm thét, chấn đến đại giang sôi trào không nghỉ, ngư tinh chết yểu.
Dưới đại giang lặng lẽ xảy ra biến hóa kinh người, tựa hò có thứ gì đang bắt đầu hồi phục.
Trên mắt sông, Lăng Tiếu cảm thụ được năng lượng mênh mông không ngừng, cả người trở nên vô cùng tự tin, cho dù là hiện tại gặp gỡ cường giả Địa Hoàng giai đều có dũng khí đánh một trận.
Hắn nội thị ình hướng trong cơ thể mình một chút, phát hiện kinh mạch, khiếu huyệt, tạng phủ hết thảy sinh lý cơ năng đều biến thành một loại kim sắc tôn quý trong suốt lóng lánh, nhưng mà loại sắc trạch này phát ra sinh cơ so với sắc trạch bình thường càng thêm cường thịnh, năng lượng tuần hoàn cung cấp khiến cho người ta có một loại cảm giác vĩnh viễn sẽ không suy thoái.
Đan điền bốn phía có ba tầng kình khí nồng đậm đem nó trùng trùng bảo hộ vào bên trong, từng đạo thần mang thần nhỏ như điện càng không ngừng du đọng ở trên đó, cuối cùng tựa hồ tạo thành một cái kim sắc tiểu long tràn đầy linh tính, thoạt nhìn hết sức thần kỳ thần thánh.
- Cổ Hoàng thần công, đúng là thần kỳ, mặc dù hiện tại vẫn là đệ tứ biến Luyện Cốt tiểu thành chi cảnh, nhưng mà năng lực phòng ngự của nhục thân tựa như đã xuất hiện ra thoát biến, hôm nay chỉ sợ lại bị Địa Hoàng giainh oanh lên một kích cũng sẽ không bị thương đi!
Lăng Tiếu chăm chú nhìn cặp kim sắc quyền đầu của mình lẩm bẩm nói, tiếp theo còn nói:
- Hiện tại Tam Phân Quy Nguyên Khí đã bước vào tầng thứ tư đỉnh phong, không đến một tháng tuyệt đối có hi vọng tiến vào tầng thứ năm Hóa Linh chi cảnh, hơn 100 vạn huyền tinh này dùng thật đúng giá trị.
- Đến lúc rời đi rồi, nếu không bọn họ phải lo lắng rồi.
Lăng Tiếu lại tự nói một tiếng, xoay người muốn hướng bờ bên kia bay vút đi qua.
Song, đúng lúc này trong sông vang lên thanh âm kinh đào hải lãng.
- Thứ gì?
Lăng Tiếu không khỏi cúi đầu nhìn đến mặt sông.
Chỉ thấy mặt sông lại tạo thành một cái vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy càng xoay càng lớn, nước sông càng chuyển càng nhanh, phảng phất như một cái thôn phệ động không đáy, thuyền bè tổn hại kia bị hút đi vào, những xác ngư tinh chết kia đồng dạng cũng bị dẫn vào trong đó.
Nước sông mãnh liệt mênh mông giang phong chà xát đến trận trận ầm vang.
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng bị hấp lực kia hút hướng về vòng xoáy.
- Không tốt!
Lăng Tiếu tâm sinh cảnh triệu, quát to một tiếng, muốn bay lên trên không thoát khỏi.
Bỗng nhiên, trong mắt vòng xoáy thoát ra một đạo cột nước dày đến mấy chục thước.
Cột nước này như dây thừng hướng Lăng Tiếu buộc chặt mà đi.
- Cút ngay cho ta!
Lăng Tiếu hét lớn một tiếng, toàn thân nổi lên Si mị lam diễm, muốn chống cự cột nước kia.
Đáng tiếc, cột nước kia hung mãnh chí cực, trong nháy mắt liền buộc chặt hắn hướng dưới nước dẫn xuống.
- Nguy rồi!
Lăng Tiếu toàn lực giãy dụa, một thân kình khí đạt tới đỉnh, tuy nhiên vẫn không làm được chuyện gì.
Sưu!
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, cả người bị cột nước dẫn vào trong vòng xoáy.
Ma Đế ở bên bờ kia phát hiện dị trạng bên phía Lăng Tiếu, cả người hóa thành tia chớp hướng vị trí Lăng Tiếu bay vút tới.
Khi hắn đi tới chỗ phụ cận Lăng Tiếu, vừa lúc thấy Lăng Tiếu bị hút vào trong sông.
- Đây... Đây à chuyện gì xảy ra?
Ma Đế nhìn vòng xoáy kinh hãi nói.
- Là Thủy linh thú sao?
Ma Đế nhăn chân mày một chút, tiếp theo hai tay giơ cao, từng đợt linh vụ màu đen hướng hắn hội tụ mà đến.
- Đi cho ta!
Ma Đế hét lớn một tiếng, đoàn hắc vụ kia biến thành đoàn năng lượng khổng lồ, hướng vòng xoáy đánh tới.
Ầm!
Nước sông bị oanh đến bay lên bọt sóng khổng lồ, vô số nước sông bắn văng khắp nơi.
Song, toàn qua kia không chỉ không có biến mất, ngược lại hấp lực càng ngày càng mạnh, Ma Đế ở trên trăm thước vẫn cảm giác được hấp lực đáng sợ kia.
Trực tiếp lại là một đạo cột nước trùng thiên mà lên.
Ma Đế sớm có đề phòng, tiện tay trào ra một quyền, đem cột nước kia đánh tan.
Sưu sưu!
Cột nước kia bị đánh tan, lại trực tiếp phun ra mấy cái cột nước càng lớn hơn, hướng Ma Đế đánh tới.
- Có cổ quái!
Ma Đế từng là một đời kiêu hùng, cả đời chiến đấu vô số, vào sinh ra tử, không có tràng diện nào mà chưa từng thấy qua, đối mặt với cột nước hướng hắn trói tới cũng không thấy hắn kinh hoảng, hắc quyền càng không ngừng oanh đả.
- Thủy kình mạnh như vậy!
Lần này Ma Đế dùng hết toàn lực cũng không thể đem cột nước đánh tan, có hai đạo cột nước đã hướng thân thể của hắn buộc chặt mà qua.
Ma Đế không dám dừng lại, trong nháy mắt trùng thiên mà lên, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Cột nước đuổi tới mấy trăm thước trên bầu trời, vô lực chống đỡ toàn bộ rơi xuống, từng điểm bọt nước trong suốt ở trong bóng đêm thoạt nhìn hết sức duy mĩ.
Vòng xoáy dần dần thu nhỏ lại, mắt xoáy dần dần nhỏ đi, cuối cùng mặt sông lần nữa khôi phục bình tĩnh, phảng phất giống như mới vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh qua.
Ma Đế lần nữa xuất hiện ở trên ngàn thước của vòng xoáy lúc nãy, nhăn một chút chân mày nói:
- Hẳn là còn chưa gặp qua chuyện không may, nếu không thần hồn của ta khẳng định là bị thương rồi.
Bỗng nhiên một chút hắn lại nói:
- Trong đại giang này nhất định là có đại hung vật nào đó, bằng không giang thủy này tại sao có thể có ý thức tự chủ công kích, quên đi, ngươi chết ta cũng không quá tốt, hi vọng ngươi có thể gặp dữ hóa lành đi.
Tiếp theo, Ma Đế xoay người bay trở lại bờ bên kia.
Huyền Diệu từ trong đả tọa tỉnh lại nhàn nhạt hỏi:
- Lăng huynh có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Ma Đế gật đầu nói:
- Bị thứ không biết rõ dẫn vào trong sông rồi.
Huyền Diệu lộ ra vẻ nghi ngờ, từ trong không gian giới lấy ra một cái mai rùa nhỏ.
Ma Đế thấy cái mai rùa nhỏ này, con ngươi nhẹ nhàng co lại, trong mắt tản ra hung quang nhàn nhạt.
- Ngươi có phải hay không nhận ra cái gì?
Huyền Diệu ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt hướng về phía Ma Đế nhàn nhạt hỏi.
- Huyền Cơ môn, Thiên Cơ Tử!
Ma Đế híp mắt đáp.
- Ta biết ngươi có thể nhìn ra, bởi vì ngươi đã là một người vốn đã đáng chết, nhưng mà hiện tại ngươi vẫn sống được tốt, có đúng hay không?
Huyền Diệu vươn người mà đi đối với Ma Đế hỏi.
Ma Đế không có trả lời hắn, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Huyền Diệu, sau một lúc lâu mới nói:
- Ngươi không sợ ta đem ngươi giết đi?
- Chết lại có gì sợ!