Thần Khống Thiên Hạ

Chương 108: Chương 108: Vào Lang Nha cốc. (2)​




Sau khi Độc Ưng đem chiến lợi phẩm thu hết, Lăng Tiếu trở lại động khẩu bế quan mà Độc Ưng đột phá cao giai Huyền Sĩ, hắn muốn hiện tại đột phá đến cao giai Huyền Giả.

Thông qua một trận chiến vừa rồi, huyền lực của Lăng Tiếu không còn, tân lực tái sinh, huyền lực rất nhiên nhiên đạt đến bình cảnh, hắn biết giờ phút này chính là thời cơ đột phá tốt nhất.

Sau khi bàn giao tốt cho Độc Ưng, Lăng Tiếu chui vào trong cửa động ngồi xuống, thu liễm toàn bộ khí tức, chuyên chú dẫn đạo huyền lực, khiến cho trạng thái của mình đạt tới tốt nhất, chính là lúc đột phá.

Một đêm qua đi rất nhanh.

Tờ mờ sáng ngày mới, một cỗ khí tức cường đại từ bên trong động truyền ra ngoài.

Độc Ưng ở ngoài động thủ hộ sửng sốt một chút, sau đó hướng về phía cửa động cung kính nói:

- Chúc mừng thiếu gia đột phá thành công.

Lăng Tiếu từ cửa động chậm rãi đi ra, toàn thân lưu động một cỗ khí tràng vô hình khiến người tâm sinh cảm giác bị áp bách, một đôi mắt hổ lộ ra vẻ càng thêm sáng ngời, khí chất cũng tăng lên một tầng.

Lăng Tiếu mở ra hai tay đánh giá chính mình, cảm thụ được tự thân lực lượng cường đại, trong lòng thầm nghĩ nói:

- Hiện nay đê giai Huyền Sĩ hẳn là không đủ gây sợ, cho dù gặp phải trung giai Huyền Sĩ cũng có sức đánh một trận rồi.

Sau khi ăn một ít thịt linh thú sấy khô xong, Lăng Tiếu mở iệng nói với Độc Ưng:

- Độc Ưng, đợi lát nữa ngươi lập tức trở về Vẫn Thạch thành giúp ta làm một chuyện.

- Vậy thiếu gia ngươi thì sao?

Độc Ưng không hiểu hỏi.

- Ta còn muốn ở sơn mạch ngốc một thời gian ngắn.

Lăng Tiếu đáp.

- Đây...

Độc Ưng phiền muộn nhìn Lăng Tiếu muốn nói lại thôi.

Lăng Tiếu tựa hồ xem thấy tâm tư của Độc Ưng, phất tay nói:

- Không cần lo lắng cho ta, linh thú ở chỗ này có thể lưu lại bổn thiếu gia không nhiều lắm, ngươi cứ việc giúp ta làm tốt chuyện này là được.

Độc Ưng biết thiếu gia bản lĩnh lớn, hiện tại lại đột phá đến cao giai Huyền Giả, tự vệ hẳn là không thành vấn đề, lúc này gật đầu nói:

- Thỉnh thiếu gia phân phó.

Tiếp theo, Lăng Tiếu nghiêm túc nói:

- Ngươi cầm lấy lệnh bài chấp sự của ta đến nội viện gia tộc tìm gia gia của ta, đem chuyện tình Lăng Trùng thu mua độc thảo nói cho hắn biết, thuận tiện để cho hắn phái người tra xét một chút động tĩnh của Liễu Đình Hiên, để cho hắn cần phải đề phong hai lão gia hỏa muốn đoạt vị này, còn có giúp ta nói cho Lão thái gia một tiếng, ta rất nhanh sẽ trở về, để cho hắn không cần lo lắng, hai gốc Hắc Linh Chi này ngươi giúp ta giao cho phụ thân đại nhân, những thứ vũ khí cùng linh thảo cấp thấp có được kia đều cầm đi bán đi, giữ lại cũng vô dụng.

- Vâng thiếu gia, Độc Ưng nhất định thuận lợi đem lời truyền đến.

Độc Ưng đáp.

0 Còn có, giúp ta bảo vệ tốt an toàn của Vũ Tích, cứ như vậy đi, ngươi nhanh chóng về đi, nhớ kỹ chuyện này ngàn vạn không thể để cho bất luận kẻ nào biết.

Lăng Tiếu phân phó một câu cuối cùng liền để cho Độc Ưng rời đi.

Độc Ưng khom người một chút đang muốn xoay người rời đi, Lăng Tiếu đột nhiên gọi hắn lại.

- Thiếu gia còn có chuyện gì phân phó?

- Lang Nha cốc ở đâu?

Lăng Tiếu hỏi.

Độc Ưng không chút nghĩ ngợi chỉ vào một cái phương hướng nói:

- Cứ đi như vậy, ước chừng nửa ngày sẽ đến, nơi đó thường có lang quần lui tới, thiếu gia ngươi muốn đi mà nói, nhất định phải cẩn thận.

- Ừ, ngươi có thể trở về!

Lăng Tiếu gật đầu nói.

Sau khi Độc Ưng rời đi, Lăng Tiếu đổi một bộ võ phục lấy được từ trên người Thất Ưng, sau đó hướng Lang Nha cốc lao đi.

Lăng Tiếu triển khai tốc độ nhanh nhất, càng không ngừng lướt qua cỏ dại tùng lâm, thức tỉnh không ít đê giai linh thú, nhưng mà bọn họ chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bình thường, lại không cảm thấy có bất kỳ dị trạng gì, lại lần nữa lâm vào ngủ say.

- Tốc độ này hẳn là so với trung giai Huyền Sĩ thì nhanh hơn mấy phần, có thể so với cao giai Huyền Sĩ rồi, chỉ cần không gặp phải võ giả Phong thuộc tính, ai cũng đừng nghĩ lưu ta lại.

Lăng Tiếu một bên chạy về phía trước, một bên tự tin nói.

Nửa ngày sau, Lăng Tiếu đi tới một chỗ sơn cốc.

Người vừa mới đi tới gần, liền từ trong sơn cốc truyền đến từng đợt lang khiếu.

- Tới chỗ này rồi, ta biết là nên đi như thế nào rồi, bất quá trước tiên chuẩn bị chút thịt sói nếm thử rồi hãy nói.

Lăng Tiếu nhìn sơn cốc trước mắt lẩm bẩm nói, sau đó cất bước hướng bên trong sơn cốc đi vào.

Lăng Tiếu mới vừa đi vào trong đó, trong cỏ dại liền toát ra vài đôi hàn mang âm sâu.

Lăng Tiếu lập tức cảnh giác lên, bất quá hắn cũng không nóng nảy, mà là tiếp tục đi về phía trước.

Đi không bao xa liền thấy trên mặt đất có một ít quần áo phế phẩm cùng với tàn chi của con người, xem ra có người bị linh thú tập kích rồi. Chuyện như vậy ở trong sơn mạch thường xuyên phát sinh.

Không phải là người giết linh thú thì chính là linh thú ăn thịt người, đây chính là pháp tắc sinh tồn trong rừng.

Đang ở lúc Lăng Tiếu đi vào chỗ sâu, tụ tập ở phía sau hắn đã có hơn mười đạo hàn mang rồi.

- Ngao!

Một đạo tiếng lang khiếu vang lên, một con sói dẫn đầu từ một bên hướng Lăng Tiếu đánh tới.

Lăng Tiếu chợt hiện lên một đạo cười lạnh, trở tay một kiếm, lam quang hiện ra, con sói đánh tới kia lập tức bị chém thành hai nửa.

Sau đó ở phía sau Lăng Tiếu kế tiếp tràn vào mới mấy con nhất giai trung cấp Phong Lang, mỗi một con đều dài gần hai thước, đều là thị huyết hung mang hiện ra, răng nanh âm u, từng bước từng bước tiến về phía Lăng Tiếu, không thể bởi vì mới vừa rồi đồng bạn bị giết mà luống cuống.

Nếu như cao giai Huyền Giả bình thường gặp phải nhiều Phong Lang như vậy quả thật khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà bọn chúng tìm tới chính là Lăng Tiếu, như vậy chỉ có phần bị giết.

Lăng Tiếu một đao một kiếm ở trên, liếm một chút đầu lưỡi nói:

- Vừa lúc để cho ta tới luyện tay một chút.

Tiếp theo, Lăng Tiếu không đợi Phong Lang đánh tới, tự mình liền huy vũ đao kiếm hướng Phong Lang giết tới.

Phong Lang cũng là bị kích lên hung tính rồi, vài đầu Phong Lang phía trước nhất mở lớn miệng máu hướng Lăng Tiếu táp tới.

- Tới tốt!

Lăng Tiếu hét lớn một tiếng, Lam Tinh kiếm trong tay run lên, đánh ra vô số kiếm quang chói mắt lóe sáng.

Phốc phốc phốc!

Nhất thời, vài đầu Phong Lang đi lên liền bị một kiếm mất mạng.

Lại có vài đầu Phong Lang không sợ sinh tử hướng Lăng Tiếu đánh tới, lợi trảo lóe ra khí tức âm sâu, chỉ cần bị trảo đến sẽ phải mất đi một khối thịt lớn, thậm chí vứt bỏ tính mạng.

Lăng Tiếu chiến ý dâng cao, múa lên đao kiếm, kích khởi từng tầng bụi đất, hướng về chút ít Phong Lang kia tập quyển mà đi.

Mỗi một con Phong Lang đều chưa chạm được vào y phục của Lăng Tiếu liền bị kiếm quang chém đứt đầu hoặc đâm xuyên qua thân thể.

Trước sau không tới một khắc đồng hồ, trên mặt đất liền nhiều hơn thi thể mười mấy đầu Phong Lang, vết máu loang lổ, chỉ có Lăng Tiếu không nhiễm một hạt bụi, tay áo bồng bềnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.