Thần Khống Thiên Hạ

Chương 799: Chương 799: Trưởng thành nhưng không cho phép ngươi như vậy. (2)




Kim sắc Lang Vương đã trải qua Lăng Tiếu tinh luyện ra huyết mạch, đã trở thành ngũ giai linh thú, tốc độ chạy cũng là cực nhanh.

Một ngày kia, Lăng Tiếu cùng Tàn Báo đi qua Phần Địa thành.

Cái thành này gần với tông môn Tử Thiên tông nhất, cũng chính là địa bàn của Lao gia.

Lăng Tiếu không khỏi nghĩ tới tình hình lúc trước từ nơi này chật vật chạy trốn, cảm thấy nhân sinh tế ngộ thật sự là mọi chuyện vô thường.

Hơn một năm trước, hắn bất quá là Linh Sư giai, hiện tại hắn cũng đã là Vương giai, còn có hộ thân linh thú lục giai, thất phẩm tông môn cũng có thể giết hết.

Lao gia hôm nay ở trong mắt Lăng Tiếu chẳng qua là gia tộc tầm thường, căn bản đối với hắn không tạo nên bất cứ uy hiếp gì.

- Bản thiếu gia có tâm trách trời thương dân, hôm nay sẽ tha cho các ngươi một lần đi, hi vọng các ngươi sau này có thể thức thời một chút, đừng tưởng rằng có chút thực ực là có thể tác uy tác phúc rồi.

Lăng Tiếu lẩm bẩm nói một tiếng, đem Kim sắc Lang Vương thu vào, cả người từ thượng không Phần Địa thành bay đi qua, một cỗ khí thế cường hãn phóng ra ngoài.

Ở bên trong hậu sơn Lao gia, nơi Lao gia lão tổ bế quan.

Một đọa nhân ảnh bay vút đi ra ngoài, một đạo tiếng kinh quát vang lên:

- Bằng hữu ở đâu ra, nếu đi ngang qua Phần Địa thành chúng ta, làm sao không xuống ngồi một chút đi.

Bay ra ngoài tự nhiên là Lao gia lão tổ Lao Dược Nhiên rồi.

Lăng Tiếu chẳng qua là đạm mạc nhìn Lao Dược Nhiên đuổi theo tới một cái, cũng không có ý tứ hồi đáp lại.

Tàn Báo ở phía sau hắn thì đối với Lao Dược Nhiên khẽ quát một tiếng:

- Trở về cho ta!

Một cỗ uy áp cường hãn triển hiện ra.

Phốc!

Lao Dược Nhiên chỉ cảm thấy bộ ngực ngòn ngọt, cả người như bị điện giật, thân thể không bị khống chế mà nện xuống dưới.

- Đây... Đây là uy lực của cao cấp Địa Hoàng?

Lao Dược Nhiên hoảng sợ nhìn hai người đã bay xa.

Ở trong ý nghĩ của hắn thực lực của đối phương không mạnh như thế, bằng không hắn cũng là biết điều một chút ngốc ở trong hậu sơn không ra rồi.

Hắn chán chường lẩm bẩm nói:

- Xem ra những năm này ta có chút ếch ngồi đáy giếng rồi!

...

Cổ Tế thành, trong hậu hoa viên ở phía sau Tế ti đại điện.

Chung quanh nơi này có đủ loại kỳ hoa dị thảo.

Có linh thảo tăng lên công lực, cũng có linh hoa hàm chứa kịch độc vô cùng.

Một nữ nhân mỹ lệ mặc phục sức kỳ dị, quanh người treo chuông bạc lóe sáng, đủ loại trang sức đeo tay, vòng đeo tay lưu ly hoa lệ, lộ ra vẻ ung dung hoa quý.

Nữ tử này vừa mới hai mươi xuân xanh, ngũ quan tinh mỹ tựa như tinh điêu mà thành, hai mắt thật to, lông mi thật dài, chiếc mũi thẳng xinh đẹp, đôi môi khêu gợi lộ ra vẻ thanh xuân, kiều diễm tao nhã, nàng kia có màu da cũng không trắng, nhưng thắng ở sáng bóng nhãn nhụi khỏe mạnh, xiêm y hoa lệ kia không thể che giấu được vóc người ngạo nhân kia của nàng.

Ở trong ngực nữ tử này ôm một cái anh nhi đang ở trong tã lót.

Nàng mang theo nụ cười hạnh phúc đầy mặt nhìn anh nhi kia lẩm bẩm nói:

- Thiên nhi, có nhớ cha ngươi hay không? Ngươi có biết lông mày của ngươi rất giống với cha ngươi hay không, thô thô dày dày, thoạt nhìn rất anh vĩ, rất có khí khái nam tử, còn cái mũi này của ngươi cùng cha ngươi giống nhau vừa lớn vừa thẳng, trưởng thành khẳng định so với cha ngươi còn phải đẹp trai hơn.

Anh nhi ở trong ngực cô gái bộ dạng quả thật đẹp trai, hoàn toàn kế thừa một mặt hoàn mỹ ưu tú nhất chả cha mẹ, tương lai lớn lên tuyệt đối là một đời mỹ nam tử.

Hắn nghe lời của mẫu thân, ánh mắt sáng ngời trợn lên thật lớn, trong miệng càng không ngừng kêu lên "y nha y nha".

Nữ tử dùng ngón tay điểm lên miệng nhỏ của anh nhi một cái nói:

- Tiểu sàm trùng lại đói bụng rồi, mẫu thân liền cho ngươi ăn.

Dứt lời nữ tử đem anh nhi ôm đến ghế đá ở một bên ngồi xuống, sau đó kéo ra vạt áo, lộ ra thánh nữ phong ngạo nhân vừa trắng vừa tròn ở bên trong, nhũ hoa đỏ bừng cũng nhỏ ra quỳnh trấp ngon lành.

Sau khi anh nhi kia ngậm nhũ hoa tuyệt đẹp kia, cuối cùng ngăn lại cái miệng tham ăn, hắn rất là thỏa mãn mà dùng sức mút thỏa thích, một cái tay nhỏ khác còn rất nghịch ngợm loạn động ở trên một cái thánh nữ phong khác của mẫu thân hắn.

Nữ nhân vẻ mặt ý giận nói:

- Ngươi cái đứa nhỏ tinh nghịch này, hiện tại liền hiểu được chiếm tiện nghi, trưởng thành nhưng không được cho phép như vậy, nếu không giống như cha ngươi ở bên ngoài phong lưu thành tính không biết về nhà.

Nói tới đây, nữ tử hướng bầu trời nhìn lên, trong mỹ mâu lộ ra mấy phần buồn trướng.

Nữ tử đem anh nhi cho ăn no, anh nhi không tiếp tục khóc nữa, vui thích nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc này, ngoài sân đi tới một gã lão giả cầm lấy quyền trượng.

- Gia gia, ngươi đến rồi!

Nữ tử ôm anh nhi nghênh đón kêu to nói.

Lão giả hơi bát mãn nói:

- Ta không phải là nói cho ngươi để cho thị nữ chiếu cố hai mẹ con ngươi sao? Làm sao đem các nàng đều đuổi đi rồi.

- Gia gia, ta nhưng lấy chính mình chiếu cố Thiên nhi, các nàng chiếu cố ta không yên lòng.

Nữ tử đáp.

- Ngươi hài tử này tại sao lại bướng bỉnh như vậy được, thân thể ngươi bây giờ còn rất suy yếu, Thiên nhi lại nhỏ như vậy, không có ai chiếu cố là không thể được, ngươi liền nghe gia gia đi, nghĩ trở lại để cho hai cái thị nữ lưu lại hầu hạ hai mẹ con nhà ngươi, nếu như ngươi không yên lòng, Thiên nhi liền do ngươi mang là được rồi.

Lão giả tràn đầy ân cần nói.

Con mắt của lão nhìn vào anh nhi ở trong ngực nữ tử, lộ ra thần sắc vô cùng cưng chiều.

- Vậy thì theo gia gia ngươi nói!

Nữ tử đáp một tiếng, tiếp theo lại hướng anh nhi đã ngủ say nói:

- Thiên nhi, ngươi nhìn gia gia yêu ngươi nhiều như vậy, sau này trưởng thành nhớ phải hiếu thuận với gia gia, đừng để cho gia gia thay ngươi lo lắng có biết không?

Lão giả rất là vui vẻ nói:

- Đem Thiên nhi ôm vào nhà đi, hắn còn nhỏ nên không chịu được gió rét ở ngoài trời.

- Gia gia, hôm nay trời nắng lấy đâu ra gió rét, để cho hắn đi ra ngoài hóng mát một chút càng khỏe mạnh.

Nữ tử đáp.

- Vậy cũng phải chờ hắn lớn lên một chút nữa lại mang đi ra nha, thân thể của tiểu hài tử nhưng là rất yếu ớt.

Lão giả cố chấp nói.

Nữ tử chỉ có thể nghe theo lời nói của lão giả, đem anh nhi ôm vào trong nhà, để lên trên giường, để cho chính hắn đi ngủ.

Sau đó, nữ tử dìu lão giả đi ra bên ngoài phòng.

- Gia gia... Sau này nếu ta không còn, ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố tốt Thiên nhi, cũng nói cho hắn biết cha hắn là một đại nhân vật rất giỏi.

Nữ tử trong nháy mắt nghiêm túc quỳ gối trước mặt lão giả nói.

Lão giả lộ ra vẻ không thích, mạnh mẽ đem nàng nâng lên, trong con mắt tràn đầy vẻ khổ sở nói:

- Vận nhi, Thiên nhi nhưng mà tằng tôn của ta, ta không chiếu cố hắn thì ai chiếu cố, chỉ là cái phụ thân kia không nói cũng được, kỳ hạn hai năm đã qua hơn phân nửa rồi, lại còn chưa trở lại, nghĩ đến là... Ai, sớm biết ban đầu ta một chưởng đập chết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.