- Thứ nhất
trong kho lương có hai mươi vạn tấn lương thực là của chúng tôi! Ngoài
ra thì nên của ai thì người đó lấy. Mỗi ngày chúng tôi sẽ vận chuyển
lương thực đi ra ngoài, nhưng phải do người của chúng tôi canh gác kho
lương. Thứ hai, Quý Trữ thị nhất định phải hoàn toàn mở ra, cho chúng
tôi chiêu mộ công nhân mà không được ngăn trở. Nếu có ai thương tổn
người của chúng tôi, phải xử lý theo quy củ của chúng tôi. Thứ ba, chúng tôi cần thủ cấp toàn bộ cao tầng Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang.
Chỉ cần làm được ba điều kiện này, lương thực của Quý Trữ thị sẽ không
thiếu, chúng tôi cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Quý Trữ thị!
Trầm Anh nhướng mày cò kè mặc cả với Đan Hoành:
- Điều thứ ba thì dễ thương lượng. Nhưng hai mươi vạn tấn lương thực thì nhiều lắm! Nhiều nhất cho các vị năm vạn tấn. Hơn nữa kho lương trọng
địa, sao có thể các vị khổ cực một mình canh giữ. Bên này chúng tôi cần
phái vài người đi qua. Về điều thứ hai, Quý Trữ thị là một xã hội pháp
chế, mọi người phải chịu pháp luật ước thúc, tuyệt đối không thể để một
nhà của các vị đặc lập độc hành!
- Không được…
Trong lòng Đan Hoành vui vẻ, nguyên Nhạc Trọng chỉ yêu cầu hai vạn tấn
lương thực, hiện tại hắn mới mở miệng đã tăng lên được thêm ba vạn tấn,
đây cho thấy rõ tác dụng cùng bổn sự của hắn. Sắc mặt hắn không thay đổi trực tiếp cự tuyệt, sau đó lại đưa ra lời đề nghị khác.
Ngay khi Đan Hoành đang cùng đám người Trầm Anh cò kè mặc cả thương
lượng, hai gã nhân viên công tác trong Ban kỷ luật thanh tra áp giải Lý
Cửu Minh đi tới trong một gian phòng.
Đột nhiên cửa phòng bị người đá văng, bốn gã nam nhân mặc quần áo bộ đội đặc chủng xông vào trong phòng, cầm chủy thủ hướng hai gã nhân viên đâm tới.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt hai nhân viên công tác bị hai thanh chủy thủ đâm thấu trái tim vô lực ngã trên mặt đất.
Chứng kiến một màn máu tanh kia, sắc mặt Lý Cửu Minh tái nhợt, thân thể run lên nhè nhẹ, cắn răng nhìn bốn nam nhân kia hỏi:
- Các anh là ai?
Đúng lúc này Cao Minh Hào do cao thủ Thanh Trúc bang vây quanh đi nhanh vào phòng nhìn Lý Cửu Minh mỉm cười đầy mị lực nói:
- Lý chủ tịch, ông không nhận thức tôi sao?
Ban đầu trong cuộc chiến với thú triều biến dị tại tiểu trấn, Cao Minh
Hào dẫn người thoát khỏi thật nhanh, do hắn quyết đoán lại chạy nhanh,
hơn nữa vận khí cũng không tệ, chỉ vứt bỏ hơn trăm bang chúng mà toàn bộ tiến hóa giả trong bang không ai tử vong, lực lượng trong tay hắn mạnh
hơn Thiên Long bang vài phần.
Sắc mặt Lý Cửu Minh chợt hồi phục lại huyết sắc nhìn chằm chằm Cao Minh Hào hỏi:
- Anh là Cao Minh Hào, anh đến tìm tôi làm gì? Tôi đã bị bác đoạt chức vị chủ tịch thành phố!
Lý Cửu Minh không phải kẻ đần, hắn đã mơ hồ đoán được ý đồ đến nơi đây của Cao Minh Hào.
Cao Minh Hào dùng thanh âm tràn ngập hấp dẫn nói:
- Lý chủ tịch, ngài cứ cam tâm bị người tước đoạt quyền lực cuối cùng sẽ bị giết chết sao? Thù giết con không đội trời chung, chẳng lẽ ngài
không muốn báo thù sao?
Lý Cửu Minh vừa nghĩ tới đứa con bảo bối bị chết trong tay Nhạc Trọng, hai mắt hiện lên lửa giận tràn ngập, gằn từng chữ:
- Đương nhiên muốn!
Cao Minh Hào khẽ cười nói:
- Hiện giờ đang có một cơ hội tốt đặt ngay trước mặt của ngài! Lý chủ
tịch, chỉ cần ông theo chúng tôi hợp tác, liên thủ cướp lấy Quý Trữ thị. Tới lúc đó muốn giết chết một Nhạc Trọng chỉ cần ngài động đầu ngón tay là có thể bóp chết hắn!
Lý Cửu Minh sảng khoái đáp:
- Được! Anh muốn tôi làm gì?
Hai mắt Cao Minh Hào ngưng tụ, trầm giọng hỏi:
- Nếu toàn bộ những người trong phòng hội nghị kia đều đã chết! Ông có
mấy thành nắm chắc có thể nắm giữ bộ đội võ cảnh cùng cao thủ chính phủ?
Cảnh sát, võ cảnh cùng cao thủ đoàn do chính phủ mời chào là một cỗ lực
lượng thật lớn. Đủ đem những bang phái như Thiên Long bang cùng Thanh
Trúc bang nghiền thành phấn vụn. Dù sao thế lực lớn nhất mạnh nhất Quý
Trữ thị chính là quân đội cùng chính phủ, bọn hắn không mời chào cao thủ mới là chuyện lạ.
Lý Cửu Minh suy nghĩ một lúc trầm giọng nói:
- Tôi có trăm phần trăm nắm chắc nắm giữ võ cảnh bộ đội của Nam Trữ thị
cùng bốn mươi tên cao thủ cường hóa trên 30 cấp. Bên Quý Trữ thị tôi
không xen tay vào được, không nắm chắc có thể mời chào được bọn hắn!
Lý Cửu Minh là một trong mấy đầu sỏ của Quý Trữ thị, tự nhiên từng mời
chào được không ít bộ hạ. Với thân phận của hắn có rất nhiều người
nguyện ý chủ động đi nhờ vả hắn, cầu xin hắn thu nhận và giúp đỡ.
Cao Minh Hào nói:
- Tốt! Vậy nhờ ông đi thu phục bộ đội võ cảnh! Bên này cứ giao cho chúng tôi! Nhưng sau khi chuyện thành công, Thiên Long bang cùng Thanh Trúc
bang muốn trở thành bang phái hợp pháp của Quý Trữ thị!
Lý Cửu Minh sảng khoái đáp:
- Được! Tôi đáp ứng anh!
Hiện tại giành quyền mới là mấu chốt nhất, chỉ cần có thể đoạt được quyền lực thì chuyện gì Lý Cửu Minh cũng dám làm.
Trao đổi xong, Lý Cửu Minh nhanh chóng đi theo hai gã cao thủ hộ vệ rời khỏi nơi đó.
Bởi vì ban lãnh đạo chính phủ cùng đại lão quân đội hội tụ một chỗ, công tác bảo an tự nhiên không thể khinh thường.
Ngay cạnh bên văn phòng ủy ban có hai mươi chiến sĩ tinh nhuệ, ba mươi
cường hóa giả trên 30 cấp, sáu tiến hóa giả bảo hộ. Đội hình xa hoa như
vậy, nếu không phải cao thủ cấp bậc như Nhạc Trọng hơn nữa là cao thủ có thật nhiều trang bị tăng cường, tuyệt đối không có khả năng xông vào.
Nếu ứng đối không tốt, vận khí không may, cho dù là cao thủ như Nhạc
Trọng cũng phải chết trận.
Đúng lúc này sáu gã nam tử mặc quần áo bình thường đi nhanh về hướng văn phòng ủy ban chính phủ.
- Các anh là ai?
Một gã chiến sĩ cầm súng cảnh giác nhìn sáu người kia quát lớn.
Một gã nam tử trung niên đeo kính mắt, có vẻ thập phần nhã nhặn đem một thẻ công tác đưa cho chiến sĩ kia, nói:
- Tôi là thư ký của bí thư thành ủy Đàm Đằng. Đây là chứng minh công tác của tôi, điều hòa phòng hội nghị lầu bốn bị hỏng rồi, những người này
là thợ sửa chữa. Hôm nay tôi có báo cáo qua, anh có thể tra lại hồ sơ
một chút!
- Mời vào!
Tên chiến sĩ tra xét thẻ công tác cùng bản ghi chép xong lập tức tránh đường.
Đàm Đằng mang theo năm tên nam tử đi nhanh vào bên trong.
Đàm Đằng nhìn năm nam tử cầu xin nói:
- Như vậy được rồi chứ! Van cầu các anh buông tha cho con gái của tôi đi, nàng là người vô tội!
Một gã đại hán khôi ngô lạnh lùng nói:
- Đàm bí thư, chỉ cần ông thành thật giúp chúng tôi hoàn thành chuyện
này, chúng tôi cam đoan bình an cho con gái cùng vợ của ông, đi nhanh
lên!
Đàm Đằng bất đắc dĩ cắn răng dẫn năm tên nam tử đi tới trước phòng hội nghị.
Năm tên nam tử đá văng cửa phòng vọt vào bên trong.
Trong đó một gã nam tử cầm khẩu súng hướng về các vị quan viên ngồi trong phòng điên cuồng bắn phá.
Một gã khác phát động kỹ năng, rút một thanh đại đao nhanh như quỷ mị hướng chỗ Đỗ Thiện Hùng vọt tới.
Hai gã nam tử khác vừa xông vào liền lấy ra súng ống bắn phá về hướng các quan viên đang ngồi.