La Phách Hưng nào dám chậm trễ, Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm kia hản là linh khí đẳng cấp cao hơn, chính mình không dùng Ẩn Xà kiếm ngăn cản thì chỉ có một con đường chết.
- Các gươi còn đứng ngây đó làm gì, mau tới hỗ trợ a!
La Phách Hưng một bên nghênh chiến, một bên quát lên với đồng môn của mình.
Người của Trọng Kiếm môn rối rít hướng Thiên Tinh tấn công tới.
Vũ Mị Nương nhân cơ hội lặng lẽ núp ở phía sau án thai khôi phục thương thế.
Một kích Vương giai mới vừa rồi đã làm cho nàng bị thương không nhẹ, nếu không phải trên người mình mặc cao giai vệ giáp, chỉ sợ đã chết rồi.
Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm của Thiên Tinh hung hăng chém lên Ẩn Xà kiếm của La Phách Hưng.
Trên mặt Thiên Tinh đã hiện lên nụ cười tất thắng, phảng phất đã thấy Ẩn Xà kiếm của La Phách Hưng bị hủy ở trước mặt hắn.
La Phách Hưng lại là ở trong lòng rỉ máu a!
Ẩn Xà kiếm này tuy nói không phải là linh khí trấn tông của bọn hắn, nhưng cũng là một trong ba kiện linh khí ít ỏi, cứ như vậy bị phá hủy, trở lại tông môn không biết làm như thế nào bàn giao mới tốt.
Linh khí giao nhau, phát ra tiếng "Đinh đương".
Một kiếm trong đó bị một phân thành hai rồi.
Nhưng mà gãy cũng không phải là Ẩn Xà kiếm, mà là một thanh Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm.
Hai người đều bị tình hình này làm cho ngây dại.
Đây tính là chuyện gì a?
Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm thân là trấn tông linh khí của Lục phẩm tông môn Trấn Thiên tông, làm sao lại không chịu được như thế?
Giải thích duy nhất, Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm này là giả.
- Không... Làm sao lại như vậy được, không thể nào!
Thiên Tinh vô cùng không cam lòng nhìn nửa thanh đoạn kiếm trong tay của mình quát lên.
La Phách Hưng sửng sốt một chút, rất nhanh hồi phục tinh thần lại cười to nói:
- Ha ha, loại hàng nát này lại cũng dám chống đỡ với Ẩn Xà kiếm của ta, quả nhiên là không biết sống chết, Tinh tử tới nếm thử uy lực Ẩn Xà kiếm của ta đi.
Dứt lời, La Phách Hưng vung Ẩn Xà kiếm hướng Thiên Tinh oanh tới.
Bởi vì La Phách Hưng là Kim thuộc tính, căn bản không thể phát huy uy lực chân chính của Ẩn Xà kiếm, bất quá cũng khiến cho Thiên Tinh lâm vào hiểm cảnh.
Cuối cùng, Thiên Tinh không thể tránh khỏi, chỉ có thể lợi dụng Thiên Long thuẫn ngăn cản.
Phanh!
Đáng tiếc, Thiên Long thuẫn này cũng là hàng giả, trực tiếp bị linh lực của Ẩn Xà kiếm chém thành hai nửa, bộ ngực của Thiên Tinh bị thương, cả người ngã bay ra ngoài.
- Ha ha, Tinh tử ngươi cũng có hôm nay a!
La Phách Hưng cười to nói.
Hắn đang muốn đi tới đánh chết Thiên Tinh, Thiên Tinh chống người đứng dậy hét lớn:
- Chậm đã, La huynh, quyển trục da thú cùng với đan dược trên tay ngươi hẳn đều là giả.
Nghe lời này, La Phách Hưng dừng thân ảnh, vẻ mặt cứng ngắc lại.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng từ trong không gian giới lấy quyển trục da thú mở ra, phát hiện bên trong cái gì cũng không có, lấy thêm bình đan dược kia ra mở nắp, bên trong chỉ có một cỗ hủ thực truyền tới.
- Con mẹ nó, bị gạt rồi!
La Phách Hưng đem hai dạng đồ vật ném đi, mắng to.
Ầm!
Lúc này mấy tên Vương giai của Quang Tinh điện cùng khôi lỗi kia cũng đnahs tới bước cuối cùng.
Thời điểm của Nhiên Linh đan đã đến, bỗn gã Vương giai biến thành thân thể tàn phế, cả người ngã trên mặt đất không ngừng co quắp, bộ dáng tựa hồ già đi mười mấy năm.
Mà mấy cỗ khôi lỗi kia thì có ba cỗ bị hủy, hai cỗ còn lại đã trở nên tứ chi không lành lặn rồi, lực chiến đấu hạ xuống rất nhiều, đồng thời Trọng Kiếm môn bên này còn bị đánh chết ba người, những người còn lại đều bị trọng thương.
- Dừng tay cho ta!
La Phách Hưng hướng về hai cỗ khôi lỗi còn muốn tiếp tục tiến công kia kêu lên.
Lần tranh đoạt này quả nhiên là ăn thiệt thòi.
Nhân mã tam tông, chết đã chết, thương đã thương, đoàn người chỉ có thực lực của Viêm Mị tông được bảo tồn hoàn chỉnh.
Tam tông đại đả xuất thủ, nhưng tranh giành tới tay lại là hàng giả.
Lúc này thật là bị lừa đến thảm!
- Con mẹ nó!
La Phách Hưng không thể nhịn được nữa, vung Ẩn Xà kiếm hướng pho tượng kia oanh tới.
Một tiếng nổ tung, pho tượng kia trở nên thất linh bát lạc, nát bấy không chịu nổi.
- Nhìn... Nhìn tới những đồ vật kia đã sớm bị người khác cầm đi, lần này trả giá quá cao đi!
Thiên Tinh ăn vào đan dược lẩm bẩm nói.
Thanh niên tinh anh của tông môn lần này xuất ra cơ hồ đều chết ở chỗ này rồi, kết quả là cái gì cũng không chiếm được, trong lòng hắn đang rỉ máu a!
La Phách Hưng cũng là đồng dạng khó chịu không thôi.
Ở chỗ này, Vũ Mị Nương kéo thân thể trọng thương của mình nhanh chóng hướng tầng dưới chạy trốn.
Thiên Tinh cùng La Phách Hưng đều phát hiện, bất quá bọn hắn cũng lười đi làm cái gì, bởi vì thực lực của Viêm Mị tông được bảo tồn tương đối đầy đủ, vạn nhất chọc giận Vũ Mị Nương cùng bọn họ liều mạng vậy thì không đáng giá rồi.
Lăng Tiếu cũng biết chuyện này muốn xong rồi, ánh mắt quét một vòng quanh lầu các hỗn độn, cũng xoay người đi xuống.
La Phách Hưng dĩ nhiên cũng nìn thấy Lăng Tiếu rời đi, lúc này ăn vào mấy viên đan dược, thu hồi hai cỗ khôi lỗi của chính mình, lại gọi về hai gã đồng bạn đuổi theo.
La Phách Hưng là người tiêu hao ít nhất, bị thương nhẹ nhất trong ba người dẫn đầu, hắn hiện tại tuyệt không thể để cho Lăng Tiếu sống mà rời khỏi đây.
Ai bảo Lăng Tiếu là người đầu tiên vẽ mặt hắn. Hắn không giết Lăng Tiếu thề không làm người.
Bất quá La Phách Hưng biết Lăng Tiếu lợi hại, huống chi Lăng Tiếu cũng không bị thương, liều mạng mà nói, có thể không đánh được, chỉ có thể lựa chọn phương pháp khác diệt trừ hắn.
- Để cho người của Tử Thiên tông từ nơi này rời đi, tên của La Phách Hưng ta nhưng là viết ngược lại.
La Phách Hưng lộ ra vẻ oán độc, trong lòng thầm nghĩ nói.
Thiên Tinh cũng không nóng nảy ở chỗ này khôi phục, đứng lên nhìn thoáng qua bốn tên đồng bạn phục dụng Nhiên Linh đan.
Bọn họ hiện tại tiêu hao quá nhiều, đều hôn mê bất tỉnh.
- Ai, lần này hi sinh quá không đáng giá rồi.
Trong mắt Thiên Tinh hiện lên không nỡ, lại nói tiếp:
- Các ngươi cho dù có thể còn sống cũng là một loại gánh nặng, không bằng để cho bản thiếu gia giúp các ngươi giải thoát đi.
Dứt lời, tay hơi hơi giương lên, mấy đạng quang mang như lưỡi đao hướng bốn người cắt tới.
Bốn người của Quang Tinh điện này vì tông môn mà làm ra hi sinh lớn như thế, đến chết cũng không biết là bị người của mình thương tổn.
Hai gã Nửa bước Vương giai chưa chết đi của Quang Tinh điện thấy một màn như vậy cũng bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, sợ Thiên Tinh hạ thủ với bọn họ.
Một người trong đó sợ hãi nói:
- Thiếu chủ, ngươi... Ngươi tha cho chúng ta đi!
Thiên Tinh bĩu môi nói:
- Yên tâm đi, các ngươi chẳng qua là bị thương, cũng không phải là giống như bọn họ không thể khôi phục được, trở lại tông môn ta nhất định hướng tông chủ bẩm báo chuyến đi này, sẽ để trong tông môn tiến hành tưởng thưởng bồi bổ cho các ngươi.
Hai người vui mừng, lúc này hướng về phía Thiên Tinh dập dầu cùng kêu lên nói:
- Đa tạ thiếu chủ!