Hoàng Lệnh Cổ không dám ham chiến, xoay người lần nữa chạy trốn, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Đợi ta dưỡng tốt thương thế, nhất định phải huyết tẩy Lữ gia các ngươi!
Đáng tiếc, đúng lúc hắn muốn chạy trốn tới hướng kia, một đạo nhân ảnh lại là chắn ở trước người hắn.
Đây chẳng phải là Ma Đế đuổi theo còn là ai?
Tuy nói Ma Đế không thể phát huy được thực lực trung cấp Địa Hoàng giai của Triệu Thế Nhân, nhưng mà đạo hạnh mấy ngàn năm trước của hắn vẫn còn đó, trên tốc độ tự nhiên sẽ không kém hơn bao nhiêu so với Lữ Bất Vi cùng Hoàng Lệnh Cổ.
- Thiên vong Hoàng gia ta!
Hoàng Lệnh Cổ ngửa mặt lên trời trường khiếu một tiếng, thần sắc tịch mạc nói không ra lời.
Ma Đế cười lạnh, thủ trảo hướng lồng ngực của Hoàng Lệnh Cổ chộp tới.
Ngân thương của Lữ Bất Vi băng điểu như trùy, hướng sau lưng của Hoàng Lệnh Cổ mổ đi.
- Muốn giết ta, các ngươi không giao ra chút đại giới thì làm sao được!
Hoàng Lệnh Cổ lộ ra thần sắc tử chí giống như Hoàng Lệnh Cơ lúc trước.
Chỉ thấy hắn chấn động toàn thân, y phục trên người tẫn tán, lộ ra một kiện thổ hoàng sắc vệ giáp ở bên trong, đồng thời trong tay lại thêm mấy chục viên đan dược tăng cường linh lực
Hắn một hơi ăn vào mấy chục viên tứ giai đan dược.
Những đan dược này tất cả đều là gia tăng linh lực, bình thường dùng một hai viên cũng đầy đủ tiêu hóa trong một thời gian ngắn rồi, hôm nay hắn lại một hơi dùng hết tất cả đan dược, hiển nhiên tính toán liều mạng đánh một trận.
Ầm!
Cường chiêu của Ma Đế cùng Lữ Bất Vi oanh ở trên người Hoàng Lệnh Cổ, lại bị một cỗ khí tức mạnh mẽ chấn đến phi đạn bắn ra.
- Đến đây đi!
Tối nay không phải ngươi chết chính là ta vong!
Hoàng Lệnh Cổ khí thế nhanh chóng tụ lại tăng lên, chiến ý sôi trào, cầm trong tay đại đao hướng Lữ Bất Vi chém tới.
Tam đại Hoàng giai lại bắt đầu đại chiến ở chung một chỗ.
Từng đợt linh khí dư ba chấn đến rừng cây, cỏ dại ở phương viên trăm dặm bay tứ tung, những đê giai linh thú kia cũng bị cỗ khí thế mạnh mẽ này khiến cho sợ đến quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Lăng Tiếu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiến đấu của ba người, trong đầu càng không ngừng diễn biến lĩnh ngộ.
Hắn hôm nay chẳng qua là mới vào Vương giai, các Địa Hoàng giai còn có một đoạn đường rất dài, lúc này có theer yên lặng thưởng thức Hoàng giai đại chiến đối với hắn mà nói là một cơ hội lĩnh ngộ rất tốt.
Ba người cũng không biết chiến đấu bao lâu, phương đông đã dần dần sáng lên.
Lăng Tiếu tĩnh tâm quan sát, trong lòng đối với chiến lực của Địa Hoàng giai hiểu rõ không ít, lại càng in xuống vài tia linh ngộ khác thường.
Vạn Thú quật cổ thụ chọc trời, linh thảo khắp nơi, hoa thơm nở rộ, vạn thú tề minh!Ngoại vi Vạn Thú quật, phương viên mấy ngàn thước đều bị oanh thành phấn vụn, vô số thụ mộc linh thảo tiêu tán trong thiên địa, mấy tòa sơn phong đều biến thành bình địa.
Tam đại Hoàng giai đại chiến đáng sợ như vậy!Hoàng Lệnh Cổ ăn vào đại lượng đan dược, lực địch Lữ Bất Vi cùng Ma Đế.
Mấy canh giờ đi qua, thân thể của hắn rốt cuộc bắt đầu không chịu nổi, trên da cũng bắt đầu rướm máu, thất khổng lại có máu chảy ra từng giọt giống như ác quỷ sống lại, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Lữ Bất Vi cùng Ma Đế cũng không tốt đi nơi nào, hai người đều có nhiều chỗ tổn thương, chiến lực nhanh chóng giảm xuống, nhìn dáng dấp hẳn là chống đỡ không được bao lâu nữa.
- Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, ta nhất định phải để cho Hoàng Lệnh Cổ hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Lữ Bất Vi thầm nghĩ, tiếp theo lão đột nhiên sinh ra ý niệm muốn đồng quy vô tận với Hoàng Lệnh Cổ.
Lão hướng về phía Ma Đế hét lớn:
- Ngươi trước lui ra, ta cùng với hắn đồng quy vu tận!
Lão mặc dù không biết Triệu Thế Nhân ở trước mắt rốt cục là người nào, nhưng mà lão biết có liên quan với Lăng Tiếu, tin tưởng đợi sau khi lão chết chắc sẽ không làm khó Lữ gia của lão, cho nên mới làm ra quyết định này.
Thần sắc của Ma Đế âm dương bất định, kỳ thật lấy hắn đi tự bạo lại thích hợp hơn một chút, bởi vì thân thể này không cùng thuộc tính với hắn, vốn không thích hợp cho hắn khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Chỉ là hắn vừa mới đạt được thân thể không bao lâu, thật sự không muốn lần nữa hóa thành trạng thái linh hồn để sinh tồn được.
Đang ở lúc Lữ Bất Vi muốn cùng Hoàng Lệnh Cổ đồng quy vu tận, Lăng Tiếu hóa xuất mấy đạo tàn ảnh hiện ra ở trước ba người một trăm thước quát:
- Lữ tiền bối lui xuống trước đi, để cho ta tới giải quyết hắn.
Lữ Bất Vi không giải thích được Lăng Tiếu vì sao vọng động như vậy, nhưng là vẫn như cũ theo lời của hắn lùi lại trăm thước.
Ma Đế biết Lăng Tiếu có chỗ dựa dẫm, cũng liên tiếp lui về phía sau.
Hoàng Lệnh Cổ hô to:
- Tới a, các ngươi không phải là muốn tới giết ta sao? Làm sao, đều sợ rồi?
Tiếp theo hắn hướng Lăng Tiếu trừng mắt một cái:
- Ngươi cái tiểu súc sinh chết tiệt này là ai, cũng dám ở trước mặt ta kêu gào, lão tử trước tiêu diệt ngươi.
Hoàng Lệnh Cổ quát một tiếng, đại đạo hóa xuất một đạo thổ hoàng sắc đao ảnh lớn đến trăm thước hướng Lăng Tiếu bổ tới.
- Cẩn thận!
Lữ Bất Vi kinh hô một tiếng, ngân thương giúp Lăng Tiếu ngăn cản được một kích này.
Ma Đế cách Lăng Tiếu gần nhất lại không có động thủ, sau khi hắn thấy Lữ Bất Vi ngăn lại một kích kia, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tiếc nuối.
Lăng Tiếu không có thời gian đi để ý nhiều như vậy, tất cả tinh thần lực trong thức hải đều điều động, mấy trăm giọt tinh thần lực kia tản mát ra thần quang chói lọi, tạo thành một thành Băng Hỏa kiếm, cuối cùng từ mi tâm nhanh chóng bắn ra.
Kiếm Lưu Tinh!Kiếm quang, kiếm khí vô ảnh vô tung hướng thức hải của Hoàng Lệnh Cổ giảo sát mà đi!Hoàng Lệnh Cổ làm sao nghĩ đến Lăng Tiếu có thể tuyệt sát linh hồn thức hải như thế.
Hoàng Lệnh Cổ là trung cấp Địa Hoàng, linh hồn lực kia đã tương đối chân thật, lại có thể ngạnh kháng tinh thần giảo sát của Lăng Tiếu mà không chết!
A a!
Mặc dù không có bị chết ngay lập tức, nhưng mà linh hồn bị thương, như cũ để cho hắn kêu thảm thiết không dứt, huyền khí cầm ở trong tay toàn bộ rơi xuống.
Thần sắc của Lăng Tiếu trở nên tái nhợt rất nhiều, hướng về phía Lữ Bất Vi cùng Ma Đế kinh hô:
- Còn không mau đi giết hắn!Lữ Bất Vi cùng Ma Đế mới lấy lại tinh thần lực, nhanh chóng đề thăng năng lượng cuối cùng, hướng Hoàng Lệnh Cổ đuổi giết tới.
Không có bất kỳ lo lắng nào, Hoàng Lệnh Cổ cuối cùng bị oanh thành một đoàn huyết thủy, một đời Hoàng giai cuối cùng vẫn lạc.
Lăng Tiếu nhìn thấy Hoàng Lệnh Cổ chết rồi, rốt cục thở ra một hơi thật dài, đầu óc hắn chỉ cảm thấy chóng mặt, thiếu chút nữa để cho hắn ngã xuống.
Lăng Tiếu vội vàng hạ xuống mặt đất, ngồi xuống vận khởi Khống Thần quyết tiến hành chữa trị tinh thần lực.
Liên tục trọng thương hai đại Hoàng giai, khiến cho hắn cảm thấy ăn không tiêu.
Nếu không phải ở trong bí cảnh dùng vạn năm thạch nhũ dịch tăng cường tinh thần lực, chỉ sợ rằng muốn làm Hoàng Lệnh Cổ bị thương nặng còn có chút khó khăn.