Vệ Bất Phàm ở phía dưới hướng Thải tiên tử chắp tay nói:
- Tiên tử đại giá, tại hạ chỉ muốn lấy Giao Long tinh huyết, kính xin tiên tử bó đi những thứ yêu thích.
Thải tiên tử do dự một chút nói:
- Tốt, tinh huyết thuộc về ngươi, ta chỉ muốn Dưỡng Thần thảo.
- Này, ta nói các ngươi còn không đem người trong cuộc là ta để vào trong mắt rồi, giữa ban ngày ban mặt, các ngươi lại làm ra việc ác như thế, chẳng lẽ... Chẳng lẽ sẽ không sợ bị thiên khiển sao?
Lăng Tiếu yếu ớt nói.
Lời này của hắn vừa nói xong, dẫn tới người ở chung quanh cười ồ lên một trận.
Ở Nam Thiên thành, quyền đầu lớn chính là đạo lý cứng rắn.
Chỉ cần bọn họ không náo đến quá lớn, khong có ở trước mặt mọi người giết người, không có phá hư trật tự nơi này, người của Đổng gia căn bản sẽ không quản.
- Mau đưa Dưỡng Thần thảo giao cho tiên tử, lại đem tinh huyết dâng ra, tha cho mạng chó của ba người các ngươi, bằng không... Hừ hừ!
Vệ Uy Hổ chỉ vào Lăng Tiếu lớn tiếng quát.
- Khinh người quá đáng, các ngươi làm như vậy cùng đạo tặc có gì khác nhau đâu, mặc dù bản thiếu gia lớn lên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thuần khiết vô cùng, đàng hoàng động lòng người...
Lăng Tiếu một bộ ủy khuất mười phần, trong ánh mắt kia dường như đều sắp nặn ra nước mắt rồi.
Những người ở bên cạnh nghe xong, đều có một loại cảm giác buồn nôn.
Tên này quả nhiên là kẻ ngu hay là tự luyến rồi, lại dưới tình huống như vậy còn dám nói giỡn.
Lăng Tiếu còn chưa nói hết, Thải tiên tử ở trên không trung liền không nhịn được quát to:
- Ngươi im miệng cho ta, cho ngươi thời gian ba tức, lại không lấy ra, phế ngươi đi.
- Có ngh hay không, mau lấy ra, bằng không Hổ gia ta giúp ngươi hoàn toàn biến thành đầu heo người gặp người thích.
Vệ Uy Hổ theo đó không làm sao nhịn được quát lên.
- Lão thiên a! Chư vị anh hùng, chư vị hào kiệt, chẳng lẽ ngươi liền nhẫn tâm để cho bọn họ khi dễ thiếu niên ngây thơ trung thực như ta sao? Có còn thiên lý hay không a!
Lăng Tiếu buồn bã kêu lên.
Huyền Diệu ở một bên cũng bị bộ dạng này của Lăng Tiếu khiến cho cười lên rồi.
- Ngươi kẻ ngu chết tiệt này, thế nào cũng phải ép Hổ gia đánh.
Vệ Uy Hổ cũng nhịn không được nữa muốn xuất thủ rồi.
- Tam thiếu gia không cần tức giận, để lão bộc giúp ngươi giải quyết hắn đi!Tên lão bộc đối mặt với Thải tiên tử kia hạ xuống ngăn cản Vệ Uy Hổ nói.
- Không cần làm phiền đường bá rồi, đói phó với một tên tiểu tử còn chưa dứt sữa, còn không đáng để cho ngươi động thủ.
Vệ Uy Hổ nắm chặt quyền đầu, lộ ra một cỗ khiếu sát chi ý.
Vệ Uy Hổ là trung giai Linh Sư đỉnh phong, ở Nam Thiên thành cũng là thiên tài tu luyện nổi danh, háo chiến dũng mãnh, trong trẻ tuổi đồng lứa không có địch thủ.
- Tam thiếu gia, một cái người ngoại lai, không đáng giá để ô uế tay của ngươi, ta xem vẫn là để ta đánh đi.
Lão bộc kia khuyên.
Lăng Tiếu áp chế khí tức cảnh giới, nhưng mà cảnh giới của lão bộc kia nếu so với Lăng Tiếu thì cao hơn hai cấp, tự nhiên nhìn một cái liền có thể nhìn ra thực lực chân chính của Lăng Tiếu đã là đê cấp Vương giai rồi.
Vệ Uy Hổ chẳng qua là trung cấp Linh Sư, thì như thế nào đấu với nhân gia, một cái tay của nhân gia có thể bắt hắn bóp chết rồi.
Vệ Uy Hổ không nhận thức được khổ tâm của lão bộc, lúc này không kiên nhẫn liền quát to:
- Đường bá ngươi tránh ra, bản thiếu gia đã thật lâu không có ngược đãi người khác, vừa lúc cầm hắn khai đao.
Lão bộc nhân lộ ra vẻ lo lắng, hướng Vệ Bất Phàm sử đi ánh mắt cầu trợ.
Vệ Bất Phàm lên tiếng nói:
- Lão tam trở lại đi, để cho Đường bá giải quyết.
- Ba tức đã qua, nhận lấy cái chết cho ta!Thải tiên tử đúng ở trên Ngũ Thải Thần Điểu khí tức khẽ trở nên hỗn loạn vài phần, nàng không thể chờ thêm được nữa rồi, nhất định phải nhanh chóng cướp được Dưỡng Thần thảo mới tốt.
Nàng khẽ quát to một tiếng, Ngũ Thải Thần Điểu hướng Lăng Tiếu bay xuống, từng trận hà quang hướng Lăng Tiếu nở rộ mà đến.
Hà quang chói lọi, thế công nghiêm nghị, hiển nhiên Thải tiên tử đã động sát ý rồi.
- Mẹ kiếp, thật đúng là muốn cường đoạt mỹ nam a, bản thiếu gia mặc dù anh tuấn tiêu sái, mị lực khôn cùng, nhưng mà ngươi cũng không nên gấp gáp yêu thương nhung nhớ như vậy a!
Lăng Tiếu quái khiếu mọt tiếng bước ra Vân Tung Mị Ảnh nhanh chóng tránh né.
Lúc này lão bộc của Vệ gia kia cũng hướng Lăng Tiếu giết tới.
Một đạo chưởng ảnh vô cùng lăng lệ mang theo tiếng vù vù phách qua.
Đang ở lúc lão bộc nhân phách đến phía sau lưng Lăng Tiếu, một cổ tay mạnh mẽ đem tay của lão bộc kia bắt được.
Ca sát!
A!
Lão bộc kia còn không biết là chuyện gì xảy ra, một đạo tiếng gãy xương vang lên, bàn tay phách về phía Lăng Tiếu kia trong nháy mắt bị bẻ gãy rồi, phát ra một đạo tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn động thủ với chủ nhân nhà ta, không biết tự lượng sức mình!
Ma Đế cười lạnh một tiếng, hướng về phía bụng của lão bộc kia nặng nề đá một cước.
Lão bộc kia nhất thời giống như chó chết bắn bay ra xa, ngã trên mặt đất không nhúc nhích, không rõ sống chết.
Trong phút chốc, tất cả mọi người bị dọa đến đánh một cái giật mình.
Tất cả mọi người cho ta ba người kia bất quá là quả hồng mềm có thể tùy ý cầm nắm, nhưng mà bây giờ là đột nhiên tương phản, rốt cuộc ai mới là kẻ ngu, hiện tại có thể nói vừa xem liền hiểu rồi.
Vệ gai huynh đệ đánh một cái lạnh run, nhìn lão bộc không thể đứng lên kia, thần sắc khó coi cực kỳ.
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám giết người của vệ gia ta!
Vệ Uy Hổ tăng thêm can đảm hướng về phía Ma Đế nói.
Vệ gia bọn họ có Hoàng giai trấn giữ, không cần thiết phải sợ đối phương.
Ma Đế hướng Vệ gia huynh đệ lạnh lùng nhìn thoáng qua, cặp ánh mắt thị huyết âm lãnh kia phảng phất như ma quỷ đến từ Cửu U địa ngục, làm cho người ta không rét mà run.
Vệ gia huynh đệ mới vừa tiếp xúc đến ánh mắt kia dường như đã bị đánh vào trong hầm băng, một cỗ ý tuyệt vọng từ đáy lòng dâng lên, phảng phất bọn họ đều thấy được bạch cốt chồng chất như núi ở trong địa ngục, những ma quỷ kia giãy dụa rơi vào trong huyết trì, cực kỳ âm sâu dọa người.
Bỗng nhiên hai mắt của Vệ Bất Phàm nổi lên tinh quang, cả người trong nháy mắt khôi phục thanh tĩnh hét lớn một tiếng:
- Ngoại ma chớ nhiễu tâm ta!Một cỗ khí thế Nửa bước Vương giai ngất trời mà lên, một đạo Long Hổ hư ảnh nhàn nhạt xuất hiện ở phía sau hắn, lộ ra vẻ khí chất tương đối bất phàm.
Tiếp theo, hắn đại lực hướng về phía Vệ Uy Hổ nặng nề vỗ một cái:
- Tam đệ tỉnh lại cho ta!
Vệ Uy Hổ bị quát như vậy, cả người mới phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt còn không ngừng nhỏ mồ hôi lạnh.
- Quá... Thật quá đáng sợ... Quả thực là ma quỷ.
Vệ Uy Hổ lau mồ hôi lạnh một cái nói.
Ma Đế không khỏi đối với Vệ Bất Phàm đánh gái cao hơn một chút, trong lòng thầm nghĩ:
- Tâm tính không tệ, có hi vọng thành Hoàng!