Lăng Tiếu đối mặt với rất nhiều công kích, không hề tiếp tục lấy thân thể chống đỡ, Băng Hỏa kiếm trong tay lần nữa bày ra, cả người bước theo bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh có kèm theo Phong thuộc tính đem những công kích kia vứt ở sau người.
Sau khi Lăng Tiếu đi tới bên cạnh một gã Triệu gia trưởng lão, Băng Hỏa kiếm nở rộ ra băng tinh sáng chói.
Ngạo Hàn lục quyết đệ nhị thức: Băng Phong Tam Xích!
Lúc tên Triệu gia trưởng lão kia nhận thấy được nguy cơ, cả người đã bị phong thành băng nhân, khối băng chấn vỡ, thân thể chia năm xẻ bảy bay ra.
Triệu gia còn thừa lại ba tên trưởng lão vừa sợ vừa giận, một gã trong đó hướng Hoàng Tiêu Nghiêm cầu cứu nói:
- Hoàng trưởng lão không ra tay còn đợi đến khi nào?
Hoàng Tiêu Nghiêm thần sắc nghiêm trọng quát lên:
- Xuất thủ phong tỏa hắn, để cho lão phu tới kết thúc hắn.
Lời của hắn vừa dứt, Hoàng gia bốn tên trưởng lão lập tức bay ra bốn phía, riêng mình đánh ra thủ ấn bất đồng, linh khí của một phương thiên địa lập tức hướng Lăng Tiếu giam cầm mà đi.
Ba tên trưởng lão còn thừa lại của Triệu gia cũng gia nhập vào hàng ngũ phong tỏa.
Chỉ thấy linh khí ngũ quang thập sắc tạo thành từng mặt cự tường hướng Lăng Tiếu nghiền ép mà đi, để cho hắn không tháo chạy được.
Hoàng Tiêu Nghiêm cầm trong tay Tứ giai cao cấp Huyền Côn, từ bên trên cực nhanh nện xuống.
Chỉ thấy một côn này càng như lôi điện thiểm thước, thanh thúy chói mắt, uy lực cực kỳ kinh người.
Lăng Tiếu cả người bị khốn trụ khó có thể thi triển sát chiêu phản kích.
Đối mặt với hiemr cảnh như thế, Lăng Tiếu như cũ không sợ hãi, chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện một thanh Phệ Huyết ma đao khác!
- Còn không đi cướp lấy thân thể của ahwsn còn đợi khi nào.
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiêu Nghiêm giết tới một cái, hướng về Phệ Huyết ma đao âm u nói một tiếng.
Sưu!
Một đoàn hắc vụ từ trong ma đao vù vù bay ra.
Cường chiêu của Hoàng Tiêu Nghiêm đã đánh ra, mắt thấy liền muốn đem tiểu tử kia nện trúng rồi, nhưng mà đại đao đen thui kia lại hóa thành một đoàn đồ vật hướng mặt hắn đánh tới.
Tốc độ của đoàn hắc vụ kia cực nhanh, hơn nữa không có chút dấu hiệu nào.
Hoàng Tiêu Nghiêm căn bản chưa kịp phản ứng, hắc vụ đã từ ngũ quan của hắn chui vào.
A!
Khi hắc vụ vào đến trong đầu của Hoàng Tiêu Nghiêm, hắn phát ra một đạo tiếng kêu thảm thiết kinh người.
Cái huyền côn đánh ra kia cuối cùng cách Lăng Tiếu năm phân liền dừng lại.
Mọi người đều cho là Lăng Tiếu lại đang thi triển yêu thuật, chém giết Hoàng Tiêu Nghiêm.
Một gã trưởng lão trung cấp Vương giai của Hoàng gia không có vào trong phong tỏa muốn giết chết Lăng Tiếu thay Hoàng Tiêu Nghiêm báo thù.
- Tiểu súc sinh, đi chết đi!
Hoàng gia trưởng lão kia nghiến răng nghiến lợi quát một tiếng, trường kiếm trong tay hóa xuất thổ hoàng sắc kiếm quang hướng bên hông Lăng Tiếu chém tới.
Kiếm khsi tung hoành, sát cơ nghiêm nghị.
Ầm!
Kiếm khí hung hăng đụng vào trên thân thể của Lăng Tiếu, nhưng mà không thể đả thương hắn chút nào.
Hoàng gia trưởng lão kia lần nữa rống to:
- Ta không tin ngươi là bất tử chi thân
Lần này, hắn không có lợi dụng linh khí đi công kích, mà là lợi dụng trường kiếm đâm thẳng vào cổ họng của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đã bị trói buộc, căn bản không thể hành động, mắt thấy mũi kiếm đâm tới.
Đối mặt với trường kiếm đâm tới như xà, trên mặt Lăng Tiếu không có chút vẻ sợ hãi nào.
Trên mặt tên Hoàng gia trưởng lão kia hiện lên vẻ âm tàn, phảng phất hắn đã thấy Lăng Tiếu chết ở dưới kiếm hắn rồi.
Bỗng nhiên, Hoàng gia trưởng lão kia sau ót sinh gió, một cỗ điềm bất tường đánh tới.
Hắn vừa định thu thế tránh né, tuy nhiên lại phát hiện mình đã bị khóa, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Hắn một thân khí thế vọt tới đỉnh, cả người muốn giãy dụa tránh thoát tỏa định.
Phốc!
Đáng tiếc hắn vẫn phản ứng không đủ nhanh, một đạo côn ảnh hung hắng đem đầu của hắn đập nát, một đoàn óc cũng ghê tởm bật ra.
- Nghiêm trưởng lão ngươi... Ngươi vì sao như thế?
Mấy tên trưởng lão phong tỏa Lăng Tiếu đều là không hiểu nhìn người ám sát Hoàng gia trưởng lão kinh hãi hỏi.
Lăng Tiếu thừa dịp bọn hắn phân thần hết sức, chiến ý lần nữa mênh mông, thực lực lại đến đỉnh phong, kim sắc hư long ảnh trường khiếu mà lên, phong tỏa lập tức bị chấn thoát.
- Không tốt, hắn chạy rồi!
Một gã Triệu gia trưởng lão kinh hô lên.
Theo thanh âm của hắn hạ xuống, mấy người khác rối rít lần nữa hướng Lăng Tiếu thi triển giam cầm.
Nhưng mà Lăng Tiếu há lại sẽ để cho bọn họ được như ý.
Hắn hóa thành tia chớp, trên không trung cực nhanh xuyên toa, Băng Hỏa kiếm trong tay như lưỡi hái thu hoạch rơm rạ, đến một chỗ đều có một tên trưởng lão bị chém ở dưới kiếm.
Phốc phốc!
Liên tục ba cái đầu lâu bị trực tiếp chém bay rồi.
Bọn họ đến chết còn không biết đây là chuyện gì xảy ra.
Một tên trưởng lão khác của Triệu gia cùng hai tên Hoàng gia trưởng lão trong lòng vô hạn khiếp ý, lập tức hướng tứ phương chạy trốn.
Lúc này, trừ Lăng Tiếu ra, còn có một đạo thân ảnh khác có tốc độ không thua gì Lăng Tiếu hướng hai gã Hoàng gia trưởng lão đuổi tới.
Hai gã Hoàng gia trưởng lão kia bị cản lại, đang muốn xuất thủ, lại phát hiện chặn ở trước mặt bọn họ chính là Hoàng Tiêu Nghiêm.
- Nghiêm trưởng lão, chúng ta mau trở về mới gia chủ đi ra, tiểu súc sinh kia quá cường đại.
Một gã Hoàng gia trưởng lão vội vàng hướng về phía Hoàng Tiêu Nghiêm nói.
- Hắc hắc, không cần gấp gáp, có bổn... Có ta ở đay, người nào cũng không cần sợ.
Hoàng Tiêu Nghiêm cổ quái cười cười, hướng hai người đi đến gần.
Một gã Hoàng gia trưởng lão khác tựa hồ nghĩ tới điều gì, con ngươi mở lớn, thân thể hướng về phía sau thối lui:
- Mau... Đi mau, Nghiêm trưởng lão trúng yêu thuật.
- Cái gì!
Một tên Hoàng gia trưởng lão khác hoảng hốt.
- Phản ứng cũng không tệ lắm, bất quá bổn đế cũng không phải là trúng yêu thuật.
Hoàng Tiêu Nghiêm dữ tợn cười cười, Huyền côn trong tay phát ra hắc mang quỷ dị.
Hắc mang kia giống như là hình lưỡi hái vô tận, trong nháy mắt đem hai người bọn họ bao phủ.
Phốc phốc! Hai luồng huyết vụ nở rộ mà ra.
Hoàng Tiêu Nghiêm bay đến dưới huyết vụ, ngẩng đầu lên há to mồm, nặng nề hấp một cái, những huyết dịch kia hướng trong miệng hắn hội tụ tới.
- Hắn... Hắn đây là đang làm cái gì!
- Chẳng lẽ Nghiêm trưởng lão đã bị người trẻ tuổi kia khống chế rồi sao?
- Đây... Đây thật là ghê tởm, lại đi uống máu người, quả thực là ác ma.
- Lúc này Triệu Hoàng hai nhà thật đúng là đá trúng thiết bản rồi.
...
Lăng Tiếu chém tên Triệu gia trưởng lão chạy trốn kia, mới vừa quay đầu lại, liền thấy được một màn Hoàng Tiêu Nghiêm hút máu, dạ dày trong bụng cũng cảm thấy phiên giang đảo hải, ghê tởm chí cực.
- Ha ha... Mùi vị uống máu vẫn là thanh sảng ngon miệng như vậy.
Hoàng Tiêu Nghiêm ngửa mặt lên trời cuồng tiếu lên.
Cái khuôn mặt dính đầy vết máu kia cười lên lại đáng sợ dữ tợn như vậy.
- Thu hồi dạng ghê tởm của ngươi, chúng ta đi thôi.
Lăng Tiếu nhăn mày một chút hướng về Hoàng Tiêu Nghiêm nói.
Hoàng Tiêu Nghiêm thu lại thất thố, hướng Lăng Tiếu bắn tới hai đạo thần mang như lưỡi đao.