CẢNH BÁO: Chương này có miêu tả hình ảnh ăn uống không vệ sinh, vui lòng không đọc khi đang ăn.
_________________________________________
Bây giờ đại khái là lúc sắp tới bữa tối.
Morren đi xuống tầng dưới cùng, càng ngày càng có thể nghe rõ những tiếng tụ tập ăn uống và trò chuyện ồn ào mà ảo ảnh tạo ra.
Khó có thể tưởng tượng nổi đám người đó sao có thể ăn uống vui vẻ mà không bị môi trường hôi thối này ảnh hưởng chút nào. Chỉ có thể nói rằng không hổ là những người không có thật trong ảo ảnh, chứ một “người bình thường” như Morren thì thậm chí còn không thể hít thở như thường bằng lỗ mũi của mình.
Cậu hơi không hiểu được cơ chế của ảo cảnh này, thế nhưng bây giờ cậu cũng không có thừa sức để phân tích, mà chỉ có thể hơi há miệng để hít thở theo bản năng.
Lúc bước từ cầu thang xuống cửa vào trước sảnh tầng một, hai chân của Morren tự dưng nặng trĩu không có lý do.
Cho đến khi thấy được toàn cảnh trong phòng ăn, bước chân của cậu đã hoàn toàn dừng lại.
Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định đi vào của mình, mặc dù sẽ không có ai chú ý đến sự xuất hiện đột ngột và liều lĩnh của cậu.
Bởi vì hình ảnh trước mắt khiến cậu vừa khiếp sợ vừa phát run cả người.
Mọi người đang ngồi ngay ngắn thành hai hàng dài ở hai bên bàn, trước mặt bọn họ là nhiều đĩa thức ăn đen thui nhớp nhúa. Bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau tựa như những quý ông có giáo dục và có xuất thân ưu việt.
Nhưng động tác của bọn họ lại thô lỗ đến mức kỳ quặc...
Những người đang ngồi ở đây giống như những con thú hoang dã chưa được thuần hóa, bọn họ không hề sử dụng nĩa mà lại vừa nói chuyện vừa thẳng tay bốc một nắm thức ăn nhão nhoét kia lên rồi cho vào miệng. Họ nhai kỹ như thể đang thưởng thức một món ăn quý hiếm, thi thoảng lại say sưa cất lên vài tiếng khen ngợi.
Nước sốt sánh đặc rỉ ra và dính lên kẽ tay bọn họ, nếu chúng bị rơi xuống mặt bàn thì sẽ có người cúi đầu xuống, mặc kệ thân phận cao quý của mình mà vừa tham lam vừa cẩn thận lè lưỡi liếm chúng một cách sạch sẽ và không chừa lại chút nào.
Ánh mắt Morren vô thức nhìn đám người đang “lúc nhúc” ăn cơm, cái cảm giác buồn nôn xộc lên mũi thật sự như đang muốn chọc thủng xương sọ của cậu.
Cậu như thể bị ngạt thở đến hoa mắt, thậm chí còn sinh ra ảo giác.
Trong chiếc đĩa nhão nhoét nguyên liệu kia không chứa những vật thể màu đen, mà là một khúc thịt giống con người, hoặc phài nói là giống thi thể của một con cá.
Thân mình của nó được đặt ở chính giữa bàn ăn, những chiếc vảy được xếp dọc theo chiều dài còn máu thì chảy ra bên ngoài mép những chiếc đĩa.
Mà “gương mặt” bị chặt ra làm nhiều khúc lại được xếp rất gọn gàng vào từng đĩa, để chúng lại gần nhau thì có thể ghép ra được khuôn mặt dẹt của nó - khuôn mặt có ngũ quan được phân bố không đều, làn da tái nhợt kì dị và đôi mắt thối rữa...
Đó là thứ gì vậy?!
Đám thủy thủ này, bọn họ thực sự biết mình đang ăn cái gì à?!
Biểu cảm mê say kia là chân thực đấy à?!
Ấn đường của Morren đột nhiên nhíu lại. Cậu cũng không có cách nào khống chế cơ thể tự nhấc bước chân quay lại tầng trên, cho nên bèn hốt hoảng chớp mắt nhìn lại lần nữa.
Nhưng chỉ trong cái chớp mắt ấy, bữa cơm bẩn thỉu vừa mới đập vào mắt và làm ảnh hưởng đến tinh thần của cậu đã biến mất không thấy tăm hơi, trên bàn rõ ràng là những món ăn được bày biện rất đẹp mắt...
Mùi hôi thối vốn đang tràn ngập trong khoang mũi lập tức vơi đi đến mức rất nhạt, những kích thích lên các giác quan của cậu bỗng dưng nhẹ lại, đôi chân đang di chuyển của Morren dừng lại tại chỗ.
Trái tim vẫn đập nhanh bất thường, còn cậu lại lâm vào khủng hoảng khi không biết đâu là thật đâu là giả.
Đang chần chừ không biết có nên tùy tiện bước vào hay không, Morren đã nghe thấy tiếng bước chân “cộp cộp” ngày càng gần. Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói thô lỗ và khiếm nhã của một người đàn ông:
“Ha, nhìn hai cái bắp chân mỏng dí như giấy kìa, bắp tay của nó cũng không to như tao.”
Phía trước Morren có một tên thủy thủ râu ria xồm xoàm, cao to vạm vỡ đang đi vào boong thuyền. Hắn lười biếng dựa người lên thành cửa, kỳ quái hất cằm, cất giọng châm chọc một ai đó đang đứng bên ngoài và nở một nụ cười tràn đầy ác độc: “Bridge, nhìn cái kiểu làm việc loạng chà loạng choạng đấy của mày, thôi tối nay khỏi nghĩ đến cơm tối đi. Hay là tao chỉ đường cho mày nhé? Nhà xí trong sảnh kia kìa, lúc nào cũng đầy ắp luôn, mày cứ dọn dẹp hết đi, vừa hoàn thành công việc vừa có thể lấp đầy cái bụng, chẳng phải vẹn cả đôi đường luôn còn gì? Hahahahaha.”
Ông ta còn chưa dứt lời, bên ngoài đang vang lên một tràng cười ác liệt thật to.
Đôi lúc lại có vài lời tán thành như “Nói hay”, “Nghe thấy chưa Bridge”, “Ngài Ferguson thật sáng suốt” vang lên.
“......” - Morren dừng lại, không khỏi siết chặt nắm đấm trong tay.
Mặc dù không rõ đầu đuôi câu chuyện, cậu cũng có thể nhận ra những lời này khó nghe đến mức nào.
Tên kia hình như không hề phát hiện ra Morren đang đứng chếch mình vài bước ở phía sau, mà chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi khoanh tay, chậm rãi bước ra ngoài.
“Chúng mày cũng thế, lập tức đi tới cửa phụ, nhanh chóng ăn cơm đi, để vị thủy thủy cần cù nhỏ bé của chúng ta quét dọn boong thuyền là được.” - Ông ta giễu cợt như thể việc dùng ngôn ngữ để tổn thương người khác là cách giải trí tốt nhất cho bản thân - “Mà mày ấy Bridge, tao bày cho mày thêm một cách. Ngày nào cũng không ăn tối thì không ổn, hay là mày giơ mông ra bán cho người giàu như thằng bạn Morren của mày ý, cũng được ha? Mày thấy tao nói có đúng không, tao đang vì sức khỏe của mày đó. À đúng rồi, tao quên mất, mày có cái mặt đẹp, có lẽ không bị thiệt thòi...”
Đột nhiên bị ông ta nhắc đến tên, cho dù Morren không hiểu hết hàm nghĩa trong lời nói của hắn đi chăng nữa thì cũng có thể biết chúng tràn ngập ý xấu.
Cậu chỉ do dự đúng một giây, sau đó cau mày bước ra ngoài cùng ông ta.
Nhưng Morren không ngờ được mình lại đúng lúc thấy một tình huống xô xát chuẩn bị xảy ra.
“... Mày! Thằng không biết điều, mày có tin hôm nay mày chết ở đây thì cũng không có ai quan tâm không?”
Không biết ông ta bị xúc phạm như thế nào mà lại đột nhiên sải bước thật lớn, giận dữ giơ tay đánh lên thân hình nhỏ gầy của chàng trai đang đứng gần đó.
Ông ta vừa để lộ sự hung tàn, vừa dữ tợn thúc giục những người khác rời khỏi chỗ này: “Chúng mày nhìn cái gì, không muốn ăn cơm thì cứ ở lại đây đi!”
Người được gọi là “Bridge” theo bản năng lùi về sau một bước để né đòn đánh, nhưng lại bị tên vạm vỡ kia nắm cổ. Nó bị đánh một cái rất đau, gương mặt khổ sở, đôi mắt chứa đầy vẻ đau đớn nhưng vẫn cắn môi không cất lên bất kỳ âm thanh nức nở nào hết.
“Ông đang làm gì, cách xa cậu ấy ra một chút!”
Morren ra tay trước khi não bộ phản ứng kịp thời, cậu nhanh chân chạy lên trước rồi gấp gáp ngăn lại cánh tay đang định giáng đòn một lần nữa của ông ta. Cậu kiên quyết chen vào giữa và tách hai người ra, ngay sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang có ý đồ hung ác kia, tính toán che chắn cho Bridge.
Trong thâm tâm cậu có một cảm giác tức giận khủng khiếp.
Morren thoát khỏi thân phận của một người ngoài đứng quan sát.
Loại cảm xúc này rất kì lạ.
Giống như việc cậu đang nhìn những con rối biểu diễn ngay trước mắt, nhưng chẳng biết từ lúc nào cũng đã bị kéo lên sân khấu.
Khi một phân cảnh vô cùng chân thực xuất hiện trước mặt và kích thích giác quan của cậu, thì cậu đã không thể giữ được sự tò mò và thong dong như một người ngoài cuộc. Mặc dù từ lúc bắt đầu lạc vào ảo cảnh này đến giờ, cậu dường như chưa từng có hai cảm giác ấy.
Tên vạm vỡ kia cúi đầu nhìn cánh tay bị hất ra của mình, cứng đờ những năm, sáu giây sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn đến Morren, hô hấp của ông ta đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng. Ông ta dùng ánh mắt u ám khó tả liếc nhìn Morren rồi lại bỗng dưng cúi đầu.
Ông ta cụp mắt xuống thật thấp, ngũ quan thô kệch, răng môi xiêu vẹo, vóc người cũng chẳng phải khôi ngô mà lại giống như một quả đồi vậy. Chỉ nhìn mỗi vẻ ngoài thôi thì đã cho người ta nhận thấy ông ta không dễ chọc chút nào.
Có vẻ như là ảo giác, cho nên dường như Morren thấy trong con ngươi vẩn đục của ông ta có một tơ máu màu đỏ xẹt qua.
Rất kỳ quái.
Đám người vừa mới còn “cực kỳ náo nhiệt” trên boong thuyền đã biến mất trong nháy mắt, giữa biển khơi chỉ còn lại Morren, tên cao to kia và Bridge.
Nhưng càng kì lạ đó là, người đàn ông mới to tiếng mắng mỏ, nhục nhã chàng trai nhỏ bé một giây trước bỗng dưng im lặng. Hai phản ứng này lại mang đến hai cảm giác kinh khủng trái ngược.
Đương lúc thế trận giằng co trong yên lặng, Morren lại ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc một lần nữa. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí còn nghi ngờ cái mùi buồn nôn đó được phát tán từ trong miệng của người đàn ông kia.
Cậu căng thẳng đứng tại chỗ, nuốt nước miếng một lần, không ngừng phân tích cơ hội nhỏ nhoi để có thể đánh bại đối phương.
Thậm chí đầu ngón tay của cậu đã không tự chủ được mà chuyển động, đại khái không phải vì sợ, mà là cậu đang cố gắng quá mức nên khiến nó hơi co rút.
Âm thanh vải vóc chất lượng cao ma sát vào nhau vang lên, Morren suýt nữa thì đã bày ra tư thế nghênh chiến. Nhưng cậu lại thấy ông ta vẫn cúi đầu như cũ, sau đó vội vã cất bước và không hề quay đầu lại.
Nếu như không phải những bước chân kia không lộ vẻ hốt hoảng, thì chúng giống hệt như đang chạy trốn.
“......”
Điều này không bình thường tí nào. Morren không cho rằng mình có thể uy hiếp đối phương khi chỉ dựa vào bộ dạng và thực lực của mình, nhưng cậu lại không thể phân tích được những điều khả nghi đó.
Đứng tại chỗ mất một lúc lâu, cậu chỉ có thể tự nhủ “Nơi này không phải hiện thực, nơi này không hề có logic” để trấn an dây thần kinh căng thẳng một cách khó hiểu của mình.
“... Morren.”
Chàng trai nhỏ bé yếu ớt tên Bridge đang đứng sau lưng nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Morren chợt giật mình quay người lại, chỉ thấy cái miệng méo xệch và đôi mắt đo đỏ của nó.
Trong đôi mắt ấy đã chẳng còn sức sống gì cả, mà giờ phút này chúng lại mờ nhòe đi như hai cái lỗ thủng màu đen.
Nó nói:
“... Tôi muốn chết ngay bây giờ, Morren.”