Mọi người trầm mặc một hồi, ngay sau đó hô lên thật to, trong đó cũng có rất nhiều thanh âm ảo não vì trong hơn một nghìn nhiều vạn ức đê giai
nguyên tinh tiền đặt cược ít nhất cũng có đến hơn ba trăm vạn ức đặt cho Nguyên Đế, hiện tại Nguyên Đế thua, bọn họ có thể vui vẻ mới là lạ.
Bất quá đối với khán giả cuồng nhiệt mà nói, lúc này ai thắng ai thua kỳ
thực đã không quan trọng, điều trọng yếu là chiến đấu phải đặc sắc.
"Đợi năm ngày, rốt cục đã được xem tối đỉnh phong quyết đấu rồi”.
"Sang Đế và Ma đế, đến tột cùng ai mới là thiên tài vương giả chân chính đây!".
Đám Lạc Thi Thi rất khẩn trương, Sang Đế lợi hại thế nào thì bọn họ quá rõ
ràng rồi, cường đại như Nguyên Đế mà cũng bị Phệ Thần Cổ Đằng kinh khủng kia đơn giản đánh bại.
Tuy nhiên nhìn mọi người mỉm cười, Trương Hiểu Vũ lần thứ hai đi ra khỏi quý khách phòng mà chuẩn bị cho tối hậu
đỉnh phong chi chiến.
Trên đài thi đấu, Sang Đế đã trực tiếp
triệu hồi ra Phệ Thần Cổ Đằng, dù sao lúc này nó đã không còn là cái gì
bí mật nữa, có ẩn giấu đi cũng không có gì khôn ngoan cả. Long hình đằng mạn rít gào liên tục, hai con mắt màu xám trắng không mang theo một tia cảm tình từ trên cao bao quát Trương Hiểu Vũ phía ngoài vài trăm thước.
Vác Trảm Ma Kiếm thật lớn trên vai phải, Trương Hiểu Vũ cũng không nói gì
mà đưa mắt nhìn về phía Sang Đế và Long hình đằng mạn phía sau hắn.
Lấy tu vi của Sang Đế thì không có khả năng chỉ dựa vào Mộc nguyên lực mà
sáng tạo ra được loại Thái cổ thực vật này, hẳn là phải mượn vật gì đó
để thực hiện, nhưng mặc kệ làm sao, sức chiến đấu của đối phương tăng
vọt là điều không hề nghi ngờ, hơn nữa hắn rất có thể đã đạt tới cảnh
giới nguyên hình hợp thể, diễn sinh tinh thần rồi.
Sang Đế tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Trương Hiểu Vũ nên mở miệng nói: "Có thể
sáng tạo ra Phệ Thần Cổ Đằng là bởi vì ta ngẫu nhiên lấy được một mảnh
nhỏ của Thái cổ Phệ Thần Cổ Đằng, căn cứ vào cấu tạo và năng lượng trong đó mới có thể sáng tạo thành công được”.
Trương Hiểu Vũ lộ ra vẻ hiếu kỳ, thời thái cổ đã qua đi hàng tỉ vạn năm rồi, thế mà đối phương
còn có thể tìm được một mảnh nhỏ của Thái cổ thực vật, xem ra địa phương kia nhất định là không đơn giản, nếu là có cơ hội thì Trương Hiểu Vũ
cũng muốn tới đó tìm kiếm một phen, nếu như có thể có được một mảnh nhỏ
của Thái cổ thực vật thì đối với việc tu luyện Mộc nguyên lực của Yêu Dạ hẳn là có chỗ tốt rất lớn.
"Không biết địa phương kia ở nơi nào, đương nhiên nói hay không là chuyện của ngươi!".
Sang Đế đạm nhiên nói: "Nói cho ngươi cũng không sao, hơn nữa người biết
được cũng không phải chỉ có mình ta, nơi đó là Mê Thất Cổ Giới, theo
truyền thuyết thì trong đó bảo lưu lại một ít thứ từ thời thái cổ, viễn
cổ, thượng cổ gì đó, bất quá nguy hiểm dị thường, ta chỉ là có vận khí
tốt nên ở chỗ rìa mép mà lấy được mảnh nhỏ của Phệ Thần Cổ Đằng mà
thôi”.
"Nguy hiểm dị thường! Lẽ nào ngươi cũng không có biện pháp đi vào trong?" Trương Hiểu Vũ nói.
"Mê Thất Cổ Giới càng tới trung tâm càng nguy hiểm, ta cũng chỉ dám ở ở rìa mép thử thời vận thôi, về phần vào trong thì có người nói từng có không ít cao giai Võ thánh đi vào mà về sau không thấy đi ra nữa”.
Ngay cả cao giai Võ thánh đều vào không ra được, Trương Hiểu Vũ trong lòng rùng mình.
"Hiện tại nên chiến đấu đi, không biết ngươi làm sao để có thể ngăn trở được
Phệ Thần Cổ Đằng này!", Sang Đế thần tình đạm mạc, tay phải hơi giương
lên, Long hình đằng mạn rít gào một tiếng rồi lao về phía Trương Hiểu
Vũ.
Trảm Ma Kiếm vác trên vai phải, Trương Hiểu Vũ cười nhạt nói: "Cái này cũng không nhất định, Không trảm!".
Kiếm khí màu xanh xé mở không gian rồi nặng nề mà trảm kích lên đầu Long hình đằng mạn.
Một màn kinh nhân phát sinh, cường đại Long hình đằng mạn bị kiếm khí đánh
vào dĩ nhiên ngã ngửa ra sau rồi bị chấn lui ra ngoài mấy chục thước.
"Kiếm khí của Ma đế sao lợi hại như vậy chứ, kia là Thái cổ thực vật đó!",
rất nhiều khán giả trong lòng không giải thích được mà nghị luận.
"Không lợi hại thì sao có thể kêu là Ma đế chứ? Đến bây giờ còn chưa có ai bức bách ra hắn sử dụng toàn bộ thực lực đó”.
"Sớm biết thế thì ta mua một ít cho Ma đế, nói không chừng tối hậu hắn đoạt được giải nhất đó”.
"Hừ hừ, hiện tại đã chậm rồi, may là ta không chỉ mua Sang Đế một trăm vạn
đê giai nguyên tinh mà còn mua Ma đế một trăm vạn nữa”.
Sang Đế
lông mi nhíu lại nghĩ: "Điều này sao có thể chứ, chỉ bằng vào kiếm khí
mà có thể đẩy lui Long hình đằng mạn”. Sự cường đại của Long hình đằng
mạn thì hắn là người rõ ràng nhất, trên cơ bản nó tương đương với một đê giai Võ thánh và Chiến thần mới vừa tấn cấp, hơn nữa là loại hình lực
đại vô cùng.
"Cánh tay phải ta đã đột phá ba cái huyệt khiếu nên
lực công kích được tăng phúc cửu thành, mà khi đánh với Nguyên Đế thì
chưa sử dụng chút lực lượng huyệt khiếu nào”. Người bình thường khi tấn
cấp Chiến thần thì tại một bộ vị đột phá hai cái huyệt khiếu rất ít ỏi,
càng thêm không nói là ba cái huyệt khiếu, dù sao đột phá chín huyệt
khiếu là có thể thành tựu Chiến thần rồi mà Trương Hiểu Vũ mới đột phá
sáu cái.
"Thì ra là thế, bất quá ngươi cho là Phệ Thần Cổ Đằng
chỉ có điểm thủ đoạn này là sai rồi”. Trên người Sang Đế hắc sắc trường
bào không gió mà bay, Mộc nguyên lực bàng bạc không ngừng quán chú vào
Phệ Thần Cổ Đằng, chốc lát sau, quanh thân Long hình đằng mạn nổi lên
một tầng hôi bạch sắc quang mang nhàn nhạt, theo đó uy thế được nâng cao thêm một bước.
Trương Hiểu Vũ thấy Long hình đằng mạn có dị dạng thì trong tay Trảm Ma Kiếm vũ động càng thêm mau lẹ, kiếm khí dày đặc
rầm rầm đánh vào đầu Long hình đằng mạn.
Tuy nhiên không giống
lần đầu tiên, lần này kiếm khí chỉ làm cho Long hình đằng mạn hơi dừng
lại sau đó liền bị hất bắn ra. Là do tầng hôi bạch sắc quang mang kia,
Trương Hiểu Vũ thoáng nghĩ đã biết được nguyên nhân.
Đối mặt với
Trương Hiểu Vũ, một thiên tài xuất sắc nhất từ trước tới nay, Sang Đế
cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ là sẽ mau chóng đánh bại được đối
phương, bởi vì đó là điều không có khả năng. Dù cho có Phệ Thần Cổ Đằng
thì vẫn không quá có khả năng, dù sao Phệ Thần Cổ Đằng do hắn sáng tạo
đi ra vẫn thua xa Phệ Thần Cổ Đằng thời thái cổ nên nó chỉ có thể miễn
cưỡng tính toán là một đê giai Võ thánh mà thôi.
"Quang năng
trùng kích ba!" Thực vật có thể hấp thu năng lượng trong không khí, Thái cổ thực vật thì còn có thể đem năng lượng đó hóa thành năng lượng cho
mình sử dụng, nó không chỉ có thể tu luyện mà hơn nữa còn có thể phóng
xuất ra.
Chỉ thấy một đạo quang màu trụ xám trắng từ trong miệng
Long hình đằng mạn phun ra với tốc độ cực nhanh trùng kích về Trương
Hiểu Vũ.
Thân hình thuấn di ra ngoài, nhìn chỗ trước kia bị quang trụ bắn thành một cái đại động thâm bất khả trắc Trương Hiểu Vũ thoáng
có chút kiêng kỵ.
Sang Đế một chiêu chiếm được thượng phong, kế
tiếp công kích càng thêm dày đặc và mau lẹ, cả đài thi đấu đều bị sóng
xung kích bao phủ.
Mặt đất bị bắn lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ lúc này đã không chịu nổi nữa mà bắt đầu sụp đổ xuống phía dưới hình thành một
đám hố sâu đáng sợ, bụi bặm mù mịt.
Hai chân bắn ra, Trương Hiểu Vũ thuấn di đến phía bên phải Long hình đằng mạn rồi Trảm Ma Kiếm trọng trọng phách khảm đi qua.
"Tứ loại áo nghĩa dung hợp: Linh Trảm!".
Vèo một tiếng, cổ Long hình đằng mạn lập tức gãy dời để lộ ra tổ chức bên
trong. Bất hảo, Sang Đế nghĩ không ra Trương Hiểu Vũ lại có khả năng
đánh Phệ Thần Cổ Đằng bị thương nặng, nhất thời đại ý rơi xuống hạ
phong, hắn vội vàng muốn đem Phệ Thần Cổ Đằng thu hồi lại.
Tuy
nhiên Trương Hiểu Vũ cười hắc hắc rồi như bóng với hình đuổi theo, Trảm
Ma Kiếm đem Long hình đằng mạn chém thành bảy tám khúc, chỗ đứt vỡ có
khói xanh toát ra.
Đây là trảm kích trình độ nào chứ, đệ tử lục
đại môn phái cùng với các Đại đế cao thủ Nguyên thủy tinh nhịn không
được mà tâm phát lạnh ý, bọn họ tự biết, cho dù có cường thịnh trở lại
gấp mười lần cũng đỡ không nổi một kiếm trảm kích này.
Đồng dạng
kinh hãi còn có Sang Đế, Phệ Thần Cổ Đằng này lực phòng ngự ngay cả hắn
cũng kém xa, trình độ cứng rắn hầu như đã bằng đê giai Thánh khí, nói
cách khác trảm kích của Trương Hiểu Vũ có thể trảm nứt cả bản thể của đê giai Thánh khí, điều này làm cho hắn sợ hãi và khó hiểu.
Người
trong nhà biết chuyện nhà mình, Trương Hiểu Vũ tại vài thập niên trước
đã lĩnh ngộ ra đệ tứ áo nghĩa, lúc này dung hợp với Linh Trảm, Linh Trảm -- danh như ý nghĩa lại cần tiếp xúc ở cự ly gần thì mới có thể biểu
hiện ra uy lực cực mạnh, nếu ở cự ly càng xa thì uy lực càng nhỏ, ở bên
ngoài mười thước ngay cả Không trảm cũng không bằng.
Long hình
đằng mạn bị chém đứt rơi xuống mặt đất mà sụp đổ làm cho Trương Hiểu Vũ
không khỏi tiếc hận, hắn vốn chuẩn bị kiếm một đoạn mang về cho Yêu Dạ.
Long hình đằng mạn còn lại được Sang Đế thu trở lại sau đó biến thành hôi
bạch sắc quang mang chui vào trong cơ thể hắn, xem ra rất khó tưởng
tượng Phệ Thần Cổ Đằng này sinh tồn theo phương thức nào.
"Ngay
cả Phệ Thần Cổ Đằng cũng không chỗng lại được ngươi, xem ra ta có trực
tiếp chiến đấu với ngươi cũng không có mấy tác dụng”. Đến bây giờ, bản
thân Sang Đế còn chưa tham dự tiến công, tuy nhiên, đừng tưởng rằng sức
chiến đấu của hắn không được, về cảnh giới hắn đã đạt đến nguyên hình
hợp thể, diễn sinh tinh thần tình trạng, so với Nguyên Đế còn muốn cao
hơn một bậc. Chỉ bất quá sức chiến đấu của Trương Hiểu Vũ ngay cả gặp
phải đê giai Võ thánh lợi hại cũng có thể chống lại được, trong khi đó
hắn còn chưa có thành tựu Võ thánh.
"Sang Đế dĩ nhiên chịu thua!".
"Nghĩ không ra tối hậu Ma đế chiến thắng, quá mạnh mẽ rồi, không uổng công ta ngây người tại đây tròn năm ngày”.