- Đây... Đây là Trảm Nguyệt kiếm kỹ!
Lăng Tiếu quan sát một lúc lâu, rốt cuộc nhớ tới là kiếm kỹ gì rồi.
Hoàng Lệnh Cơ hôm nay đánh ra tuyệt đối là Tử giai kiếm kỹ Trảm Nguyệt kiếm mà hắn thu được trong bí cảnh Trấn Thiên tông.
Lăng Tiếu đối với Trảm Nguyệt kiếm quen thuộc vô cùng, nhưng mà Hoàng Lệnh Cơ chỉ dùng một tay đánh ra, động tác hơi chút bất đồng, đây mới khiến hắn nhìn lâu như vậy mới nhận ra.
- Dùng đến dùng đi đều là trước tam thức, chẳng lẽ Hoàng gia là người may mắn sống sót của Trấn Thiên tông vạn năm trước?
Lăng Tiếu suy đoán nghĩ tới.
Trảm Nguyệt kiếm là trấn tông huyền công của Trấn Thiên tông, một mực bị phong trong pho tượng, hôm nay toàn bộ đã khắc ở trong đầu Lăng Tiếu rồi, Hoàng gia không thể nào đoạt được, cho nên hắn mới có suy đoán như thế.
Hoàng Lệnh Cơ mất một cánh tay, mặc dù có cao giai kiếm kỹ chống đỡ, nhưng mà lại cầm cự không được bao lâu.
Ma Đế phát ra tiếng cười lạnh lien tục nói:
- Đừng ngoan cố chống lại, biết điều một chút chịu chết đi!
Từng đạo xúc tu càng không ngừng hướng Hoàng Lệnh Cơ bao vây đến, đến mức đều có vụ khí hủ thực dày đặc bốc lên, bất luận kẻ nào bị dính vào nửa điểm, sợ rằng cũng sẽ hủ thực đến thi cốt vô tồn.
Hộ thể thần quang của Hoàng Lệnh Cơ càng ngày càng yếu, máu huyết càng ngày càng không ngừng chảy ra, để cho hắn cảm thấy không ổn.
- Con mẹ nó, cho dù phải chết lão tử cũng muốn kéo một cái đệm lưng!
Hoàng Lệnh Cơ đầu đầy mồ hôi chảy ra, biết cực hạn của mình đã tới, quát to một tiếng, trong miệng khẽ hấp một ngụm lớn.
Linh lực chung quanh càng không ngừng hướng hắn lao qua, một thân khí thế lại đến điểm cao nhất.
- Nhị đệ không nên a!
Hoàng Lệnh Cổ cách rất xa đã nhận ra ý đồ của Hoàng Lệnh Cơ, xoay người lại quát to.
- Đi chết đi, Bạch Điểu Chấn Thiên!
Lữ Bất Vi mắt được cơ hội trong gang tấc, ngân thương trong tay trào ra một con băng điểu lớn gần trăm thước.
Băng điểu hí, giương cánh trùng thiên, băng phong thiên hạ!
Hoàng Lệnh Cổ vội vàng đem thuẫn bài trở về đón đỡ, quanh thân hiện lên vô số tường đất!
Đáng tiếc, quá mức vội vàng, năng lượng phòng ngực cũng không mạnh, bị oanh bay ra thật xa, từng ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Một hướng khác, Hoàng Lệnh Cơ hướng Ma Đế nhanh chóng nhào tới, rất có bộ dạng muốn đồng quy vu tận.
Hoàng Lệnh Cơ cả khuôn mặt già cũng dữ tợn méo mó, hét lớn:
- Tới a... Cùng lão tử lên đường đi!
Ma Đế đã từng là nhân vật tranh chiến tứ phương, nhìn một cái liền nhìn ra Hoàng Lệnh Cơ muốn tự bạo đan điền cùng hắn đồng quy vu tận.
- Hừ, cho dù Thiên Tôn tự bạo cũng không thể nào thương tổn được bổn đế, ngươi chỉ là một cái Hoàng giai càng không có khả năng.
Ma Đế thần sắc nghiêm nghị vài phần hừ lạnh nói, tiếp theo một bên nhanh chóng lui về phía sau, hai tay càng không ngừng kết thủ ấn huyền ảo, từng đoàn từng đoàn hắc vụ kết tụ lên.
- Hắc Ám Tù Cấm!
Hai tay của Ma Đế hướng về phía trước khẽ chống, một màn hắc vụ khổng lồ như một phương thương khung áp xuống, không khí bốn phía đều bị ép đến hướng ra bên ngoài khuếch tán, thổi đến Lăng Tiếu ở không xa lảo đảo bay ra mấy chục thước.
Hoàng Lệnh Cơ bị đoàn hắc linh kia ngăn trở thân thể, hắn dùng hết toàn lực muốn xuyên qua hắc vụ kia, tuy nhiên lại từng bước khó đi.
- Không... Ta không cam lòng!
Hoàng Lệnh Cơ ở ranh giới tự bạo, thân thể của hắn đã dần dần xuất hiện trạng thái da dẻ nứt nẻ, hắn trừng lớn huyết nhãn, cắn răng một cái, trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt máu huyết, gia trì thêm lực trùng kích.
Hắc vụ che ở trước người hắn rốt cục bị hắn đẩy vào, hướng Ma Đế tiếp tục bay vào.
- Cái bà ngoại nhà ngươi, Hoàng giai nho nhỏ lại phá được Hắc Ám Tù Cấm của ta, bất quá muốn kéo bổn đế xuống nước là không thể nào!
Ma Đế vừa lui về phía sau mấy trăm thước mắng to một tiếng, song chưởng liên tục đánh ra hắc vụ cường đại.
- Hắc Ám Tù Cấm Điệp Gia!
Liên tiếp oanh ra ngũ phương hắc vụ, cuối cùng để cho Hoàng Lệnh Cơ dừng bước ở trước mặt hắn trăm thước.
- Không!
Khí tức tự bạo của Hoàng Lệnh Cơ đã áp chế không nổi, hắn vô cùng không cam lòng kinh hô một tiếng, thân thể rốt cuộc toàn bộ nứt ra!
Ầm!
Hoàng Lệnh Cơ bắt đầu tự bạo,một cỗ phong bạo cường hãn nổ tung như bão cấp mười, lại như tuyệt thế kinh lôi đáng sợ chí cực.
Chỗ hậu sơn của Triệu gia lập tức bị bạo thành một cái hố sâu mấy trăm thước.
Ma Đế ở gần Hoàng Lệnh Cơ nhất cũng liên lụy lớn nhất, huống chi trước đây hắn đã tiêu hao không ít, cả người bị dư ba chấn thương không nhẹ.
Lăng Tiếu sớm đã trốn đi, đáng tiếc vẫn bị chấn đến thân thể rơi xuống, thiếu chút nữa đụng vào một khối nham thạch.
- Mẹ kiếp, Hoàng giai tự bạo cư nhiên đáng sợ!
Lăng Tiếu vỗ vỗ bộ ngực mắng.
- Nhị đệ!
Hoàng Lệnh Cổ kinh hô một tiếng, không dám tiếp tục lưu lại, xoay người bắt đầu chạy trốn.
- Lữ Bất Vi, Triệu Thế Nhân, ngày sau tự nhiên nợ máy trả bằng máu!
Hoàng Lệnh Cổ trước khi đi lập hạ trọng thệ.
Hắn biết mình một người lưu lại căn bản không có cách nào chống đỡ với Lữ Bất Vi cùng Triệu Thế Nhân, chỉ có chờ khôi phục thương thế rồi tính toán tiếp.
- Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!
Lữ Bất Vi giết đến cao hứng, hắn biết tối nay không lưu được Hoàng Lệnh Cổ lại, ngày sau nhất định là tai nạn của Lữ gia bọn họ.
Lữ Bất Vi ăn vào Tốc Linh đan, cả người hóa thành một đạo băng phong hướng Hoàng Lệnh Cổ gào thét mà tới.
Lăng Tiếu cũng ra lệnh cho Ma Đế kêu lên:
- Nhanh đi ngăn cản hắn!
Ma Đế gật đầu, từ trong không gian giới của thân thể mà chính mình chiếm được lấy ra mấy viên đan dược chữa thương:
- Con bà nó, đan cược chữa thương bỏ đi như vậy!
Trong tay của hắn đã là đan dược chữa thương tứ giai, ở Tây Bắc nhưng là cực kỳ hiếm thấy, lại bị hắn mắng thành đồ bỏ đi, đây nếu để cho người khác nghe được thật là làm sao chịu nổi a!
Ma Đế ăn vào đan được lẩm bẩm một tiếng:
- Khôi phục quả nhiên là rất chậm!
Tiếp theo hắn mới hóa thành một đạo hắc vụ hướng Hoàng Lệnh Cổ đuổi tới.
Lăng Tiếu cũng không ngại, Phong thuộc tính đề thăng đến tận cùng, lại phối hợp với Vân Tung Mị Ảnh hóa thành từng đạo tàn ảnh đuổi theo.
Hoàng Lệnh Cổ đã bị thương thân thể, mặc dù cũng dùng gia tốc đan dược nhưng mà tốc độ vẫn chậm chạp hơn rất nhiều.
Hắn không dám chạy trốn về gia tộc, chỉ có thể hướng phương hướng Vạn Thú quật chạy trốn.
Hắn vừa mới chạy trốn đến ngoại vi của Vạn Thú quật, Lữ Bất Vi đã đuổi tới.
- Xem ngươi chạy chỗ nào!
Lữ Bất Vi kinh hống lên một tiếng, ngân thương quét ngang qua.
Hoàng Lệnh Cổ không thể không phòng thủ, thuẫn bài trong tay không hổ là ngũ giai huyền khí, lần nữa cứng rắn đỡ một kích của Lữ Bất Vi, chẳng qua là đem hắn lần nữa đẩy lui, cũng không có đả thương đến hắn.
- Lữ Bất Vi, ngươi thật muốn cá chết lưới rách?
Hoàng Lệnh Cổ hét lớn.
- Hừ, thời điểm Hoàng gia cùng Triệu gia các ngươi cùng đi ki dễ Lữ gia chúng ta tại sao không nói như vậy, nói như thế nào chúng ta đồng xuất nhất tông, đại ca của ta vừa mới chết đi, đã nghi tới đoạt phần tàn đồ cùng với cơ nghiệp của Lữ gia chúng ta, các ngươi làm đầu tiên, còn trách ta làm theo, chờ chịu chết đi!
Lữ Bất Vi hừ lạnh một tiếng, vung lên ngân thương tiếp tục oanh tới.