Vốn dĩ Morren định trở về trường học ngay, sau đó giao quyển vở này cho những thầy cô mà cậu quen thuộc. Ví dụ như Tommy, ông là một chuyên gia có tiếng nói trong giới thần học, cũng có quyền can dự vào các quyết định của giáo hội, thuận tiện tiến hành cân nhắc hình phạt cho những người không làm tròn trách nhiệm.
Mặc dù sau khi thức tỉnh, Morren biết rõ những tín ngưỡng tồn tại trong thời đại này đều là sản phẩm sáng tạo của loài người, nhưng cậu không định đơn độc “phất cờ khởi nghĩa”, mà chính cậu cũng nghĩ mình không có năng lực làm như vậy.
Cậu dường như đã có thể dần dần hiểu được ý nghĩa của tôn giáo. Nó chưa chắc đã tồn tại vì niềm tin “tín ngưỡng là thật”, mà đôi lúc sẽ tồn tại vì sự “ổn định” của đại cục, hoặc là vì “hi vọng” nhỏ bé trong lòng mỗi người.
Xã hội ngày nay tốt hơn rất nhiều so với những năm tháng toàn thế giới phải sống dưới sự thống trị của tòa thánh và thần Ymirga chân lý. Mặc dù vẫn sẽ có những “chú dê con lạc đường” và khác biệt với số còn lại, thế nhưng kết cục của những chú dê ấy sẽ không phải là bi kịch.
Ví dụ như Vlad có thái độ bài xích với đạo giáo rất nhiều lần. Mặc dù hắn bị người dân cách xa, nhưng cũng không bị thế lực tòa thánh hay chính phủ trừng trị, mà chỉ bị liệt vào danh sách những người lạc lối mà thôi.
Các tín đồ chắc chắn không định cảm hóa hắn, nhưng cũng không có xu hướng cưỡng ép hay thẳng tay xóa bỏ mạng sống của hắn.
Morren không bài xích thế giới như vậy cho lắm. Cậu tin rằng trong tương lai, mọi thứ sẽ tốt lên, mọi người chắc chắn sẽ có nhiều tự do hơn nữa.
Chuyện bây giờ mà cậu cần làm, đó là vạch trần những thứ thối nát sẽ ảnh hưởng đến tương lai tươi sáng của nhân loại trong quyển vở này. Nhưng cậu nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không ngay lập tức trở về trường để báo cáo.
Bởi vì đây là cơ hội đi ra ngoài mà cậu mãi mới lấy được. Nếu cha xứ có vấn đề, cậu cũng không thể nào tiếp tục làm công ở nhà thờ được nữa, mà sẽ phải trở về để học hành đàng hoàng. Điều này khiến cậu rất khó có thể gặp gỡ Vlad.
Nếu quả thực có thể mãi mãi trì hoãn khoảnh khắc cậu và Vlad nhận ra nhau, Mèo cũng sẽ không rời đi trước thời hạn chỉ vì cậu không thể nhớ lại mọi chuyện kịp thời.
Tầm quan trọng của Vlad vẫn luôn luôn đứng thứ nhất.
Sau khi đã thông suốt, Morren chạy đến một góc tường và lấy giấy bút trong cặp mình ra, dựa vào ánh trăng sách đang chiếu lên bờ tường để viết vài lá thư tố cáo. Cậu xé quyển vở ra làm ba phần, kẹp hai phần vào bức thư để làm chứng cứ, nhét phần còn lại vào cặp để phòng ngừa nhỡ có chuyện gì xảy ra. Sau khi xong xuôi mọi thứ, cậu nhét bức thư đó vào trong thùng thư ở ven đường.
Cậu cố gắng hết sức để cân nhắc mọi mặt, quyết định gửi một bức thư cho giáo hội và một bức cho thầy Tommy.
Ca làm việc sớm nhất của bưu điện là vào sáng ngày mai, khoảng hai, ba ngày sau thì bức thư này mới có thể đến tay người nhận. Trong thời gian này, cậu buộc phải lang thang ngoài đường. Hơn nữa Morren khẳng định rằng, muộn nhất là đến sáng mai, Griffin sẽ phát hiện ra sự biến mất của mình.
Tới lúc đó coi như Griffin đã chậm một bước, ông ta hẳn là cũng sẽ biết Morren đã phát hiện ra bí mật của mình, chắc chắn sẽ dùng mọi biện pháp để ngăn cản hoặc xoay chuyển tình hình.
Nhìn từ khía cạnh nào cũng có thể thấy, thời gian còn lại cho Morren không nhiều lắm. Tối nay cậu phải tìm được Vlad.
Đều do tên cặn bã Griffin khiến cậu không thể trốn ở bên ngoài quá lâu. Nhưng nếu đến lúc ông ta bị bắt, nhà thờ chắc chắn sẽ bị phong tỏa, Morren cũng sẽ phải trở về trường.
Thật ra cậu có thể bịa ra mọi loại lí do xin nghỉ, nhưng mà đi học thật sự quan trọng đến vậy à? Ít nhất thì đó cũng không phải ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời này của cậu, nhỡ cậu còn cản trở người khác đạt được một cuộc sống tốt đẹp thì sao...
Morren còn nhớ những lời cuối cùng mà thần giấc mơ đã nói, còn có hướng dẫn không rõ ràng của Mèo.
Cậu chắc chắn rằng mục đích của bản thân khi sống lại ở kiếp này không phải chỉ vì sự nghiệp học tập, nhưng trong thời điểm và hoàn cảnh như hiện tại, cậu khó có thể dứt khoát chặt đứt những duyên phận không cần thiết này.
Morren tạm dừng những suy nghĩ xa xôi của mình lại, lẳng lặng nhìn người đang mặc áo choàng rộng thùng thình cách đó không xa, dè dặt tiến đến gần người đó.
Cậu im lặng khoác cặp lên vai, thần kinh căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng chạy ngay lập tức nếu phát hiện tình huống không ổn.
Có người đi lại trên đường vào khoảng thời gian này cũng không lạ, nghi lễ cầu nguyện vừa mới kết thúc, sẽ có một vài tín đồ trở về nhà dưới ánh trăng đang soi sáng đường đi.
Morren cũng biết mình đang nghi ngờ thái quá.
“Ai u...” - Người kia còn chưa kịp đi tới gần Morren thì đã ngã dập mông xuống đất. Hắn ta ôm cái chân của mình, ngẩng đầu lên và ra vẻ tội nghiệp với Morren - “Tôi thật sự đi không nổi, cậu gì ơi, có thể giúp đỡ tôi một chút được không?”
Hình như phát hiện ra Morren đang do dự, hắn ta phát ra vài tiếng kêu đau rồi nói tiếp: “Hay là cậu gọi bác sĩ cho tôi được không? Tôi vừa bị ngã, có lẽ đã gãy chân luôn rồi.”
Griffin có thể mua chuộc một người xa lạ để lừa cậu không nhỉ?
Cũng không đến mức thế. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ông ta không đến mức phải làm như thế này.
Thái độ của Morren có chút thả lỏng, cậu thử tiến lên một bước để xem xét tình hình.
“Cầu xin cậu, tôi đau đến mức không thể chịu nổi.” - Người kia ôm chân đau đến mức run rẩy cả người, kích động đập tay lên đất - “Bệnh viện rất gần nơi này, cậu chạy qua hai con ngõ là tới. Người tốt à, làm việc tốt sẽ được báo đáp! Nếu kéo dài thêm có lẽ chân tôi sẽ hỏng mất!”
“......” - Morren không nói gì mà rụt chân lại. Cậu lùi về sau hai bước, ổn định hơi thở rồi co cẳng chạy về hướng ngược lại.
Cho dù hắn ta có phải người của Griffin và đang giả vờ với cậu hay không, chuyện này vẫn là một trò lừa bịp.
Nếu như hắn ta thực sự đau đớn thì không thể dùng bộ dạng như thế để đi được một quãng đường xa đến vậy. Kỹ năng diễn xuất của hắn ta quá mâu thuẫn, để lộ rất nhiều sơ hở.
“Ê, ê! Đừng chạy!”
Giọng nói của người kia quả thực đã không còn yếu ớt như trước, mà trở nên hung hăng vô cùng. May mà hắn ta không đứng dậy để đuổi theo cậu.
Morren chạy thẳng đến giữa đường, vừa dừng lại vừa thở hổn hển. Tất nhiên là cậu cũng nhìn thấy một người đang đứng ở phía cuối con đường đó.
Khoảng cách giữa hai người là mười mét, người kia đã bắt đầu hành động.
Morren âm thầm siết chặt nắm đấm, cậu thật sự đã tự cho rằng mình thông minh quá rồi. Không hổ là người có thể leo lên chức cha xứ nhà thờ, suy tính của ông ta rất kỹ càng, thậm chí còn có thể dự đoán được cậu sẽ chạy ngược lại đằng này.
“Morren, ta thấy giữa ta và con có một vài hiểu lầm rồi thì phải.”
Từ đầu đến cuối, cha xứ Griffin vẫn thản nhiên, chậm rãi bước đi trên con đường mòn trong đêm, như thể cái người hốt hoảng “trốn” khỏi phòng Morren ban nãy không phải ông ta vậy.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì.” - Morren lạnh lùng nói.
Thực ra cậu không được bình tĩnh như vẻ ngoài của mình. Sự xuất hiện của Griffin thực sự đã khiến cậu trở tay không kịp, không ngờ rằng ông ta lại nhanh chân như vậy.
“Ta có thể thông cảm cho đứa trẻ như con, trong giai đoạn tâm trí chưa phát triển hoàn toàn này có thể sản sinh ra một vài suy nghĩ xấu xa. Sao chúng ta không bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau một chút nhỉ?” - Griffin bình tĩnh và nhàn nhã mở miệng - “Nếu như không đi kiểm tra phòng con một lúc, ta cũng sẽ không phát hiện ra con mang quyển vở đầy tội ác kia đi. Morren, bây giờ con giao nó ra, thần linh sẽ tha thứ cho con. Đừng phạm phải lỗi lầm nữa.”
“...?!” - Morren phải phản ứng mất một lúc mới hiểu được tính toán hèn mọn của Griffin. Ông ta thực sự muốn trả đũa cậu.
Cậu cắn răng khinh bỉ: “Đổi đen thay trắng, ông thật sự vừa kinh tởm vừa vô liêm sỉ!”
“Con thực sự nhặt được nó.” - Rốt cuộc Griffin cũng không cười nổi nữa. Ông ta bước từng bước lại gần Morren, mở miệng nói - “Để ta đoán một chút xem con định làm chuyện nguy hiểm gì nhé. Con sẽ chạy về trường học rồi tố giác ta với thầy giáo đúng không? Ai sẽ tin con đây? Cậu bé à, đừng ngây thơ quá.”
Morren tính toán khả năng lấy cứng chọi cứng, trong lúc ông ta tiến tới gần vẫn chưa di chuyển.
“Trông con là một người rất hiểu chuyện, không nên ngây thơ giống trẻ nít như vậy. Morren, có thể con thấy đó là một chuyện thất đức, nhưng nó cùng lắm chỉ là sở thích của riêng ta mà thôi, không gây hại đến bất kì ai thì có tội gì?” - Griffin giễu cợt.
“Ông đang muốn ngăn cản hay thuyết phục tôi à, đều vô ích cả thôi. Tôi đã báo tin cho mọi người, ông đến chậm rồi. Rốt cuộc đây là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hay là nghiệp chướng thối tha ngập trời, hãy để cho người khác phán xét.”
Nếu Griffin thực sự cây ngay không sợ chết đứng, không cho rằng đây là tội lỗi nặng nề, thì ông ta không thể không ngừng chặn đường Morren như thế.
Nghe thấy vậy, Griffin quả thực đã sa sầm mặt mũi.
Ông ta không thèm che giấu vẻ tàn bạo và lạnh lẽo trong đôi mắt mà nhìn Morren như đang nhìn một người đã chết.
Morren có thể cảm nhận được ý nghĩ muốn giết người đang tràn ngập trên gương mặt của ông ta. Cậu quay đầu liếc nhìn cảnh vật sau lưng, người xa lạ què quặt ban nãy đang tới gần, cậu bị kẹp ở giữa.
“Ông không sợ những người vừa hoàn thành nghi lễ cầu nguyện đi ngang quay đây ư? Bọn họ sẽ phát hiện ra ông, đừng gây ra một nghiệp chướng nào nữa.” - Cậu mạnh miệng cảnh báo - “Ông là tội đồ của loài người.”
Cậu nói những lời này không phải là đang tự bảo vệ bản thân. Nếu như cậu gặp nạn ở chỗ này, cậu đảm bảo rằng thần linh sẽ thức tỉnh ngay lập tức và lại giáng xuống thêm một lời phán xử nữa.
Griffin nói một cách quái gở: “Lễ cầu nguyện đã kết thúc sớm hơn dự kiến, con không cần phải phiền lòng đến nó. Huống hồ, bông hoa đang sống yên ổn như con lại không biết tự lượng sức mà đi truyền đạo ở khu dân nghèo, định cảm hóa thằng bụi đời, quỷ hút máu kia, sau đó bị giết hại... Chuyện này chẳng phải rất hợp lý hay sao? Ta sẽ chẳng có liên quan gì... A!”
Không đợi Griffin nói hết cậu, Morren quyết định đấm một cái vào giữa mặt ông ta.
Cậu đã dùng hết sức lực của cả cơ thể vào nắm đấm này. Thấy Griffin đau đớn bịt mũi và gục người xuống, cậu nhanh chóng đạp thêm một cái cho ông ta ngã nhào ra đất, sau đó không dám quay đầu lại mà chạy như điên.
Đồng thời, cậu cất tiếng kêu gào thật to:
“Vlad, cứu tôi!”
“Đuổi, mau đuổi theo nó!” - Tiếng gầm giận dữ của Griffin vang lên ở đằng sau.
Trò chơi đuổi bắt lại bắt đầu một lần nữa, chẳng qua người đang đơn độc chiến đấu bây giờ lại là Morren.
Morren vừa kêu tên Vlad vừa chạy thục mạng, cậu bằng lòng tin tưởng rằng đối phương chắc chắn sẽ nghe thấy, chắc chắn sẽ xuất hiện.
Cả con phố này đều là sân nhà của hắn, hơn nữa khả năng võ lực của hắn đủ để đánh tơi tả mười tên Griffin và tay sai của ông ta.
Vì an toàn của loài người, vì hòa bình của thế giới, vì trật tự khó khăn lắm mới có thể đạt được, xin hãy mau chóng gia nhập vào phe của tôi, lấy hai chọi hai đi thôi!
Vlad!