Nhưng mà kẻ nào xem thường Lăng Tiếu thì kẻ đó phải trả giá thảm trọng.
Tiêu Linh nhìn Lăng Tiếu nói:
- Lăng Tiếu ca ca ngươi thật muốn ta lưu lại sao?
Lăng Tiếu ôn hòa nói:
- Ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, ngươi không muốn ở thì không ai dám khó xử ngươi cả, nhưng mà Lăng Tiếu ca ca hy vọng ngươi có thể học được cách trưởng thành, về sau có thể tự nắm một mặt, không cần người khác đi trợ giúp, có lẽ về sau Lăng Tiếu ca ca và Kiều Phong gia gia có thể có việc nhờ ngươi giúp đỡ đấy.
- Thực sao? Linh nhi sau này sẽ giúp Lăng Tiếu ca ca cùng gia gia sao?
Tiêu Linh nháy mắt hỏi.
Trong mắt của nàng có thủy vụ tàn lưu nhỏ, càng động lòng người.
Lăng Tiếu nhéo mũi ngọc của nàng, nói:
- Đương nhiên là thực, Linh nhi rất thích hợp tu luyện, chỉ cần sau này ngươi vượt qua Lăng Tiếu ca ca và gia gia, khi đó có thể giúp chúng ta.
- Vậy thì tốt, ta nhất định phải mau chóng vượt qua Lăng Tiếu ca ca cùng gia gia, ta sẽ giúp ngươi đánh người xấu, ta không còn bị kẻ nào khi dễ nữa!
Tiêu Linh nói ra.
Người Tiêu gia nhìn thấy Tiêu Linh ngây thơ khả ái như vậy thì trong lòng cảm động.
Bọn họ cảm động tình cảm thuần khiết của Lăng Tiếu cùng Tiêu Linh, không có chút tạp chất, không có ý xấu nào.
Ngay cả Hứa Vi cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết, nàng phát hiện nàng vẫn không hiểu con gái của mình, bây giờ biết rõ chính mình đúng là quá ích kỷ.
Nàng hối hận, nhưng mà nàng lại muốn bù đắp cho con gái, chỉ sợ trong một khoảng thời gian này không cách nào làm được.
Cuối cùng Tiêu Linh chọn ở lại Tiêu gia, không, xác thực mà nói là ở bên cạnh Tiêu Kính Nhân tu luyện.
Lăng Tiếu không muốn ở lại đây, là Tiêu Trân Thải khuyên bảo mới miễn cưỡng lưu lại.
Đó là vì Tiêu Trân Thải còn trợ giúp hắn.
Lăng Tiếu giao thần đan cho Tiêu gia, vốn giao ra số lượng nhiều một chút, thế nhưng mà Lăng Tiếu cảm thấy bất mãn với hành động của Tiêu gia cho nên hắn giữ lại không ít thần đan, dù sao do hắn luyện chế, không ai dám nói cái gì
Tiêu gia có thể thu được thần đan đã là mang ơn lắm rồi.
Nhưng mà bọn họ cũng thừa nhận báo thù của Băng Đao Minh, nếu như thế Tiêu gia hai mặt thụ địch, chẳng phải xóa tên khỏi Thiên Huyền địa vực hay sao?
Nhưng mà Lăng Tiếu nói một câu, việc này cứ mang chuyện xảy ra đổ lên người của hắn, dù sao hắn là người Thiên Long địa vực Thiên Long Môn cũng không cần sợ Băng Đao Minh.
Thời điểm người Tiêu gia hoảng sợ thì viện binh của Thiên Long Môn đã tới.
Dẫn đội là Lăng Phi nắm Giao Long chiến đội, tổng cộng mang một trăm năm mươi Giao Long chiến kỵ tới.
Sở dĩ bọn họ lâu như thế mới tới chính là sau khi tới vực môn từng bị Thủy Thần canh giữ vực môn tới Thiên Huyền địa vực ngăn cản.
Thế lực giữa các địa vực dưới tình huống bình thường sẽ không tới địa vực khác, trừ phi là cục diện sống chết điều động cả Thủy Thần.
Nhưng mà xuất hiện tình huống này, vậy thì chờ tất cả thế lực của địa vực khác xen tay vào.
Về phần đám người Lăng Phi sở dĩ có thể thông qua Thủy Thần ngăn cản chính là do bọn họ không phải đi tiêu diệt thế lực nào, mà là tương trợ Tiêu gia mà thôi.
Chỉ cần chứng tỏ việc này là thật, Thủy Thần ở vực môn cũng không ngăn cản.
Bởi vì giữa các thế lực vẫn có trông coi lẫn nhau, chỉ cần không đi đánh diệt thế lực khác là được.
Đám người Lăng Phi tới thì mây đen bao phủ Tiêu gia đã tiêu tan.
Có viện quân tới cứu, nếu người của Hà Đồ Tông tới phạm thì phải nghĩ kỹ hậu quả.
Đương nhiên, người Thiên Long Môn không có khả năng trường kỳ trú đóng ở đây.
Tiêu gia phải nhân cơ hội người Thiên Long Môn tới đây đi đàm phán với Hà Đồ Tông, cũng khiến Hà Đồ Tông biết khó mà lui.
Lăng Tiếu bàn với Lăng Phi một đêm, rốt cuộc Tiêu Trân Thải cũng mang tin tức của Liên Hoa Giáo tới cho Lăng Tiếu.
- Tiếu đệ, tỷ muội của ta vẫn ở trong Liên Hoa Giáo, ta đã phái người đi liên hệ với nàng rồi!
Tiêu Trân Thải hưng phấn nói.
- Thực sự, ta đây... Chúng ta phải nhanh chóng đi tới chỗ Liên Hoa Giáo sao?
Lăng Tiếu kinh hỉ nói.
Tiêu Trân Thải gật đầu, nói:
- Ngươi giúp Tiêu gia đại ân, ngày mai ta sẽ mang người đi Liên Hoa Giáo bái kiến bằng hữu của ta.
- Vậy nhọc lòng đại tỷ!
Lăng Tiếu không khách khí.
Lăng Tiếu chờ ngày hôm nay thật lâu, hắn thầm nghĩ phải chứng thật Vân Mộng Kỳ có ở trong Liên Hoa Giáo hay không.
Hôm nay hắn sắp hoàn thành tâm nguyện
Ngày thứ hai, Tiêu Trân Thải cùng Lăng Tiếu dẫn Lăng Cương và hai mươi người Kim tộc đi tới Liên Hoa Giáo.
Liên Hoa Giáo là siêu cấp thế lực chỉ thấp hơn Huyền Vũ tông mà thôi, tại Thiên Huyền địa vực có tiếng tâm lừng lẫy.
Thế lực này nắm ở phía bắc Thiên huyền bắc vực, dùng Liên Hoa sơn mạch làm căn cứ, chỗ đó có linh thảo nổi danh nhất là thánh thảo Vận Niên Tuyết Liên Hoa và Tuyết Liên Hoa Vương thần thảo, nó không chỉ có công hiệu khởi tử hồi sinh, còn có đặc tính thần diệu với võ giả tu luyện thủy mộc thuộc tính.
Đương nhiên trừ Tuyết Liên Hoa ra, Liên Hoa Giáo còn có nữ đệ tử nổi danh nhất, ai cũng mỹ mạo như hoa, đồng thời còn có tuyệt kỹ, tuyệt đối là phong cảnh tuyệt mỹ nhất trong Thiên Huyền địa vực.
Năm đó Liên Hoa Giáo rất hưng thịnh, lờ mờ có xu thế đuổi kịp Huyền Vũ tông.
Những đệ tử ở nơi phát xướng của tông môn mang người trở về, được cấp cho tài nguyên tu luyện, quản lý sản nghiệp.
Đây không thể nghi ngờ là càng trợ giúp Liên Hoa Giáo phát triển.
Đương nhiên cũng có truyền văn rằng, bởi vì ở nơi phát xướng của bổn giáo phát hiện đệ tử có thần thể, cho nên mới đạt được tổng giáo đặc xá.
Việc này là thật là giả thì phải chỉ có người Liên Hoa Giáo biết.
Lăng Tiếu cùng Tiêu Trân Thải liên tục lên đường gấp rút, rốt cuộc trong một tháng đã đi tới Liên Hoa Thành của Liên Hoa Giáo.
Tòa thành này lấy cái đẹp của nữ nhân trang trí, giống như một xử nữ đang tỏa ra hương thơm.
Võ giả lui tới có không ít là nữ tử xinh đẹp và nam nhân váy trắng, những người này chính là thành viên bên ngoài của Chúc Vu Liên Hoa Giáo.
Lăng Tiếu và Tiêu Trân Thải đi vào trong một tửu lâu.
Tiêu Trân Thải đã chuẩn bị đi tới phủ thành chủ, chuẩn bị liên hệ với tỷ muội Lưu Phương Di của mình.
- Tiếu đệ, đợi nàng tới đây chắc cần không ít thời gian, ngươi bây giờ có thể tùy tiện dạo chơi, nhìn xem phong tình của Liên Hoa Thành này.
Tiêu Trân Thải nói.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Bây giờ ta không có tâm tình đó.
Trong nội tâm của hắn bây giờ chỉ còn Vân Mộng Kỳ, hắn làm gì có tâm tình đi dạo chơi chứ, vẫn ở đây chờ tin tức thì tốt hơn.
Tiêu Trân Thải cũng không miễn cưỡng, cũng quay về phòng của mình.
Lăng Tiếu cũng trở về phòng mình, Ngọc Nhu Phỉ tự nhiên cũng đi vào.
- Tiếu, có phải có phải rất hy vọng được gặp lại Mộng Kỳ muội muội?
Ngọc Nhu Phỉ từ sau ôm lấy Lăng Tiếu hỏi.
Nàng đi theo Lăng Tiếu nhiều năm, Lăng Tiếu sớm nói chuyện của Vân Mộng Kỳ với nàng, cho nên nàng mới hỏi như vậy.
Cảm ơn bạn leuleu đã ủng hộ truyện dịch tại DocTruyen.Org nhé!