- Đứng lên đi, lần này cũng không phải là không thu hoạch được gì!
Thiên Tinh nói một tiếng, kéo thân thể bị thương đi xuống tầng dưới.
Sau khi Vũ Mị Nương đi xuống tầng dưới, lập tức trở lại trong trận doanh của mình hạ lệnh:
- Các ngươi hộ pháp cho ta, ta muốn chữa thương.
Tiếp theo nàng đem Ngũ Hành Linh Châu giao cho một nữ tử hơi lớn tuổi, còn nói:
- Liên tỷ, nó liền giao cho ngươi, dùng để phòng ngừa vạn nhất.
- Đây... Như vậy sao được.
Nữ nhân được gọi là Liên tỷ liên tục khoát tay nói.
- Đây là mệnh lệnh, là để cho ngươi cầm nó để bảo vệ ta cùng với những tỷ muội kia, ngươi suy nghĩ nhiều cái gì.
Vũ Mị Nương sinh ra một cỗ uy ngôn không cho kháng cự nói.
Dư Liên lúc này mới trịnh trọng nhận lấy Ngũ Hành Linh Châu.
Phải biết rằng Ngũ Hành Linh Châu luôn luôn chỉ có thể do truyền nhân đời tiếp của Viêm Mị tông mới có thể nắm giữ, hôm nay Vũ Mị Nương giao vào trong tay nàng, đây mới khiến cho nàng cảm thấy hoảng sợ.
Cũng không phải nói giao trong tay nàng chính là để cho nàng làm tông chủ tương lai, mà là Vũ Mị Nương đối với nàng có một loại tín nhiệm tuyệt đối.
Trong lòng Dư Liên đối với Vũ Mị Nương lại càng cảm kích không thôi.
Ngọc Liệt Diễm đi tới lo lắng nhìn Vũ Mị Nương hỏi:
- Mị Nương ngươi không sao chứ?
- Ta không sao, liền bị chút thương tích, nghỉ ngơi một chút liền tốt rồi.
Vũ Mị Nương cười nhạt đáp.
- Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi.
Ngọc Liệt Diễm khẩn trương nói một câu, tiếp đó thần sắc có chút do dự, tựa hồ còn có cái gì muốn nói.
Vũ Mị Nương nhìn thấu tâm tư của Ngọc Liệt Diễm, lúc này giãn mặt ra cười nói:
- Hắn không có chuyện gì, ngươi nhìn phía sau.
Ngọc Liệt Diễm quýnh lên, tiếp theo xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhanh chóng đi tới.
- Tiếu, ngươi không sao chứ?
Ngọc Liệt Diễm bước nhanh tới bên cạnh Lăng Tiếu ân cần hỏi.
Mới vừa rồi ở bên trong lầu các xuất ra từng đợt thanh âm oanh tạc kinh người, nàng bị dọa đến kinh tâm đảm chiến, sợ Lăng Tiếu gặp chuyện không may.
Những người khác của Tử Thiên tông cũng đi tới ân cần thăm hỏi.
Lăng Tiếu trong lòng ấm áp, lúc này đáp:
- Ta không sao, để các ngươi lo lắng rồi, chúng ta đi thôi, bên trong đã không có cái gì đáng để lưu luyến rồi.
- Tiếu, chúng ta đợi Mị Nương nàng sao?
Ngọc Liệt Diễm nói.
- Đây... Được rồi, ta đi xem Nghiêm sư huynh cùng Triệu sư huynh một chút!
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua người của Viêm Mị tông, do dự một chút đáp.
Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam thương thế rất nặng, nếu như không thể cứu trị kịp thời, chỉ sợ đối với tương lai của bọn họ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Lăng Tiếu ngồi xổm xuống tra xét thương thế của bọn họ một chút, tiếp theo từ trong không gian giới lấy ra hai cái bình nhỏ.
Trong bình này có chứa Vạn năm thạch nhũ dịch trân quý.
Loại vạn năm thánh dịch này không chỉ có thể cải tạo thể chất, đồng dạng đối với liệu thương cũng có công hiệu nhất đẳng.
Đồ vật "Vạn năm" trở lên đều là cực phẩm trong cực phẩm a!
Mọi người đều không biết trong hai cái bình kia của Lăng Tiếu là vật trân quý như thế.
Lăng Tiếu vừa mới mở nắp bình ra, một cỗ băng hàn chi khí tràn lan ra ngoài.
Mọi người đều cảm thấy lành lạnh, nhẹ ngửi một chút, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái không dứt.
Nhất là Băng Nhược Thủy mẫn cảm với Băng thuộc tính, nàng lập tức cảm thấy đồ vật trong cái bình nho nhỏ này đối với nàng mà nói là hết sức trọng yếu, nội tâm hơi có một loại vọng động cướp đoạt tới. Nhưng mà nàng cũng biết mình sẽ không làm chuyện này, chỉ là trong lòng cầu nguyện Lăng Tiếu có nhớ được nàng là nữ nhân của hắn, đến lúc đó cho nàng một hai bình thử một chút. Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt trắng thuần của nàng hiện lên vài tia huyết sắc.
- Thật là loạn rồi, người nào là nữ nhân của hắn chứ.
Băng Nhược Thủy ở trong lòng đối với mình gắt một cái.
Ôn Khả Điệp ở một bên kinh ngạc hỏi:
- Nhược Thủy sư tỷ, làm sao ngươi lại đỏ mặt rồi?
- Ai... Ai đỏ mặt, có thể là khí trời nóng rực a!
Băng Nhược Thủy làm như thật nhìn chung quanh một chút nói.
- Trời nóng rực?
Ôn Khả Điệp lại càng vẻ mặt không giải thích được, trong lòng lại nghĩ:
- Hôm nay mặt trời cũng không xuất hiện, làm sao lại nóng được?
Lăng Tiếu giơ đầu của Nghiêm Trạch lên đem vạn năm thạch nhũ dịch cùng với một gốc tam giai cao cấp chữa thương linh thảo đút vào trong miệng hắn.
Sau khi Nghiêm Trạch dùng vnaj năm thạch nhũ dịch cùng linh thảo, dược lực lại bắt đầu có hiệu lực rồi.
Chỉ ở trong vài khắc, bên ngoài thân thể Nghiêm Trạch bịt kiens một tầng băng mỏng, thân thể một mực run lên.
Lăng Tiếu một tay khoác ở sau lưng hắn, nhàn nhạt nói:
- Nghiêm sư huynh mau vận khỏi huyền công đi.
Hắn vừa nói, đồng thời vận chuyển linh lực Hỏa thuộc tính truyền qua cho Nghiêm Trạch, dùng cái này để dua tan hàn khí mà Nghiêm Trạch phải chịu.
Ý thức của Nghiêm Trạch tuy có chút mơ hồ, nhưng mà vừa nghe được lời nói của Lăng Tiếu, cũng ý thức được có người đang giúp chính mình, miễn cưỡng giương lên thân thể trọng thương, bắt đầu kết thủ ấn đả tọa lên.
Sau một lúc lâu, tầng băng ở trên người Nghiêm Tạch bắt đầu tan ra, khí thế trong cơ thể cũng bắt đầu từ từ tăng trở lại.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều là kinh ngạc không thôi, trong lòng đồng thời thầm khen:
- Không hổ là Tứ phẩm Linh Sư, thủ đoạn cứu người cũng nhanh chóng như thế.
Lúc này La Phách Hưng cùng hai người đồng bạn của hắn cũng từ trong lầu các đi ra.
La Phách Hưng vừa lúc liếc thấy Lăng Tiếu ở không xa đang vận chuyển linh lực chữa thương cho đồng bạn, không khỏi kế hoạch chạy lên đầu.
- Hắc hắc, lúc này ngươi còn không chết!
La Phách Hưng ở trong lòng cười thầm lên, sau đó lấy một viên đan dược bỏ vào trong miệng.
Ba người hướng phương hướng của Tử Thiên tông đi tới, kỳ thật cái phương hướng này cũng là phương hướng phải đi qua để xuống núi.
Người của Tử Thiên tông đều đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào La Phách Hưng, bởi vì người này cho bọn hắn quá khắc sâu, không thể không phòng.
Lăng Tiếu thấy trong cơ thể của Nghiêm Trạch đã dần dần khôi phục sinh cơ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, mới buông tay ở phía sau lưng Nghiêm Trạch ra.
Vừa lúc này thấy đám người La Phách Hưng đi tới, bất quá cảm thấy đám người La Phách Hưng tổn thất không nhỏ, chắc hẳn không dám dễ dàng tính toán trêu chọc bọn hắn, cho nên lại tiếp tục cho Triệu Nam ăn vào vạn năm thạch nhũ dịch cùng linh thảo.
Tình huống của Triệu Nam so với Nghiêm Trạch không sai biệt lắm, Lăng Tiếu cũng tự nhiên vận chuyển linh lực chuyển sang cho hắn.
Cũng chính là vào giờ khắc này, La Phách Hưng đến phụ cận đám người Tử Thiên tông, trên khuôn mặt hiện ra một tia cười lạnh oán độc.
La Mỹ Anh cũng là vừa lúc bắt được bộ dáng này, một loại dự cảm bất tường nhanh chóng chạy lên não.
Bỗng nhiên, La Phách Hưng chậm rãi đi lại lại biến mất.
Sau một khắc, La Phách HƯng lại xuất hiện ở bên cạnh đám người Tử Thiên tông, Ẩn Xà kiếm trong tay giống như độc xà chân chính hướng sau lưng Lăng Tiếu đâm tới, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, trong miệng quát lên:
- Đi chết đi!