“Em nghĩ kĩ rồi, chắc chắn em phải quay về đó.”
Morren kiên định đứng trước Tommy, nhưng lại không ngẩng đầu lên nhìn những gương mặt quen thuộc kia. Cậu sợ mình sẽ làm hỏng việc, bởi vì dù sao việc em họ bỗng dưng trở thành thầy giáo môn thần học của mình vẫn khá ảo diệu.
Tommy đã đến cái tuổi trung niên, Morren cũng từng nhìn thấy dáng vẻ khi còn là thiếu niên và khi đã già của ông. Mà bây giờ, xét trên một mặt nào đó thì rốt cuộc cậu cũng có thể chứng kiến cả đời của ông một cách trọn vẹn.
Mặc dù tính cách Tommy khác hoàn toàn so với kiếp trước, nhưng dù sao vẫn là một linh hồn mà thôi. Morren vừa thấy vui vẻ và yên tâm, cũng vừa thấy hơi thổn thức.
“Chuyện này... Morren, em không cần phải cậy mạnh, các thầy cô giáo có thể sắp xếp một hình phạt khác để em chuộc lỗi.” - Tommy trầm ngâm - “Rõ ràng đã trở về trường, tại sao lại muốn đi nữa? Có phải có bạn nào phát ngôn khó nghe không?”
Ông nhíu mày, cho rằng Morren đột nhiên muốn quay về nhà thờ làm công là vì kích động bởi lời châm chọc của bạn bè.
“Không phải, em bị gửi về là vì lúc đó em ngất xỉu, nếu không em sẽ không chịu lên xe ngựa đâu.” - Morren cố gắng tranh thủ - “Cơ thể của em không có bất kỳ vấn đề gì cả, ngất xỉu chỉ là một chuyện bất ngờ thôi. Em đảm bảo về sau sẽ không tái phạm!”
“Kiên trì là chuyện tốt, nhưng cũng không cần ép mình quá.” - Tommy ân cần nhìn cậu - “Thầy sẽ liên lạc với nhà thờ, em cứ nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đi, không cần gấp.”
Ông lấy một con dấu từ trong ngăn kéo ra, cuối cùng vẫn đồng ý với lời đề xuất của Morren.
Morren nhìn chằm chằm vào động tác ấn dấu tay của ông, sau khi lấy được giấy phép rồi thì lại xúc động muốn ôm Tommy một lần.
Dường như cậu cũng không thể khống chế được ý muốn đang thôi thúc cơ thể này của mình.
“Thầy Tommy, thầy đáng yêu hơn hồi bé nhiều lắm!” - Cậu bỗng nhiên tiến lên một bước rồi ôm lấy Tommy, còn lấy tay xoa lên cái đầu thông minh hơn ngày trước rất nhiều của ông - “Gặp lại!”
Nói xong, Morren cầm lấy giấy phép và chạy ra ngoài như một cơn gió.
Lời khuyên “Cứ nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đi” hay gì đó thực sự chẳng lọt được vào tai cậu.
Tommy: “...?”
“Đúng là một cậu bé không biết trên dưới gì cả.” - Cô Shanna ngồi đối diện bàn đọc sách quan sát toàn bộ quá trình, dường như có điều suy nghĩ mà nói - “Hình như Morren có hơi thay đổi. Tại sao ban đầu thầy lại muốn phái em ấy đi đến nhà thờ Luwarren thế?”
Tommy chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, nói với vẻ không biết phải xử lí làm sao: “Thực sự Morren không giống trước kia cho lắm. Còn vì sao lại phái thằng bé đi, chính tôi cũng không rõ lí do. Tôi chỉ cảm thấy có lẽ nó là người duy nhất có thể thành công, nói không chừng còn được thần linh chỉ dẫn?”
Ông vừa dứt lời thì đã lắc đầu cười, hỏi ngược lại Shanna: “Còn cô đấy, sao lại không cho thằng bé đi? Vỏn vẹn chỉ vì so với việc Morren bảo vệ người khác, cơ thể khỏe mạnh của linh mục Griffin vẫn có thể khiến ông ta tự bảo vệ mình khi gặp nguy hiểm thôi sao?”
“Ngoại trừ việc đó ra thì còn một lí do nữa.” - Shanna do dự mím môi - “Không biết trực giác từ đâu mà tôi luôn cảm thấy nếu sắp xếp đưa Morren đi, tương lai sẽ phát sinh một vài kết quả mà chúng ta không dự đoán được.”
“Ai mà tỏ tường được kết quả tốt hay xấu cơ chứ?” - Tommy thở dài - “Cứ nhìn mọi việc được tiếp diễn đi.”
Hai người không nói chuyện nữa, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.
Ở một bên khác, Morren đang ngồi trên xe ngựa để đi tới nhà thờ.
Tượng thần bị Vlad đập vỡ còn chưa được tu sửa lại, đại khái là người trong nhà thờ sợ tượng thần mất đầu sẽ khiến người qua đường bị dọa, cho nên mới chùm một tấm vải nhung lên nó. Đất đá vụn dưới dất đã được quét dọn xong xuôi.
Thực ra Morren khá ngạc nhiên.
Vlad, hay cũng chính là Vernes trong hình dạng loài người, lại có tính cách như vậy. Hắn u ám, nóng nảy, càn rỡ, xa cách người khác cả ngàn kilomet, không bao giờ khoan dung với cái gọi là “Thần linh giả dối”, thậm chí còn có vài hành động cực đoan.
Ban đầu Morren từng cầu nguyện rằng cậu phải gặp được “một ngài chân chính”, thế nhưng dáng vẻ của Vlad hiện giờ lại phức tạp hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều. Tạm bỏ qua ảnh hưởng của môi trường đến sự trưởng thành và hình thành tính cách, có phải Vernes chân chính cũng không hề dịu dàng như lần đầu tiên cậu gặp ngài không nhỉ?
Hoặc phải nói rằng, bản chất của thần linh cũng đã bị tác động bởi vực sâu.
Đôi mắt Morren hơi sáng lên, cậu yên lặng nuốt nước miếng. Mặc dù cậu khá nóng lòng muốn tìm người, nhưng khi chuyện đó sắp xảy ra, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác lo lắng phức tạp như khi trở về cố hương.
“Ơ Morren, cậu không phải học sinh à? Không ngờ lại gặp được cậu ở đây đấy.”
Morren đang tưởng tượng và chìm đắm trong vô vàn viễn cảnh mà cậu với Vlad gặp lại nhau, sau khi nghe được tiếng gọi thì bỗng kinh ngạc chớp mắt, rồi lại lập tức mừng rỡ nhìn sang.
“Neil!” - Cậu hô thật to tên của người kia.
Bọn cậu từng là đồng đội chí cốt đã kề vai chiến đấu nhiều năm với nhau. Khoảnh khắc trước khi ra trận, cậu với Neil bị tách khỏi nhau, từ đó đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Không biết Neil ở kiếp trước có thực hiện được lý tưởng của cậu ấy không nhỉ?
Morren và Neil đã từng nói với nhau về ước mơ của bản thân. Mặc dù lúc đó bọn cậu đều là những chiến sĩ loài người chống lại Ma Nhân, cuộc đời đã được xếp vào một cái khuôn thẳng tắp, nhưng hồi ấy Neil vẫn nói như thế này:
“Tôi rất muốn làm một người bình thường, không mang trên lưng quá nhiều trách nhiệm, đi chặt củi nuôi ngựa. Trong mắt đại đa số mọi người mà nói, giá trị và ý nghĩa của đời người rất ít, nhưng thực ra rất dễ để thực hiện.”
Trong một lần hai người thực hiện nhiệm vụ, Neil cứu được người sống sót, trên mặt còn dính vết máu đen ngòm của Ma Nhân lúc chiến đấu với chúng. Cậu ta nghiêng đầu cười khổ rồi nói như vậy với Morren.
Mà bây giờ, Neil ở kiếp này đang vừa đẩy một chiếc xe đẩy trống không, nhìn qua là biết vừa mới tan làm. Mặc dù đã mệt mỏi cả ngày, nhưng trông cậu ta vẫn rất phấn chấn, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười.
“Neil, tôi rất mừng cho cậu.” - Morren cảm động chạy tới, cố gắng kiềm chế mà vỗ lên vai cậu ta.
“Hả?” - Neil nhướng mày - “Tôi làm sao à, chẳng lẽ tôi được nhà thờ chọn là người trúng, trúng thưởng?”
Morren còn muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng khi cậu đang sắp xếp lại ngôn từ, có một cô gái xinh đẹp đã xuất hiện ở giao lộ cách đó không xa. Cô gái kia ngoắc tay với Neil và hô lớn: “Sao mãi mà không về thế, đồ ăn sắp nguội rồi.”
“Ôi, bây giờ về đây!” - Neil cười đáp lại, gò má ửng đỏ vì ngượng ngùng. Cậu ta tranh thủ nói với Morren một lời cuối cùng - “Tôi đi trước đây, có người đang đợi. Hôm khác lại nói chuyện nhé, tạm biệt Morren!”
“Ừa ừa.” - Morren gật đầu, phấn khích trào dâng khi nhìn thấy Neil đang vừa đẩy xe vừa chạy thật nhanh đằng kia.
Nhìn những “người bạn cũ” đều đã có cuộc sống mới, mà thậm chí còn tốt đẹp hơn trước kia, cậu cảm thấy nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng. Neil cũng có được một cuộc đời lý tưởng của mình, không còn gì tốt hơn điều này được nữa.
Morren đè lại cảm xúc bồi hồi của mình, nhẹ nhàng đẩy cổng nhà thờ ra và bước vào. Giờ là chạng vạng tối, nghi thức cầu nguyện vào buổi tối vẫn đang được diễn ra, nữ tu chắc chắn đang chỉ đạo trật tự của buổi lễ.
Cậu không cần thêm việc cho đối phương, cũng vì cậu đã khá quen thuộc với nơi này cho nên không cần ai tiếp đón mà tự mình đi về phòng.
Mới bước tới cửa, Morren đã nhanh chóng nhìn thấy “Mèo” đã nói tạm biệt cậu từ sớm.
Con mèo với bộ lông trắng ngà kia đang nằm trên bệ cửa sổ, an nhàn nằm dài người ra.
“Mèo!” - Cậu vội vàng đi tới và dừng lại trước mặt nó.
Chẳng phải Mèo đã nói nó phải rời đi rồi hay sao? Morren không ngờ mình vẫn còn có thể thấy nó.
Mèo con chỉ lười biếng liếc cậu một cái, sau đó ngoảnh sang chỗ khác. Trong mắt nó không còn cảm xúc, càng không có “suy nghĩ thông minh” thừa thãi y hệt như một con mèo bình thường.
Nhưng đây cũng có thể là một hành vi bất thường, “Mèo” đâu phải một con mèo bình thường cơ chứ.
Morren ngẩn ra, thăm dò hỏi thêm lần nữa: “Vlad?”
Lần này, mèo con thậm chí còn không thèm nhìn cậu một cái, như thể cái tên này chẳng có ý nghĩa gì với nó. Nó không phản ứng lại với cái tên không thuộc về nó nữa rồi. Hóa ra “Mèo” vẫn rời đi, giờ đây chỉ còn có một chú mèo con bình thường ở lại mà thôi.
Cậu buồn bã vuốt lưng mèo, hơi thấy thất vọng.
Đúng lúc này, có một tiếng “lạch cạch” vang lên ngay gần cậu.
Morren dựa người vào tường, hơi giật mình một chút khi thấy cửa phòng mình đột nhiên bật mở. Hơn nữa, có một người mà cậu hoàn toàn không ngờ đến đang bước ra từ bên trong.
Quần áo của người đó có hơi xộc xệch, bộ dạng có chút nhếch nhác, khác biệt một trời một vực với thái độ chú ý hình tượng của ông ta ngày thường.
Đó là cha xứ của nhà thờ Luwarren - Griffin.
Được coi như là cha xứ, thế nhưng ông ta lại không chủ trì nghi thức cầu nguyện, mà lại lén lút trong một căn phòng dành cho khách.
Mặc dù ông ta có xuất hiện vào lúc kết thúc lễ cầu nguyện buổi sáng, nhưng điều đó không phải một chứng cớ hợp lý cho sự xuất hiện của ông ta.
Nhìn thấy Morren, Griffin lúng túng cười lên, làm ra vẻ không có chuyện gì mà bắt chuyện: “Morren, đứa trẻ ngoan, con quay lại đây đột ngột quá. Trường học nói ngày mai con mới đến, vốn dĩ ta định sắp xếp chỗ ở tối nay cho con trước, không ngờ con đã tới. Thế thì con hoàn thành nốt đi nhé.”
Nói xong, ông ta thậm chí không chờ Morren đáp lại mà đã nhanh chân rời khỏi đây.
Có đầy rẫy những sơ hở.
Morren dần dần trầm ngâm.
Cậu không phải một học sinh thiếu kinh nghiệm cuộc sống như bình thường. Liên tưởng đến thái độ nhiệt tình mang theo cảm giác xâm lược của vị cha xứ này vào lần đầu tiên hai người gặp mặt, cộng thêm cái tên Griffin mà cậu khắc sâu ấn tượng - cậu chủ nhỏ bị Dạ Oanh kí sinh muốn hút máu cậu cũng có tên như vậy.
Trong đầu Morren vô thức hiện ra một suy đoán mơ hồ và chán ghét.
Cha xứ Griffin làm gì ở phòng cậu?
Chắn chắn không phải quét dọn vệ sinh như ông ta đã nói.
Morren nhanh chóng tìm được câu trả lời.
Có lẽ là chột dạ nên mới vội vàng rời đi, Griffin thậm chí còn chưa kịp kiểm tra lại xem mình có để rơi đồ gì ở trong phòng hay không. Morren ngồi xổm xuống, nhặt quyển vở mỏng dưới giường lên. Nó được bọc rất qua loa, cả quyển vở chỉ có vài trang và được cuộn lại thành hình ống tre. Hình như làm thế này thì sẽ dễ dàng nhét nó vào trong tay áo, tất nhiên là cũng rất dễ đánh rơi.
Morren lặng lẽ hít sâu vào một hơi, buông lỏng bàn tay đang siết chặt ra.
Cậu mở vở, chỉ nhìn lướt qua một lần đã thấy chấn động vô cùng, cảm giác buồn nôn lại dâng lên.
Không ngờ được lại có một thứ đồ dơ bẩn, tà ác như thế này trên thế gian.
Trong quyển vở này có miêu tả một vài chuyện không được sạch sẽ, nhưng đối tượng trong đó không phải hai người đàn ông, mà là một người đàn ông trung niên với thiếu niên và nhi đồng, hầu như toàn là quá trình cưỡng hiếp và làm nhục.
Chuyện này không thuộc phạm trù khiến người ta buồn nôn, mà là nghiệp chướng nặng nề.
Morren cố gắng kìm chế cơn tức, cậu giận dữ đến mức tay chân cũng phải run rẩy. Trong lòng cậu rối như tơ vò, cau mày ghê tởm ném quyển vở xuống đất, rồi lại chần chừ nhặt nó lên.
Quyển sách này đã chứng minh cho suy đoán của cậu. Cha xứ là một kẻ biến thái tởm lợm. Xem ra cảm giác chống cự và mâu thuẫn của cậu vào lần đầu tiên gặp ông ta không phải vô cớ.
Ông ta còn có thể làm gì trong căn phòng này được nữa cơ chứ?
Trong một khoảnh khắc, Morren thấy không khí trong phòng cũng đã bị nhiễm bẩn. Tim cậu đột nhiên đập thật nhanh, sau vài giây đứng dậy, cậu cầm sách chạy ra ngoài.
Trước khi bị ông ta phát hiện, cậu phải giao quyển vở này ra, làm chứng cớ để có thể trừng trị ông ta. Một kẻ cặn bã có thể biến những ý nghĩ bẩn thỉu này thành sự thật làm sao có thể ngồi lên vị trí này.
Việc nên xử lý ông ta thế nào thì sẽ để người có thẩm quyền thực thi. Điều cậu cần làm, chính là phơi bày mặt đen tối dưới ánh mặt trời.