Thần Khống Thiên Hạ

Chương 800: Chương 800: Nhi tử của ta gọi là Phượng Lăng Thiên! (1)




- Không, gia gia, hắn nhất định còn đang tìm kiếm Thiên Cổ thần công, hắn đã nói trong hai năm nhất định sẽ trở lại, ta tin tưởng hắn, chỉ là... Ta sợ ta không đợi đến ngày đó được.

Nữ tử rất là kiên định nói.

- Ngươi đứa nhỏ này, hắn có cái gì tốt mà đáng giá để ngươi si tình như thế.

Lão giả thán môt tiếng, lại nói tiếp:

- Hi vọng lời nói của Huyền Cơ Tử không sai.

Lão giả vừa mới dứt lời, mĩ mắt hắn nặng nề nhảy lên, trong con mắt lóe ra tinh quang, hét lớn một tiếng:

- Khí tức thật cường đại, rốt cuộc là ai dám xâm phạm Cổ Tế thành ta!

Tốc độ lướt đi của lão giả rất nhanh, tựa như thiểm điện ở trong đêm đen bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, ở Cổ Tế thành đồng dạng có vài chục đạo nhân ảnh đồng thời bay lên.

Nhất thời, hơn mười đạo nhân ảnh đem người tới bao vây lại.

Khí thế của tất cả khóa ngăn lại một phương thiên địa, bất kỳ một con ruồi cũng khó mà bay ra ngoài.

- Người nào dám xông vào Cổ Tế thành ta!

Lão giả đã xuất hiện ở trước người tới lạnh lùng quát nói.

Cổ Tế thành bọn họ là chỗ giao giới giữa Tử Thiên tông cùng Bái Nguyệt tông, là thuộc về thành trì độc lập quản lý, không phải là thành phụ thuộc bất kỳ tông môn nào.

Bọn họ cũng cùng lưỡng tông đạt thành hiệp trợ, ai cũng không được tới quấy nhiễu bọn họ, bằng không coi như hai tông môn họ đều không chịu nổi.

- Gia gia, là ta a!

Lăng Tiếu hướng về phía lão giả kinh hô.

Lão giả sửng sốt một chút, sau đó con mắt đang híp một nửa mở rộng ra, mang theo nhãn thần hơi hơi ngốc trệ nói:

- Là... là tiểu tử ngươi trở lại rồi!

Lăng Tiếu cười ngây ngô một chút, tiếp theo hướng về phía hơn mười người ở chung quanh kia đều hơi hơi chắp tay.

Những người đó đều đã gặp Lăng Tiếu, tuy có hơn một ăm không gặp, nhưng mà phò mã gia của chính bọn hắn làm sao lại dám không nhớ rõ bộ dáng.

- Tham kiến phò mã gia!

Hơn mười người kia đều hướng về phía Lăng Tiếu khẽ khom người cùng kêu lên thăm hỏi nói.

- Phò mã gia?

Nữ tử ở bên trong phòng khách nghe được thanh âm này, cả người như bị điện giật, thân thể càng không ngừng nhẹ run lên, mỹ mâu chớp động lên vẻ mừng rỡ.

Nàng lấy tốc độ nhanh nhất từ khi mới sinh ra lướt ra khỏi phòng, hướng trên bầu trời phi thăng mà lên.

Khi nàng thấy rõ khuôn mặt của người tới, gương mặt anh vĩ kia không có lúc nào là không quanh quẩn ở trong lòng nàng, hắn tựa hồ trở nên càng thêm trầm ổn, càng thêm đẹp trai rồi, nụ cười kia vẫn là như vậy khiến cho nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, làm cho nàng cảm thấy an tâm.

Lăng Tiếu nghiêng mặt nhìn Tế ti nữ, trên mặt hóa xuất nụ cười tự nhận là anh tuấn nhất, ngây ngốc nói:

- Vận nhi, ta đã trở về!

Hắn vừa mới dứt lời, một mùi hương thoang thoảng xông vào trong mũi, một đạo thân thể mềm mại chui vào trong ngực của hắn, để cho hắn cảm thấy ấm áp, thư sướng, cao hứng cỡ nào.

Hắn cảm giác mình tựa như một nam nhân rời đi nhiều năm, một lần nữa trở lại bên cạnh người vợ tương cứu trong lúc hoạn nạn kia, quay đầu nhìn lại nàng còn như cũ là tư niệm thương yêu của hắn.

Vừa nghĩ tới nàng ban đêm một mình trông phòng tịch mịch, trong lòng hắn đã cảm thấy nàng thiệt thòi rất nhiều.

Hắn ôm nữ nhân ở trong ngực thật chặt, mắt cũng đã ươn ướt, nếu không phải hắn nhẫn nại kinh người, chỉ sợ cũng đã chảy ra.

Đại tế ti nhìn một đôi bích nhân đang ôm nhau, khẽ gật đầu hướng về phía hơn mười người ở chung quanh phất phất tay, tự mình dẫn đầu bay vút xuống dưới.

Ở lúc rời đi, hắn vẫn là rất mờ mịt nhìn thoáng qua Tàn Báo cách Lăng Tiếu không xa.

Tàn Báo tựa hồ cũng một mực đánh giá hắn, trong con mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Tàn Báo dời đi ánh mắt, cũng theo những người khác cũng nhau hạ xuống.

Không trung chỉ còn lại một đôi bích nhân đang tựa sát lẫn nhau, bọn họ cũng không nói lời nào, phảng phất thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói, bọn họ cũng có thể cảm nhận được ý nghĩ yêu thương cùng tư niệm chân thành kia của đối phương.

Thời gian tựa hồ vào giờ khắc này dừng lại.

Trong nháy mắt này đã trở thành vĩnh hằng!

Nam nhân tận tình hít thỏa thích mùi thơm mê người trên người nữ nhân, mà nữ nhân lại là liều mạng hô hấp lấy vị nam nhân độc hữu trên người nam nhân này.

Một lúc lâu, phảng phất như chỉ là một giây đồng hồ, lại phảng phất như là qua mấy kỷ nguyên.

- Vận nhi!

Lăng Tiếu ôm người ngọc trong ngực thật chặt, đánh vỡ bình tĩnh khẽ gọi nói.

- Tiếu, ta ở đây!

Người ngọc nhẹ nhàng hồi đáp.

- Vận nhi!

- Tiếu, ta ở đây!

- Vận nhi!

- Tiếu, ta ở đây!

- Ta chính là muốn gọi một chút.

- Ừ, ta biết!

...

- Tiếu!

- Vận nhi, ta ở đây!

- Tiếu!

- Vận nhi, ta ở đây!

- Tiếu!

- Vận nhi, ta ở đây!

- Ta chính là muốn gọi một chút!

- Ừ, ta biết!

Đúng lúc này, một đạo oanh nhi "oa nha nha" khóc lên từ trong phòng phía dưới truyền đến, phá vỡ trường không yên tĩnh.

Lăng Tiếu tâm thần vừa nhảy, thanh âm này tựa hồ đối với hắn tạo thành cảm giác trước nay chưa từng có.

Là một loại cảm giác thân thiết dị thường, là một loại cảm xúc để cho hắn vô cùng thư thái kích động.

Lăng Tiếu không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, lúc này nhẹ đẩy Tế ti nữ ra nhàn nhạt hỏi:

- Ở đâu ra thanh âm của tiểu thí hài vậy, thật là mất hứng, chúng ta đi xuống trước đi.

Ai ngờ Tế ti nữ vỗ nhẹ lồng ngực của Lăng Tiếu một cái, trên mặt hiện lên vẻ say hồng nói:

- Hắn... Hắn là con của chúng ta!

- Cái gì hài tử!

Lăng Tiếu xem thường đáp một tiếng, tiếp theo tựa hồ hiểu rõ ra, mắt hổ lộ ra vẻ kích động, thoáng cái ôm hai vai của Tế ti nữ nói:

- Vận nhi... Ngươi... Ngươi nói gì, ngươi nói thêm một lần cho ta!

Tế ti nữ đón nhận ánh mắt của Lăng Tiếu mang theo nụ cười hạnh phúc nói:

- Hắn là nhi tử của chúng ta, gọi là Phượng Lăng Thiên!

- Hắn là nhi tử của chúng ta, gọi là Phượng Lăng Thiên!... Hắn là nhi tử của chúng ta, gọi là Phượng Lăng Thiên!

Lăng Tiếu lẩm bẩm nói, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ kích động vui vẻ khó có thể che giấu.

Sau đó, Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời rống to kêu lên:

- Nhi tử của ta gọi là Phượng Lăng Thiên! Ha ha, ta làm cha rồi... Ta làm cha rồi!

Nhìn vẻ mặt kích động của Lăng Tiếu, trong lòng Tế ti nữ càng thêm thỏa mãn cùng hạnh phúc, trong mỹ mâu cũng không khỏi nổi lên hơi nước.

Nàng còn sợ Lăng Tiếu không thích hài tử, hôm nay mới biết là mình quá lo lắng rồi.

Lăng Tiếu thu liễm cảm xúc, nắm tay của Tế ti nữ trong nháy mắt hướng về phía trước sân hạ xuống, sau đó một đầu liền bắn thẳng vào trong phòng mà đi.

Lăng Tiếu mang theo bộ pháp trầm trọng hướng về phía anh nhi còn đang "oa oa" khóc đi tới.

Lăng Tiếu đi tới trước giường, đem hắn bế lên, trong mắt hổ tràn đầy cảm xúc khác thường.

- Tiểu tử lớn lên thật xinh đẹp giống hệt mẹ nó, lại có chứa khí khái bá vương của lão tử, sau này chắc chắn sẽ không thua kém so với lão tử.

Lăng Tiếu nhìn nhi tử của mình tương đối rắm thúi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.