Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1940: Chương 1940: Hẳn là Mộng Kỳ thật không còn? (1)




Lăng Tiếu ôm lấy hai tay của nàng, nói:

- Ân, ta và nàng chia ly bốn mươi năm mươi năm a, nếu không phải quyết định sai lầm của ta lúc đó, nàng mất liên hệ với ta, từ đó tới nay ta vẫn đi tìm nàn, thế nhưng mà không có tung tích của nàng, có lúc ta nghĩ nàng đã... Nhưng mà bất kể như thế nào, chỉ cần còn có hy vọng, ta sẽ tìm kiếm nàng, chỉ hy vọng lần này có thể thấy nàng.

Chia ly mấy chục năm, không chỉ không có để Lăng Tiếu từ bỏ nàng, ngược lại càng tưởng niệm thì tình ý càng nồng đậm, để hắn vĩnh viễn không cách nào quên được.

Vân Mộng Kỳ trong lòng hắn ở vị trí không ai có thể thay thế được.

Đây là nữ nhân đầu tiên hắn động tâm, nữ nhân đầu tiên hắn cam tâm tình nguyện trả giá tất cả.

Ngọc Nhu Phỉ dùng thân thể của mình ma sát lưng Lăng Tiếu, dùng cách nguyên thủy nhất an ủi hắn.

- Tiếu, trời cao không phụ người có ý chí, tin tưởng lần này ngươi có thể tìm được Mộng Kỳ muội muội.

Lăng Tiếu quay ngược lại ôm lấy thân thể no đủ của Ngọc Nhu Phỉ vào lòng, ngửi hương thơm say lòng người của nàng, nội tâm thỏa mãn.

Đây là nữ nhân quan tâm mình cỡ nào a!

Không quản Ngọc Nhu Phỉ bình thường ít nói lại cường thế, thế nhưng mà nàng yêu thương Lăng Tiếu vượt qua chính bản thân của nàng.

Lăng Tiếu động tình nói:

- Nhu Phỉ ngươi thật tốt với ta!

Nói xong hắn hôn môi Ngọc Nhu Phỉ.

Vốn là hôn nhẹ nhàng, nhưng mà hai tay của hắn lại vuốt ve lưng của nàng, ngăn cách bởi tấm sa hơi mỏng hoàn toàn có thể cảm giác được thân thể mềm mại co giãn của nàng.

Ngọc Nhu Phỉ dần dần động tình, nàng bắt đầu hưởng ứng Lăng Tiếu, thân thể yêu kiều vặn vẹo một chút tỏa nhiệt nóng bỏng, làm như ám chỉ cái gì đó.

Lăng Tiếu ném bỏ phiền não ra khỏi đầu, hai bàn tay của hắn đưa xuống mông của nàng, cảm xúc mềm mại lại co giãn, lửa dục nguyên thủy nhất đã bốc chảy dữ dội.

Ngọc Nhu Phỉ bị vuốt ve chỗ mẫn cảm, phát ra âm thanh rên rỉ, dục vọng của nàng cũng bùng lên.

Hành động của Lăng Tiếu trở nên thô bạo hơn, bàn tay lớn xé rách xiêm y của nàng.

Âm thanh vải vóc vỡ tan vang lên.

Làn da trắng bóng của nàng hiện ra trước mặt hắn, hấp dẫn vô tận.

Lăng Tiếu không ngừng vuốt ve thân thể của nàng, cuối cùng lại dừng lại trên bộ ngực co giãn no đủ và mềm mại, dùng sức bóp một cái.

Rên rỉ như tiên âm vang vọng, sau đó lại trở nên dồn dập và mãnh liệt.

Đại chiến trên giường rất kịch liệt, một thân ảnh có làn da tuyết trắng đang dựa sát vào một thân thể có làn da màu cổ đồng.

Hai người trần truồng nằm cạnh nhau không chút ngại ngùng.

Trên mặt Ngọc Nhu Phỉ mang theo nét đỏ ửng mê người, thỏa mãn hít hương vị nam nhân bên cạnh.

Mà Lăng Tiếu cũng đang dư vị giai nhân, ngửi hương thơm của nàng, đang xoa bóp bộ ngực no đủ của nàng, chỉ cảm thấy rất mỹ diệu và thoải mái.

- Cám ơn ngươi Nhu Phỉ!

Lăng Tiếu cảm kích nói với nữ nhân trong lòng.

Là nàng giúp hắn buông lỏng tâm tình, để hắn có thể thản nhiên đối mặt với sự thật xảy ra.

Mặc kệ có thể tìm được Vân Mộng Kỳ hay không, nội tâm của hắn tốt hơn một chút.

- Nói cái gì thế, ta là thê tử của ngươi, phân ưu thay ngươi là chuyện ta nên làm.

Ngọc Nhu Phỉ nói.

- Ân, chờ ta tìm được Mộng Kỳ rồi thì ta sẽ nghĩ biện pháp mang chúng ta trở về Huyền Linh đại lục, mang những người khác tới Thiên Vực sinh hoạt, tới lúc đó chúng ta chọn thế ngoại đào viên ở ẩn, không hề ngó ngàng tới phân tranh ở đây!

Lăng Tiếu nói.

Hắn bất thình lình cảm thấy rất mệt a.

Những năm này trải qua chém giết sinh tử và tính toán lẫn nhau hắn rất mệt mỏi.

Hắn rất nhờ những tháng này ấm áp sống cạnh người thân của mình.

- Ngươi muốn thế nào thì cứ làm đi, dù sao ta cũng sẽ đi theo ngươi!

Ngọc Nhu Phỉ nói.

- Như ngươi nói đấy, hy vọng ngươi không phải hối hận!

Lăng Tiếu cười nhạt một tiếng, hắn đang bóp bộ ngực của nàng thỏa thích.

Ngọc Nhu Phỉ không chịu nổi Lăng Tiếu khiêu khích như vậy, lại rên rỉ không ngừng, hạ thân của nàng đang có tinh dịch chảy ra.

Lăng Tiếu lại đại chấn hùng phong, Ngọc Nhu Phỉ lại xoay người cưỡi lên người của hắn, cầm chặt "Kim Long Thương " của hắn, đưa nó vào đúng ngọc môn của nàng và ngồi xuống.

Cảm giác ấm áp xiết chặc khiến Lăng Tiếu gần như sảng khoái rên rỉ.

Trong lòng của hắn hô:

- Ta... Ta bị cường bạo!

Lăng Tiếu chờ ở Liên Hoa Thành ba ngày thì bên phủ thành chủ có thông báo.

Tỷ muội của Tiêu Trân Thải là Lưu Phương Di tự mình đi tới đây gặp Tiêu Trân Thải.

Mà Tiêu Trân Thải bây giờ không chỉ là người nhà Tiêu gia, hơn nữa còn là môn chủ phu nhân của Thiên Long Môn.

Dựa vào thân phận này, hoàn toàn có thể khiến giáo chủ Liên Hoa Giáo đi ra nghênh đón.

Nhưng mà Tiêu Trân Thải không muốn giương cờ giống trống, nàng chỉ muốn gặp Lưu Phương Di mà thôi.

Lưu Phương Di là mỹ phụ trung niên, thực lực Thần Vương trung giai, trên trán có đóa hoa sen, đại biểu thân phận Liên Hoa Giáo, mà nàng trong Liên Hoa Giáo cũng là trưởng lão có thực quyền.

Nàng và Tiêu Trân Thải hiển nhiên là bạn tốt, nhiều năm không thấy, hai người đều cười nói vui vẻ.

Lăng Tiếu ở bên cạnh chờ đợi, đồng thời trong nội tâm khẩn trương.

Trong lòng của hắn không ngừng nói thầm:

- Hy vọng Mộng Kỳ thật sự còn sống!

Trải qua một giờ nói chuyện, rốt cuộc Tiêu Trân Thải cũng nói vào mục đích.

Nàng kéo Lăng Tiếu đến trước Lưu Phương Di giới thiệu:

- Đây là tiểu thúc nhà ta Lăng Tiếu, hắn có bằng hữu có khả năng đang ở trong Liên Hoa Giáo, cho nên đặc biệt bảo ta tới tìm ngươi dò hỏi xem có hay không.

Lưu Phương Di đã sớm chú ý tới Lăng Tiếu, nàng cũng nhìn ra tuổi và thực lực của Lăng Tiếu, trong nội tâm kinh ngạc một phen.

Hôm nay nghe được Tiêu Trân Thải giới thiệu, biết được đối phương là người Kim tộc đệ nhất cổ tộc của Thiên Long địa vực thì nội tâm thở dài:

- Thật không hỗ là cổ tộc, lại có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt như vậy.

- Bái kiến Lưu trưởng lão!

Lăng Tiếu nhìn Lưu Phương Di thi lễ.

Lưu Phương Di cũng tính cách ngay thẳng, nói:

- Không cần đa lễ, ta và đại tẩu của ngươi là tỷ muội, ngươi bảo ta là Lưu tỷ là được!

Nàng ngừng lại và nói:

- Không biết ngươi tìm người tên là gì? Làm sao gia nhập Liên Hoa Giáo?

Lăng Tiếu nói:

- Cụ thể là vì sao gia nhập Liên Hoa Giáo thì ta không rõ ràng lắm, khoảng chừng ba bốn mươi năm trước nàng tới từ Huyền Linh đại lục, nàng mất tung tích thì ta đi tìm, chỉ biết nàng bị người của Liên Hoa Giáo mang đi, nàng tên là Vân Mộng Kỳ, tuổi cũng không kém ta, chắc hẳn có quan hệ với người ở nơi phát xướng của quý giáo, nhưng không biết nàng có gia nhập vào quý giáo hay không, còn mời Lưu tỷ giúp tiểu đệ một phen, sẽ có thâm tạ!

Lưu Phương Di nghe qua thì lạ lùng.

- Huyền Linh đại lục ta biết rõ, nhưng mà giáo ta không có liên quan tới bên đó, hoặc như ngươi đã nói, nàng có khả năng bị người ở cứ điểm mang đi, cụ thể có phải thật hay không ta còn phải tra một chút, mà giáo chúng của Liên Hoa Giáo có mười mấy vạn người, ta không có khả năng biết rõ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.