Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 11: Chương 11: Thần yêu người đời (4)




Buổi tối ngày thứ hai, Morren đang cầu nguyện.

“Thần Vernes thân ái...”

Vừa mới nói đến đây, bên trong gác xép bỗng nhiên bừng lên một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt, trong phòng ngay tức khắc sáng như ban ngày.

Morren đang nói được một nửa những gì mình đã chuẩn bị sẵn trong đầu thì giật mình dừng lại. Cậu thử hé mắt ra, không dám tin nhìn thần linh một lần nữa xuất hiện sau ba tháng, ra sức nhéo bắp đùi mình một cái.

Cảm giác đau đớn dâng lên, cậu rõ ràng không nằm mơ.

Ý thức được mình hình như luôn bộc lộ dáng vẻ ngây ngô ngu ngốc này trước mặt thần linh, Morren bèn thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh một chút, cổ họng run run, mở miệng: “Ngài...” Sao ngài lại tới đây?!

Đúng là cậu vẫn không bình tĩnh được, cho dù có là lần thứ mấy nhìn thấy gương mặt anh tuấn này đi chăng nữa, thì từ đầu đến cuối vẫn không thể quen được cái cảm giác chấn động kia.

“Tín đồ, ta nghe thấy cậu đang cầu nguyện.” - Khí chất của Vernes lạnh tanh, hắn vẫn như một đóa hoa ở trên đỉnh núi lớn, khiến người khác nhìn đã thấy sợ.

Morren nuốt nước miếng, chờ đợi được nghe tiếp. Cậu thực sự cảm thấy vừa mừng vừa lo khi được thần quan tâm, đồng thời không khỏi xấu hổ - thần đều nghe được mỗi ngày cậu “ghi nhật ký” hay sao?

“Cậu...” - Con ngươi Vernes hơi động, kéo dài ngữ điệu giống như đang suy nghĩ xem nên nói điều gì - “Nói ra nguyện vọng của cậu, ta sẽ đáp ứng cậu thực hiện nó.”

“Không phải ngài nói, ngài không thể ban tặng cho tôi bất kỳ điều gì hay sao?” - Morren quỳ gối, ngẩng đầu, thốt lên nghi vấn. Sau khi nói xong, cậu mới nhận thấy những lời này dường như mang một hàm ý nào khác.

“...Cậu cảm thấy ta vô dụng?”

Vẻ mặt Vernes không có thay đổi gì lớn, giọng nói vẫn rất bình thường, thậm chí trên gương mặt còn nở một nụ cười ôn hòa không bao giờ biến mất.

Thế như Morren không tự chủ được mà rùng mình, cậu vội vàng xua tay: “Làm sao tôi lại như thế được cơ chứ!? Chẳng qua là, có phải việc này sẽ khiến ngài thấy phiền hà hay không?”

Vernes không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu.

Morren hốt hoảng chớp mắt, vội vã cúi đầu, cậu đương nhiên biết thần linh đang yên lặng thúc giục, lập tức nói: “Tôi hy vọng đàn dê có thể bán được với số tiền lớn.”

Đây đúng là điều mà gần đây cậu mong muốn nhất, bởi vì người chú của cậu đã đồng ý, chỉ cần số tiền bán dê được như ý thì cậu sẽ có một căn phòng rộng hơn một chút, hay còn là một cái miếu thờ lớn hơn.

Cậu vừa mới nói xong, đã thấy trong căn gác xép hình như có một vệt sáng di chuyển, lay động quanh người cậu một lúc, sau đó bay ra ngoài qua khe cửa.

Sau đó, Vernes thong thả vung tay lên, một vầng sáng quen mắt ngưng tụ ở trước mặt. Hắn nhìn sang, vẻ mặt như đang kiểm tra điều gì đó.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Morren mơ hồ nhìn thấy vầng sáng kia đang to dần lên.

Cậu không nhịn được mà cảm thấy hết sức lúng túng, “lòng ái mộ” của cậu lại bị thần linh móc ra, công khai trừng trị nữa hay sao?

Thần linh nhìn vầng sáng tín ngưỡng màu đỏ tươi kia, khẽ cười thành tiếng, dáng vẻ dường như rất hài lòng.

Giây tiếp theo, hắn bị bao trùm bởi một thứ ánh sáng màu trắng, dần dần biến mất trong căn phòng của Morren.

“Mùa đông năm nay, ngài sẽ tới nơi này nữa chứ?” - Không biết dũng khí của Morren từ đâu mà tới, vậy mà lại vượt qua phép tắc mà đặt câu hỏi.

Khi nhìn thấy cảnh tượng thần linh sắp biến mất, cậu có chút gấp gáp, âm lượng cũng không kiềm chế được mà tăng lên, đã quên mất tầng dưới còn có người nhà của cậu.

Tất nhiên là, cậu không chờ được lời đáp lại của thần linh.

Cả căn phòng nhanh chóng khôi phục như cũ, bóng người của Morren bị chiếc đèn nến mờ mờ hắt lên trên vách tường sần sùi, hoàn toàn khắc họa được cảnh lẻ loi một mình.*

Tựa như, tất cả những việc vừa mới xảy ra cũng chỉ là ảo giác, chưa từng phát sinh.

“To mồm kêu cái gì vậy? Morren cậu điên à?” - Dưới lầu vang lên tiếng càu nhàu của Tommy.

Morren vốn định trả lời vài câu, nhưng lại nghe thấy một tiếng “bụp“.

Cậu thở nhẹ, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh, cúi đầu xuống thì thấy, ở góc giường có cái gì đó lồi lên trên sàn nhà. Một cục đá tròn màu bạc trắng rơi xuống.

Rõ ràng trước đó không có.

Cậu ngồi xổm, cẩn thận nhặt lên, thấy phía trên có khắc một chữ:

“Sẽ”

Trái tim Morren không nghe lời mà đập thật nhanh. Một tay cậu vuốt ve phần chữ bị lõm xuống, một tay vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng lên của mình, khóe miệng không ngừng giương lên.

“Vernes, ngươi xuống trần gian ư?” - Ymirga cười híp cả mắt lại, lên tiếng chào hỏi.

Hắn đang đứng bên ngoài cung điện của mình, nhìn chằm chằm Vernes đang từ lối vào của Thiên Quốc đi tới. Thấy năng lượng tín ngưỡng bên cạnh người kia rõ ràng đã lớn hơn, hắn yên lặng siết chặt ngón tay trong tay áo.

Vernes khẽ gật đầu, bước chân vẫn không ngừng di chuyển.

Ymirga đợi đến lúc người đã đi rồi mới thu lại biểu cảm trên mặt, bàn tay giơ lên không trung nắm lấy một đám mây mù.

Hắn cau mày, mở miệng nói với đám mây: “Vernes lại đi mời chào tín đồ, ta thấy chúng ta phải nhanh lên thôi. Ta với ngươi kết đồng minh, được không?”

Hắn nói xong thì buông tay ra, đám mây chầm chậm di chuyển, bay về phía cung điện của thần Ottenubo.

Ymirga đứng tại chỗ một lúc, tự nhủ: “Chúng ta cũng chỉ là đang tự vệ, tự vệ thôi.”

Hắn không quên được lời mà thần Franyi - người có khả năng tiên đoán tương lai trước khi chết đã nói.

“Ta nhìn thấy Thiên Quốc sụp đổ, Vernes sẽ mở ra cánh cổng dẫn vào vực sâu*.”

Nữ thần lo lắng nói ra, sau đó vĩnh viễn ngã xuống, trở thành chất dinh dưỡng cho cây thần.

Lúc ấy, ở nơi đó có ba người, trừ hắn và Ottenubo, còn có người bạn thân của Franyi - Thần cai quản giấc mơ, Narovella.

Bọn họ tận mắt thấy Franyi ra đi, chính tai nghe thấy những lời này.

Vẻ mặt Ymirga u ám, ngửa đầu nhìn về cây thần có màu xanh ngọc bích cao chọc trời, xoay người quay về cung điện.

Ở một bên khác, hai tay Vernes ôm lấy quả cầu đỏ đã to gấp đôi, không ngừng nắn bóp nó giống như đang nhào bột mỳ.

Trước mặt hắn có một cái “gương” lớn, đến gần nhìn thì sẽ thấy, đó chẳng qua là một vũng nước kỳ lạ, trong đó đang phản chiếu khung cảnh dưới trần gian.

Trong gương là hình ảnh một căn gác xép nhỏ tối tăm, trên giường có một thiếu niên thẳng người nằm ngủ.

Vernes tiến đến gần xác nhận một chút, thấy người kia đang nắm hai tay lại, đặt ở trước ngực, trong lòng bàn tay cầm một viên đá tròn màu bạc trắng.

Hắn vui vẻ mà xoa xoa vầng năng lượng tín ngưỡng đẹp đẽ, trong lòng thầm đưa ra một kết luận rằng, loài người cần phải thường xuyên gặp nhau để duy trì tình yêu.

Thần linh giơ một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào đầu của người đang nằm trong vũng nước, trên mặt nước vì thế mà gợn sóng lăn tăn từng vòng.

Một giây tiếp theo, thần nhìn thấy người kia đưa tay lên gãi gãi khuôn mặt mình, nghi hoặc, mơ màng mở mắt ra.

Thân hình Vernes hơi cứng lại, dường như vì có tật giật mình mà phất tay, thu lại vũng nước.

.............

Loáng một cái mà hai tháng đã trôi qua. Dáng dấp của đám dê con cực tốt, béo khỏe, lông dê trơn bóng, chất lượng cũng tốt, bán được số tiền cao mà xưa nay chưa từng có.

“Trời ơi, cảm tạ sự quan tâm của nữ thần Loami vĩ đại!” - Chú cậu một bên chấm nước bọt đếm tiền, một bên xúc động cảm thán.

Morren đang đứng ở một bên hỗ trợ việc ghi chép, nghe được lời người chú mình nói, yên lặng bổ sung ở trong lòng: Cảm tạ sự quan tâm của thần Vernes vĩ đại!

Chú cậu đã vui không biết trời trăng gì, ông một mực cho rằng vì được thần linh ban phúc vào hồi tháng sáu nên giờ mới có chuyện tốt đến thế này.

Nhưng Morren lại tin chắc rằng, nhất định là do thần linh của cậu thực hiện nguyện vọng cho mình mới đúng.

“Mua! Mua lại căn nhà ở trên trấn kia!” - Ông đắc chí rống lên.

“Chuyện này... Chúng ta không tích cóp chút tiền à?” - Dì có chút chần chừ, hai ngày trước bà mới té ngã ở trên đường, chẳng may trật khớp chân, giờ đang treo chân cố định ở một chỗ, nằm ngửa trên ghế nghỉ ngơi.

“Do dự cái gì? Giá tiền sắp lên đến mười hai con số rồi, nhà ở trên trấn thì đến miếu thờ thuận lợi nhiều hơn, chúng ta không được chộp lấy chỗ tốt đó à? Không được cảm tạ nữ thần à?” - Ông phồng mồm trợn mắt - “Tôi chốt rồi, đây không phải là tiêu tiền phung phí, đây là đầu tư, đầu tư đấy bà có hiểu không? Hahahahaha.”

Ông vừa nói vừa che miệng, cười lên.

Morren mím môi, cũng vui vẻ hơn. Trong đầu cậu đang tưởng tượng ra cảnh miếu thờ không ngừng được mở rộng quy mô.

Lúc này, chú đột nhiên kéo tay cậu.

“Morren à, dê đều do con nuôi, không thể không tính công của con... Trước đó, chúng ta có chút thành kiến đối với con. Nhưng mà ta nhận thấy, nữ thần Loami rõ ràng là bằng lòng khoan dung đứa trẻ nhỏ này, nếu không cũng sẽ không ban phước cho chúng ta bán được dê với giá như thế, để cho con nuôi chúng nó thật tốt.”

Ông nhìn vào mắt cậu, dùng một giọng hiền từ: “Chúng ta quyết định, cho phép con cùng tín ngưỡng nữ thần, ngày thần giáng thế lần này, con đi cùng chúng ta! Bộ dạng của dì con, chắc hẳn là không đi được, con phải lấp vào vị trí bị vắng của nhà mình đấy! Càng nhiều người, xác suất được chọn càng lớn.”

Trong mắt ông, đây là một điều may mắn nhất trần đời, thế như Morren lại cảm thấy như gặp phải sét đánh.

Cậu đã tín ngưỡng rồi, hơn nữa cậu muốn ở lại căn phòng của mình, một mình chờ vị thần linh mà cậu mong đợi đã lâu vào ngày thần giáng thế sắp tới.

Cậu hoàn toàn không muốn chen chúc cùng một đám tín đồ cuồng nhiệt ở trong miếu thờ, bị dẫm vào chân trong đau đớn vô số lần, hy vọng xa vời rằng vị thần trên cao sẽ chọn một người trong vạn người để chiếu cố chút nào.

____________________________

*Vực thẳm: Trong Kinh thánh, vực thẳm là một nơi sâu thẳm hoặc vô biên khó lường. Thuật ngữ này xuất phát từ tiếng Hy Lạp ἄβυσσος, có nghĩa là không đáy, không thể dò được, vô biên < Dịch tự động từ Wikipedia >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.