Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 12: Chương 12: Thần yêu người đời (5)




“Không, chú, con không thể đi...” - Gương mặt của Morren đầy vẻ lo lắng, trong đầu suy nghĩ thật nhanh để tìm ra một cái cớ từ chối điều “vinh dự” này.

Ông chú nhíu mày lại, sau đó lại vui vẻ giãn ra, lớn tiếng an ủi: “Hầy, Morren, ta biết con là một người biết thân biết phận, ta đã bàn bạc cùng với dì con rồi, không cần phải sợ! Tận hưởng lần đầu gặp mặt nữ thần thật tốt, giữ sự thành kính, nữ thần sẽ tha thứ cho con dân của ngài, mặc dù con đã mang tội lỗi kể từ khi được sinh ra.”

Ông nói như chuyện đương nhiên, tạo một cảm giác như đang ban ơn. Morren nhiều năm qua nghe thành quen, cho nên mới không bị tẩy não.

“...Chú, con đã tín ngưỡng thần linh khác rồi.”

Morren im lặng một lúc, lựa chọn thẳng thắn. Thế nhưng, sâu trong thâm tâm hình như có một âm thanh nói cho cậu biết: Nói ra sẽ gặp phiền phức.

“Ai?” - Ông chú hơi sửng sốt, vẻ mặt càng ngày càng trở nên khó coi. Ông muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng kiềm chế lại cái miệng kích động đang muốn chửi bới, quyết định hỏi tên thần linh trước, phòng ngừa trong lúc giáo huấn Morren sẽ mạo phạm đến vị thần linh đó.

“Vernes.” - Một khi bắt đầu nói thật, những lời tiếp theo của Morren cũng không có điều gì giả dối.

Cậu rũ mắt, âm thanh không khỏi hạ thấp xuống, trong lòng cảm thấy áy náy vì không ngừng gọi thẳng tên húy của thần linh.

Biểu cảm của ông chú vô cùng phức tạp. Ông thở dài một hơi, vỗ đầu Morren: “Thằng nhóc này, muốn lừa gạt ta, nhưng con còn non lắm, bịa ra một cái tên không có thật thì có lợi ích gì được? Hay là con vẫn còn có điều canh cánh trong lòng, không sao, hôm đó ta dẫn con đi theo. Cứ quyết như vậy đi. Mấy ngày hôm nay nhớ cầu nguyện với nữ thần Loami cho thật tốt vào.”

Tất nhiên, ông cũng chưa từng nghe qua cái tên Vernes, vị thần linh không có việc cần phải cai quản này giống như một điểm mù trong nhận thức của loài người. Nói xong, ông trừng mắt, ôm đống tiền bước vào trong phòng.

Dì cũng liếc Morren, nói thêm: “Không hiểu con khó chịu cái gì, trách chúng ta trước kia không dẫn con đi theo à? Cho người lớn chút mặt mũi đi nhé, Morren?”

Hai vợ chồng người hát kẻ tung hô đến mức này, Morren đương nhiên cũng biết cậu dường như không có cơ hội phản kháng.

Dù sao chú dì cũng có công ơn nuôi dưỡng cậu, mặc dù lý do “chiếm vị trí bị thiếu” không rõ ràng chút nào, thì cậu cũng không thể không nghe theo sự sắp đặt của họ.

Trong lòng Morren cảm thấy khó chịu, cậu muốn mấy ngày sau phải nói rõ ràng chuyện này với thần linh thân mến của cậu, cầu nguyện sẽ được đối phương tha thứ...

Nhưng nếu lần này cậu bỏ lỡ ngày thần giáng thế, lần gặp mặt tiếp theo chẳng phải sẽ là ba năm sau hay sao?

Tâm trạng không tốt của cậu kéo dài liên tục mấy ngày, thậm chí đến lúc bọn họ chuyển nhà đến căn lớn hơn ở trên thị trấn, nó cũng không khá hơn chút nào.

Mỗi ngày, từ sáng đến tối, Morren đều bày tỏ hết mọi thứ với thần linh, nhưng cũng không chờ đợi được câu trả lời của ngài.

Rõ ràng, hai tháng trước, thần đã từng đi xuống nhân gian một lần, lúc ấy còn hẹn rằng mùa đông này ngài sẽ tới...

Có phải thần không nghe được lời cầu nguyện của cậu rồi không, hay là không muốn nghe mấy lời “ngụy biện” cho hành động “thay lòng đổi dạ” của cậu?

Morren bị chính suy đoán của mình dọa đến mức cả người đều ngây dại ra. Cậu “thể hiện” ra như vậy khiến cho cả nhà chú dì đều cho rằng cậu đang “vui sướng không rõ lí do”, “choáng váng đầu óc vì được ban cho ơn phước lớn“. . Truyện Full

Sáng sớm, ngày thần giáng thế, Morren với đôi mắt thâm quầng bị Tommy đánh thức. Rạng sáng cậu mới đi ngủ, cả đêm gần như toàn quỳ xuống đất nói liên tục không ngừng.

Tommy lấy gel vuốt lên tóc cậu một cách thô bạo, vừa vuốt vừa chê bai mái tóc nâu của cậu.

“Xin cậu, tí nữa đi đến đó đừng có bày ra cái vẻ chưa trải sự đời đấy.” - Cậu ta đưa cho cậu một cái nơ nhỏ dự bị của mình, cảnh cáo như vậy.

Ngay cả sức lên tiếng để trả lời Morren cũng không có, cậu đi theo chú và Tommy lên đường, càng ngày càng cảm thấy mình làm như thế này là hết sức sai trái.

Một người không tín ngưỡng thần Loami như cậu, chen vào trong miếu thờ của người ta đã không đúng, chứ đừng nói tới vị thần linh “đáng thương” nhà cậu chỉ có một mình cậu là tín đồ. Nếu như ngay cả cậu cũng “phản bội” ngài, thì hẳn là sẽ đau xót lắm.

Nói không chừng, sau mấy ngày Vernes không nghe cậu cầu nguyện, có khi không biết cậu đã chuyển nhà. Bởi vậy cho nên, nếu thần linh có xuất hiện trong căn gác xép nhỏ kia, cũng sẽ chỉ thấy một căn phòng trống không.

Morren càng nghĩ càng thở không thông. Cậu ngồi ngoan bên trong xe ngựa thuê, nhìn thấy kiến trúc miếu thờ vừa to vừa rộng đằng xa cùng với một nhóm tín đồ cuồng nhiệt đang ùa vào ở cửa, nắm chặt bàn tay mình.

Sau đó, cậu căng chặt các bắp cơ trên người, lưng cong lên, đầu gối bắt đầu dùng sức, im lặng đếm ba tiếng trong lòng, dứt khoát nhảy xuống xe.

“A...”

Bởi vì xe ngựa vẫn đang đi nhanh, chân của cậu nhảy xuống xong đã thấy tê rần, không khỏi rên lên một tiếng đau nhói. Với lại, cậu ngã bất thình lình, cho nên đã khiến hai bàn tay ma sát với mặt đường, rách cả da.

Mắt thấy có vài chiếc xe ngựa đang lao tới phía mình, Morren chật vật lăn một vòng để nhường đường cho họ.

“Morren?! Mày làm gì đấy!” - Sau tai văng vẳng tiếng ông chú cậu gào thét, nhưng nó càng ngày càng bé đần đi.

“Nó điên rồi, ba, đừng để ý nó nữa! Chúng ta đã không chen lên được phía trước nữa rồi đây này!” - Tommy phát cáu cả lên, thúc giục xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.

Morren cắn răng, bịt tai lại, không nghe gì nữa. Sau khi cậu bò dậy xong bèn chạy như điên về hướng ngược lại.

Cậu cảm thấy mình đúng là điên rồi, tại sao lại có thể phán đoán sai lầm như vậy chứ.

Sáng sớm hôm nay, cậu đáng lẽ không nên đi ra ngoài. Để báo đáp công ơn nuôi dưỡng, bất kể cậu dùng cách nào vẫn sẽ ổn thôi. Thế nhưng làm sao có thể lừa dối chuyện tín ngưỡng thần linh được cơ chứ.

Lừa được người khác, cũng không thể lừa gạt được thần, không lừa gạt được chính mình.

Morren dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, trong lồng ngực thật sự giống như đang có một điều gì đó không ngừng thôi thúc, chống đỡ cho cậu không ngã xuống đất bởi hô hấp dồn dập dẫn đến thiếu oxy.

Nhưng thể lực vẫn là có hạn, cậu nhanh chóng cảm giác được đôi chân mình mất hết sức lực, hệt như cây bông vải mềm nhũn, trong cổ họng cũng cảm nhận được một vị rỉ sét nhàn nhạt.

Nếu như không có ý chí ngoan cường chống đỡ, sợ rằng Morren đã ngã quỵ xuống đất rồi.

Thế nhưng cậu vẫn kiên trì chạy về nhà mới, trong lúc dì đang ngạc nhiên dò hỏi mà lập tức vọt thẳng vào trong phòng mình.

Không có.

Không có cái gì hết.

Morren chỉ ngừng lại một giây, sau đó đóng cửa thật nhanh, lại tiếp tục chạy ra ngoài.

Cậu mệt mỏi không chịu nổi, nhưng có lẽ thần linh đang ở căn gác xép trên vùng nông thôn nhỏ ấy chờ cậu.

Nghĩ đến đây, cậu lại cảm thấy mình có thể chống cự thêm chút nữa.

Nhưng mà, từ thị trấn về nông thôn quá xa, cậu có thể từ miếu thờ chạy về nhà, nhưng không thể chỉ dựa vào đôi chân mà chạy về đó được.

Bước chân cậu không dừng lại, từ cửa chính xông ra ngoài như một tia chớp, đồng thời tính toán xem nên đi đâu để kiếm một chiếc xe ngựa.

Tiếng thét của dì vang lên the thé, bà vẫn còn đang la lớn tên của cậu.

“Dì, thật xin lỗi, sau khi trở về con sẽ giải thích cho mọi người!” - Morren không quay đầu lại trả lời, bước đi thật nhanh.

“A a a a a!”

Bước chân của cậu bỗng “xoẹt” một tiếng vì ma sát với mặt đường, tạo ra một dấu vết dài dưới đất. Morren khốn khổ dừng lại, nghe được tiếng hét chói tai của dì, suy đoán rằng bà đang đi đứng không tiện, chỉ sợ là ban nãy cuống cuồng muốn ngăn cậu lại nên ngã xuống đất mất rồi?

Nghĩ đến đây, Morren cũng không dám không quay lại xem. Cậu vội vàng đi vào cửa, vừa mới nghiêng đầu ngó vào trong, đã nhìn thấy cánh cửa sổ ở tầng một tỏa ra một ánh sáng trắng đến chói mắt, mà đó chính là phòng của cậu.

Mắt chữ A mồm chữ O một lúc, Morren bước một bước hai chạy về phòng. Dì đang run rẩy đưa tay chỉ vào ánh sáng ở bên trong, mặt đầy vẻ khiếp sợ và kinh hãi.

Morren tiện tay sửa sang lại mái tóc rối bời của mình một chút, hô hấp ngừng lại, mở cửa đón ánh sáng, sau đó mạnh tay đóng nó lại.

Thần, vẫn đi xuống đây.

“Thần linh Vernes thân ái, tín đồ Morren của ngài sẽ vĩnh viễn mang lòng biết ơn cùng ca ngợi, mang cuộc đời còn lại hiến dâng cho ngài!”

Nhịp thở của Morren vẫn dồn dập như cũ, cậu dứt khoát quỳ gối, nhìn vạt áo trắng dài thanh khiết, thiêng liêng kia, cúi rạp người xuống đất.

“... Sao cậu không đến miếu thờ của thần Loami?”

“...Dạ?”

Morren nghĩ thế nào cũng không ra, câu đầu tiên mà thần nói lại mang nội dung như thế này.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Vernes có chút mê man, giữa ấn đường hiện lên chút cảm giác ngờ vực, dường như đang chất vấn cậu “Tại sao nói mà không giữ lời.”

Cho nên, thần linh vẫn nghe thấy lời cầu nguyện vài ngày trước của cậu đúng không?

Morren nuốt nước bọt, chớp mắt nhìn thần linh, cố gắng sắp xếp, khởi động lại vốn từ ít ỏi của mình, nhưng đầu óc cứ như đã ngừng hoạt động, nhão thành một bãi dịch nhầy.

Ba mươi phút trước.

Trong miếu thời của nữ thần cai quản gia súc và mùa màng Loami, mấy chục ngàn tín đồ trung thành đang chen chúc với nhau, trên mặt bọn họ tràn đầy sự nhiệt tình một cách quá đà.

Có thể là do miếu thờ vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng va chạm của quần áo. Mọi người vẫn duy trì sự tĩnh lặng này, bởi vì, quấy rối thần linh là một việc không thể tha thứ.

Chiếc đồng hồ được treo trên mái vòm của miếu thờ gõ coong coong ba tiếng, mọi người đồng đều nhắm mắt lại, hai tay để ở trước ngực, miệng lẩm bẩm: “Nữ thần Loami vĩ đại, mời ngài nghe âm thanh của con, hạ xuống nhân gian đầy khổ ải này. Tín đồ của ngài sẽ vĩnh viễn mang lòng cảm tạ cùng ca ngợi, tuân theo ý chỉ của ngài, mang cuộc đời còn lại hiến dâng cho ngài...”

Bọn họ vừa dứt lời, trên bục cao của miếu thờ hiện ra một vị nữ thần tóc vàng, mắt xanh, hình dáng thánh khiết.*

Mái tóc màu vàng của ngài dài tới mắt cá chân, cầm một bông lúa trong tay, trên khuôn mặt từ bi mỉm cười một cách cứng nhắc.

Đúng vậy, mỉm cười một cách cứng nhắc.

Nữ thần Loami trông không được tự nhiên cho lắm.

Một đám tín đồ với tâm trạng kích động trợn mắt nhìn, sau lưng của nữ thần...

Làm sao lại có một vị thần linh xa lạ?!

Miếu thờ yên tĩnh vang lên một ít tiếng kêu, trước giờ chuyện này chưa từng phát sinh, trong miếu sao lại có hai vị thần linh cùng xuất hiện! Trừ vị thần nông nghiệp Loami mà bọn họ kính yêu, còn có một người đàn ông tuấn mỹ như thần với mái tóc màu bạch kim.

Mấy chục ngàn đôi mắt đều nhìn về phía Vernes, mà hắn chỉ nhẹ nhàng nhíu mi, quét mắt một vòng quanh tất cả mọi người, sau đó để mặc cho vầng sáng bao quanh mình, biến mất bên trong miếu thờ.

Mà đám người vô tình nhìn thấy hắn, nước mắt lập tức rơi như mưa.

Nữ thần Loami bị cướp mất hết danh tiếng ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng kéo lại được sự chú ý của tín đồ. Cuối cùng đám người này cũng không một bên vừa xoa đôi mắt đau nhói, vừa nói mấy cái lời chói tai kiểu: “Vị thần linh kia là ai thế, tôi phải tín ngưỡng ngài ấy.” nữa.

Ở trong sân nhà mình mà dám nói bậy nói bạ, quả thực là hoang đường!

Loami cố gắng giả bộ ôn hòa, bình tĩnh, thật ra trong lòng cực kỳ căm phẫn mà bóp chặt khăn tay.

Không thể không nói, cái vị Vernes bị hoài nghi là có “dã tâm cực lớn” kia, lí do hắn đi chuyến này thật ra rất đơn thuần.

Chẳng qua là bởi, tín đồ duy nhất của hắn, trong lúc vô cùng đau khổ mà cầu nguyện, luôn nói ra hai câu với tần suất cực nhiều:

“Vào ngày thần giáng thế, tôi không thể không đến miếu thờ của nữ thần Loami...”

“Nhưng tôi chỉ muốn gặp ngài mà thôi.”

_____________________________

*Xét thấy bối cảnh hiện tại đang là phương Tây cổ đại nên mình vẫn dùng từ “nàng” để chỉ nữ thần nhé (cả cách xưng hô ta-ngươi giữa các vị thần và ta-con, ta-cậu giữa bậc bề trên và bậc bề dưới). Các bạn còn có ý kiến nào hay hơn không thì bảo mình với:'<

*Từ “thánh khiết”: Mình tra trên google thì thấy từ này vẫn được sử dụng khi nói về Kinh Thánh, Đức Chúa Trời, Đấng Tối cao, Thần linh,... với tần suất lớn nên mình vẫn sẽ để nguyên khi miêu tả thần linh nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.