Lăng Tiếu nghênh đón thản nhiên nói:
- Làm sao? Mới vừa đạt được thân thể liền muốn tạo phản rồi?
Hoàng Tiêu Nghiêm thu hồi ánh mắt, khom người xuống hướng Lăng Tiếu hành lễ nói:
- Lão nô không dám!
Giờ phút này Hoàng Tiêu Nghiêm đã không còn là Hoàng Tiêu Nghiêm lúc trước nữa rồi.
Linh hồn của Hoàng Tiêu Nghiêm lúc trước đã bị Ma Đế cắn nuốt, Hoàng Tiêu Nghiêm hiện tại đã hoàn toàn bị Ma Đế nắm trong tay, nói cách khác, Hoàng Tiêu Nghiêm hiện tại chính là Ma Đế, là người hầu của Lăng Tiếu.
- Hừ, tin rằng ngươi cũng không dám, nếu không ta không ngần ngại đánh ngươi về nguyên hình.
Lăng Tiếu hừ lạnh nói.
Ma Đế chính là một đời kiêu hùng, tuy nói hiện tại khuất phục với hắn, nhưng mà ai có thể đoán chừng tôn gia hỏa kinh khủng này sẽ làm phản hay không.
Lăng Tiếu mơ hồ có chút lo lắng, trong lòng chỉ có thể hạ quyết tâm muốn đột phá tăng nhanh tu vi.
Hắn quyết không cho phép người hầu như Ma Đế thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn mang Ma Đế rời đi, có hai cỗ lực lượng đáng sợ đều không xa mãnh liệt mà đến.
Ma Đế quái khiếu nói:
- Không tốt, có Địa Hoàng giai giết đến rồi!
Lăng Tiếu cũng cảm ứng được cảm giác bị áp bách đáng sợ kia, hơn nữa áp lực kia cũng là càng ngày càng gần, tốc độ nhanh đến kinh người.
- Đi mau!
Lăng Tiếu căn bản không dám hiện tại đi xuống khởi động truyền thâu trận, bay thẳng đến một cái phương hướng nhanh chóng mà đi.
Hắn đem Phong thuộc tính đề thăng tới mức tận cùng, hơn nữa bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh bước đi, ở giữa không trung lưu lại từng đạo thân ảnh quỷ dị.
Ma Đế vừa mới chiếm cứ thân thể của Hoàng Tiêu Nghiêm, một thân thực lực cũng chỉ là cao cấp Vương giai, hơn nữa tự thân thuộc tính của Hoàng Tiêu Nghiêm cũng không phù hợp với hắn, linh hồn lực của bản thân hắn cũng chưa khôi phục, căn bản không thể nào phát huy được uy lực chân chính của hắn.
Hắn đồng dạng cùng Lăng Tiếu giống nhau chỉ có thể lựa chọn trốn chạy, tốc độ kia một chút cũng không chậm so với Lăng Tiếu.
Hai người chưa chạy ra được ngàn thước, một cái lam sắc cự chưởng lớn đến mấy chục thước từ trên trời giáng xuống, hướng hai người phiên ép mà tới.
Những đám mây đang du động kia phảng phất cũng bị cỗ khí thế cường đại kia chấn thành hư vô, trong không khí sinh ra tiếng gió vù vù.
- Không tốt!
Lăng Tiếu sử dụng toàn lực, bộ pháp bước tới thật nhanh.
Giờ phút này, hắn chỉ hận mình sinh ra ít một cặp chân, Phong thuộc tính tựa hồ cũng không đủ rồi.
Phanh phnah!
Lăng Tiếu cùng Ma Đế hai người giống như con ruồi bị đập, bị lam sắc cự chưởng kia trực tiếp đập rơi xuống trên một ngọn núi nhỏ không xa.
Ầm!
Ngọn núi vung lên một mảnh khói bụi phi điểu tẩu thú càng không ngừng bay cao gào thét.
Hai người này đều là lão giả hơn hai trăm tuổi rồi.
Một gã lão giả mặc lam sắc áo choàng, lông mày dài rủ xuống, thân thể hơi còng, hai tay chắp sau lưng, con mắt như lam sắc tinh thần khiến cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được.
Một gã lão giả khác một thân thanh y, râu tóc bạc trắng, mặt mũi gầy, hư không lăng độ, thanh hà lóe lên, hơi có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Nhị lão này theo thứ tự là Triệu gia lão gia chủ Triệu Thế Nghĩa cùng với Hoàng gia trưởng lão đời trước Hoàng Lệnh Cơ, hai người đều có thực lực đê cấp Địa Hoàng kinh khủng.
Mới vừa ra tay đem Lăng Tiếu cùng Ma Đế oanh xuống mất đất chính là lão gia chủ Triệu Thế Nghĩa của Triệu gia.
- Triệu huynh ngươi hạ thủ quá độc ác, thậm chí ngay cả Tiểu Nghiêm nhà ta cũng đuổi giết.
Hoàng Lệnh Cơ tức giận nhìn chằm chằm vào Triệu Thế Nghĩa nói.
Triệu Thế Nghĩa đáp:
- Hoàng huynh không nên tức giận, ta không thấy rõ đó là tiểu tử nhà ngươi, nếu như mà sớm biết, ta liền chỉ giết một tiểu tử khác là được.
- Hừ, nếu như Tiểu Nghiêm nhà ta có cái gì bất trắc, cũng đừng trách ta không để ý đến lưỡng gia chi nghĩa.
Hoàng Lệnh Cơ hừ lạnh nói.
Tuy nói hai nhà đồng chúc liên minh, nhưng mà giữa lẫn nhau cũng tồn tại minh tranh ám đấu, đều hi vọng thế lực của đối phương so với thế lực của mình yếu nhược hơn nhiều.
Như thế bên trong Vạn Thú thành mới có quyền nói chuyện tuyệt đối.
Triệu Thế Nghĩa dĩ nhiên nhận ra người chạy trốn kia là Hoàng Tiêu Nghiêm, mà một chưởng kia của hắn đúng là cố ý mà làm.
Dù sao hắn bây giờ là đang ngăn giết người dám đả động ở Vạn Thú thành, coi như là giết lầm, cho rằng Hoàng gia cũng không có nói được gì.
Hai gã Hoàng cấp phong tỏa một tòa tiểu sơn, khí thế một mực áp ở trong tòa tiểu sơn này, coi như là một con ruồi cũng không thể bay ra được.
Hoàng Lệnh Cơ trong lòng tự biết an nguy của tiểu chất, lắc mình hướng tòa tiểu sơn ở bên dưới lướt tới.
Nhưng mà, khi hắn đi tới vị trí hai người bị vùi thân, chỉ phát hiện có hai cái hố sâu, trong hố sâu dính không ít vết máu, nhưng mà lại không có bóng người.
Triệu Thế Nghĩa cũng từ không trung lướt xuống, hắn nhìn hố sâu một chút kinh ngạc nói:
- Người đâu?
Hoàng Lệnh Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây.
Dứt lời hắn vung tay lên, loạn thạch, cây cối xung quanh hố sâu bị oanh bay lên.
- Đều bị phong tỏa rồi, có thể trốn đi đâu được, kỳ quái!
Triệu Thế Nghĩa bay lên giữa không trung, hóa thành mấy cái thủ ấn hướng trong ngọn núi chụp tới.
Từng con đê giai linh thú ở các nơi trong ngọn núi không tự chủ bị dẫn dắt đi lên, bọn chúng kinh khủng đưa tới một mảnh tê minh.
- Tiểu tử kia chui xuống dưới đất hay sao!
Triệu Thế Nghĩa rống giận một tiếng, mấy chục con linh thú bị dẫn dắt lên bị chấn thành một bãi huyết thủy.
Cơn giận của Hoàng giai, uy lực đáng sợ như vậy!
Hoàng Lệnh Cơ ở dưới ngọn núi thần niệm hướng dưới đất dũng mãnh lao tới.
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn vừa nhảy, một tay hướng xuống dưới đất oanh xuống một chưởng.
Ầm!
Thanh sắc chưởng ấn đem một góc sơn phong ép đến lõm xuống
- Thật là có độn địa thuật, người này thật là có đại lai lịch.
Thần sắc của Hoàng Lệnh Cơ hiện lên vài tia ngưng trọng.
Mới vừa rồi hắn cảm ứng được dưới nền đất có sinh vật dũng động, hắn có thể khẳng định đối phương đã từ dưới đất chạy trốn.
Thanh niên chém giết tổng cộng mười mấy tên Vương giai của hai nhà Triệu Hoàng thành công trốn chạy.
Tin tức này trong nháy mắt ở bên trong Vạn Thú thành nhấc lên sóng lớn.
Bao nhiêu năm rồi, không người nào dám ở trong phạm vi Vạn Thú thành tự ý động võ.
Cho dù là cường giả Vương giai ở Vạn Thú thành tự ý động vũ cũng muốn chết không có chỗ chôn.
Song, người trẻ tuổi kia không chỉ động võ, còn đem mười mấy trưởng lão của Triệu Hoàng hai nhà chém giết, hai gã cường giả Địa Hoàng giai đồng thời xuất động, còn để cho đối phương từ dưới mí mắt của bọn họ trọng thương trốn chạy.
Đây tuyệt đối là chuyện tình oanh động nhất trăm năm qua của Vạn Thú thành.
Sau đó lại truyền ra tin tức nho nhỏ, xung đột lần này căn bản không liên quan đến chuyện tình người trẻ tuổi kia chạy trốn.
Đây căn bản là Triệu gia thế tử nhìn không vừa mắt nhân gia, mà cố ý để cho trưởng lão nhà mình làm khó nhân gia, muốn để cho nhân gia đẹp mặt, đây mới đưa đến song phương xung đột.