Thần Khống Thiên Hạ

Chương 107: Chương 107: Vào Lang Nha cốc. (1)​




- Một cái trung giai Huyền Giả nho nhỏ có thể đem Thất huynh đệ chúng ta bức đến như thế này, ngươi chết cũng không tiếc rồi!

Ưng Tam ngưng tụ chiêu thức xong, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch dọa người, song câu của hắn vung lên, từng đạo hỏa hỏa quang đan vòa thành một mảnh, tạo thành một tấm hỏa võng khổng lồ hướng Lăng Tiếu xiết tới.

- Không hay rồi!

Lăng Tiếu mệt mỏi ứng phó Ưng Đại, trong lúc nhất thời không có chú ý tới Ưng Tam lại còn có cường chiêu này, không khỏi kinh hô lên.

Lần này Lăng Tiếu không có cách nào né tránh, chỉ đành phải nhanh chóng vận khởi Kim Cương Ngũ Biến quyết, quyết định chọi cứng với một chiêu này, chỉ bất quá sau khi tiếp xong chiêu này có thể trốn hay không như cũ là không thể tính ra được.

- Tạp chủng, lúc này trốn không thoát đi.

Ưng Đại nghiến răng nghiến lợi mắng.

Đang lúc hỏa võng muốn bao lấy Lăng Tiếu, một đạo hỏa quang càng thêm diễm liệt trong nháy mắt lao đến, hỏa võng kia trong nháy mắt bị vỡ thành hai nửa, hỏa quang tản mát ra tứ phía.

- Ai dám đả thương thiếu gia nhà ta!

Một đạo kinh hãi truyền đến, một thân ảnh lướt tới bên cạnh Lăng Tiếu, người tới chính là Độc Ưng vừa mới đột phá cao giai Huyền Sĩ.

Giờ phút này toàn thân Độc Ưng tản ra một cỗ khí thế cường đại, quanh thân từng vòng hồng sắc quang mang nhàn nhạt, có thể thấy được một thân tu vi đã đạt tới một tầng thứ khác cao hơn, trong độc nhãn kia lộ ra quang mang sắc bén, tựa hồ nhìn một cái là có thể chấn hám tại chỗ.

- ĐỘc... Độc Ưng đại nhân!

Ưng Đại thấy rõ người không khỏi kinh hô lên.

Ưng Tam ở không xa đồng dạng thấy rõ người, toàn thân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

- Thiếu gia ngươi không sao chứ?

Độc Ưng không đáp lại Ưng Đại, mà là quan tâm hỏi Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu cảm thụ được khí tràng cường đại kia của Độc Ưng, biết hắn đã đột phá thành công, lúc này cười nói:

- Bản thiếu gia không có chuyện gì, ngươi tới vô cùng kịp thời, xem ra ngươi đã thuận lợi đột phá!

Độc Ưng hướng về phía Lăng Tiếu cong thân thể xuống chín mươi độ, chân thành nói:

- Nhờ có thiếu gia thành toàn.

Hiện tại, Độc Ưng là vui lòng phục tùng trung thành với Lăng Tiếu rồi, thực lực của Lăng Tiếu mặc dù không bằng hắn, nhưng mà lại có tiềm lực kinh người, lại có đầu óc cơ trí, quyết tâm sát phạt quyết đoán, quan trọng nhất là đối với thủ hạ vô cùng tín nhiệm và rộng lượng... Đây hết thảy đủ để cho Độc Ưng chân chính đi theo. hắn cảm thấy đi theo thiếu gia đúng là quyết định anh danh nhất của cả đời hắn, bởi vì thiếu gia đã nói Huyền Sĩ giai cũng không phải là điểm cuối của hắn.

Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Độc Ưng nói:

- Ngươi đã đi theo ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, tốt lắm, trước giúp ta giết hai con tôm cá nhãi nhép này, mẹ kiếp, ngu ngốc ân tương cừu báo!Độc Ưng nghe lời nói của Lăng Tiếu, lúc này đi về phía Ưng Đại cùng Ưng Tam.

Ưng Đại nhưng mà biết rõ uy danh của Độc Ưng, hắn không nghĩ tới Độc Ưng luôn luôn độc lai độc vãng lại có thể là người hầu của thiếu niên trước mắt này, hai chân mềm nhũn, lập tức đối với Độc Ưng cầu xin tha thứ nói:

- Độc Ưng đại nhân tha mạng!

- Nguyên lai là mấy cái tiểu ưng các ngươi, lại dám đắc tội thiếu gia chúng ta, vậy ngươi liền đi đến Diêm Vương sám hối đi!

Độc Ưng một tay giơ kiếm liền hướng đầu của Ưng Đại chém tới.

Ưng Đại mặt xám như tro tàn, nhắm mắt chờ chết. Hắn tự biết không phải là đối thủ của Độc Ưng, phản kháng chỉ là tốn công vô ích, dứt khoát nhận mệnh rồi, như thế còn có thể được thống khoái.

- Chậm đã, trước tha mạng chó của hắn, ta có lời hỏi hắn.

Đang ở lúc kiếm của Độc Ưng chém xuống đầu của Ưng Đại, Lăng Tiếu lên tiếng ngăn cản nói.

Ưng Đại nghe thấy lời này giống như là thanh âm của lão thiên, dễ nghe cực kỳ!

- Thiếu gia ngươi có cái gì cứ hỏi, tiểu nhân biết là sẽ nói, nói sẽ nói hết!

Ưng Đại trước khi gặp phải tử thần triệu hoán, rốt cục hoàn toàn hỏng mất, hướng Lăng Tiếu quỳ xuống cầu xin nói.

Lăng Tiếu châm biếm nhìn Ưng Đại nói:

- Sớm khách khí như vậy, huynh đệ của ngươi cũng không cần phải tống mạng rồi!

Bỗng nhiên một chút lại nói:

- Ta hỏi ngươi, Lăng gia đại tổng quản vì sao lại thu mua độc thảo?

Ưng Đại vội vàng nói:

- Cái này tiểu nhân thật sự không biết.

- Thật không biết?

Lăng Tiếu hai mắt nhìn thẳng Ưng Đại lần nữa hỏi.

Ưng Đại tâm thần chấn đọng, vội vàng khoát tay nói:

- Tiểu nhân thật không biết, ta chỉ biết là Lăng tổng quản gần đây một mực bí mật thu mua độc thảo, hơn nữa giá trị so sánh với đê giai linh thảo bình thường thì cao hơn gấp hai, ba lần, cho nên chúng ta mới đến đây tìm kiếm độc thảo.

Lăng Tiếu nhìn thần sắc của Ưng Đại không giống như là lừa gạt người, trong lòng suy tư một chút, lại nói:

- Vậy làm như thế nào cùng Lăng gia đại tổng quản tiến hành giao dịch?

Ưng Đại nói:

- Ngày 15 mỗi tháng, chỉ cần đem độc thảo đến Liễu Đình Hiên ở bên ngoài thành, nơi đó tự nhiên sẽ có người tiếp ưng, tiểu nhân chỉ biết là như vậy.

- Liễu Đình Hiên ở ngoài thành?

Lăng Tiếu thầm nghĩ một chút, tiếp theo lại hỏi:

- Ngươi là làm sao biết Lăng gia tổng quản thu mua cái này?

Ưng Đại quệt một chút mồ hôi lạnh đáo:

- Thời điểm tiểu nhân đi theo một cái huynh đệ lĩnh nhiệm vụ, vô ý nghe được.

Lăng Tiếu trầm ngâm một chút nói:

- Tốt lắm, ngươi có thể đi.

- Tạ ơn thiếu gia tha mạng... Tạ ơn thiếu gia tha mạng.

Ưng Đại quỳ xuống cảm ơn mấy câu, như nhặt được đại xá, ôm lấy Ưng Thất ở không xa, cùng với Ưng Tam xoay người bỏ chạy.

Lúc này Lăng Tiếu hướng về phía Độc Ưng làm ra một cái động tác 'Giết'.

Độc Ưng ngầm hiểu, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đuổi theo Ưng Đại cùng Ưng Tam, Hỏa kiếm từ trên cao chém xuống một cái.

Thời điểm Ưng Đại nhận thấy được nguy hiểm, hắn cùng với Ưng Tam đã à đầu một nơi thân một nơi rồi.

Độc Ưng phảng phất giống như chưa từng làm chuyện gì, lập tức lại đi tới bên người Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu hướng về phía Độc Ưng nói:

- Thu hồi vũ khí của bọn hắn, lại thấy bọn hắn có vật gì tốt toàn bộ thu hết, nhớ kỹ đem độc thảo của bọn họ đều lấy đi.

Độc Ưng gật đầu, y theo phân phó của Lăng Tiếu đối với thi thể trên mặt đất bắt đầu lục soát.

Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn thương khung, trong lòng suy nghĩ phập phồng.

Lăng Trùng sẽ không vô duyên vô cớ thu mua độc thảo, chẳng lẽ muốn độc chết gia gia Lăng Thương của hắn? Điều này hiển nhiên là không thể nào, độc dược bình thường đối với võ giả cường đại sẽ không tạo thành quá nhiều thương tổn, cho dù độc tính rất mạnh vậy thì gia gia của hắn hẳn là có thể phát hiện ra được, hoặc là có giải độc đan.

Vậy tại sao Lăng Trùng muốn thu mua nhưng đê giai độc thảo này? Lăng Tiếu trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng mà hắn mơ hồ cảm thấy trong chuyện này nhất định có âm mưu.

- Hai lão gia hỏa này, ta không biết các ngươi muốn đánh cái chủ ý gì, nhưng là ta sẽ không để cho các ngươi vừa lòng đẹp ý!

Trong mắt Lăng Tiếu hiện lên lệ mang lẩm bẩm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.