Nhưng thời
buổi bây giờ nếu không luồn cúi căn bản đừng mong lên làm quan. Tuy rằng Trầm Anh vẫn thường xuyên luồn cúi, trên người cũng có đủ loại tật xấu
của quan chức chính phủ, nhưng tổng thể mà nói vẫn được xưng tụng là một vị quan tốt. Hắn giáo dục con cái rất tốt lẫn nghiêm khắc, cũng không
giống như nhiều quan viên khác dạy dỗ con cái biến thành quan nhị đại
ngang ngược lộng hành, khi nhục dân chúng. So sánh giữa hắn cùng Lý Cửu
Minh, quả thật là khác nhau một trời một vực.
Đúng lúc này tâm phúc của Trầm Anh nguyên là phó bí thư chính pháp ủy Quý Trữ thị An Trường Sinh đột nhiên nói:
- Cá nhân tôi cho rằng chủ tịch Lý Cửu Minh đã không còn thích hợp đảm
đương chức lãnh đạo Nam Trữ thị. Tôi đề nghị hiện tại tiến hành hội nghị ủy viên thường ủy lâm thời, hơn nữa cùng nhau biểu quyết. Tôi đề nghị
tạm dừng hết thảy chức vụ của đồng chí Lý Cửu Minh, giao cho Ban kỷ luật thanh tra thẩm tra!
Nói xong An Trường Sinh lập tức giơ cao tay.
Trong ánh mắt chăm chú như lang sói của Lý Cửu Minh, bên trong hai ban
lãnh đạo từng ủy viên thường ủy đều giơ tay bỏ phiếu đồng ý đình chỉ hết thảy chức vụ của Lý Cửu Minh.
Đúng lúc này một cánh tay mà Lý Cửu Minh hoàn toàn không nghĩ tới cũng
giơ lên, trong lòng Lý Cửu Minh rung mạnh, cắn răng gằn từng chữ:
- Tốt! Không nghĩ tới ngay cả anh cũng phản bội tôi! Vương Như Hà!
Trước cuối thời Vương Như Hà là do một tay Lý Cửu Minh đề bạt làm bí thư chính pháp ủy của Nam Trữ thị. Sau cuối thời, hắn cùng Lý Cửu Minh trở
thành thủ lĩnh giới quan chức Nam Trữ thị, song phương liên kết thập
phần chặt chẽ. Lý Cửu Minh làm sao cũng không nghĩ tới Vương Như Hà lại
trở thành một thành viên trong nhóm người muốn cướp đoạt chức quyền của
hắn.
Vương Như Hà thương hại liếc mắt nhìn Lý Cửu Minh thản nhiên nói:
- Lý Cửu Minh, ông điên rồi! Chúng tôi cũng không thể điên cùng ông, chôn chung với ông!
Vương Như Hà luôn kết giao rất tốt với Lý Cửu Minh, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm khiến cho cả Quý Trữ thị đại loạn mà cùng Nhạc Trọng
quyết một trận tử chiến. Hơn nữa nếu có thể lôi Lý Cửu Minh đi xuống,
như vậy hắn có thể lật đổ địa vị của Lý Cửu Minh trở thành thủ lĩnh quan chức Nam Trữ thị, quyền thế có ai mà không thích?
Trầm Anh nhìn Lý Cửu Minh bị bác đoạt hết quyền lực thản nhiên nói:
- Thông qua một nửa phiếu! Từ giờ trở đi tạm dừng toàn bộ chức vụ của Lý Cửu Minh!
Lý Cửu Minh hai mắt đỏ đậm lớn tiếng rít gào:
- Tôi không phục! Tôi thuộc quyền lãnh đạo của tỉnh! Nếu muốn bãi miễn
tôi, phải do Ban tổ chức trung ương ra mặt! Các người là vật gì? Còn
muốn bãi miễn tôi? Việc này không hợp pháp!
Lý Cửu Minh biết rõ một khi hắn không còn thân phận chủ tịch Nam Trữ
thị, chỉ sợ rất nhanh sẽ tử vong. Đây chính là cuối thời, không ai rảnh
rỗi đi bàn chuyện nhân quyền với ai.
Đúng lúc này hai gã nhân viên Ban kỷ luật thanh tra đi vào nhìn Lý Cửu Minh nói:
- Đồng chí Lý Cửu Minh, chúng tôi là người của Ban kỷ luật thanh tra. Xin mời ông theo chúng tôi đi một chuyến!
Lý Cửu Minh nhìn thấy hai gã cán bộ Ban kỷ luật thanh tra lập tức hiểu
được hết thảy, hắn tràn ngập vẻ oán độc nhìn Trầm Anh nói:
- Tốt, Trầm Anh! Ông đã chuẩn bị kỹ càng rồi đi! Xem ra tôi có nói cũng
vô dụng, tôi đi với các người một chuyến! Các người tuyệt đối sẽ hối
hận!
Nói xong Lý Cửu Minh đi theo hai nhân viên Ban kỷ luật thanh tra áp giải ra ngoài.
Ngay khi Lý Cửu Minh vừa đi ra, Đan Hoành thản nhiên đi vào trong phòng
hội nghị, Bạch Tiểu Thắng đi theo đảm đương hộ vệ của hắn.
Trầm Anh chỉ vào Đan Hoành hướng mọi người trong phòng giới thiệu:
- Tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là sứ giả Đan Hoành do Nhạc Trọng phái tới đàm phán!
Nói xong Trầm Anh giới thiệu toàn bộ mọi người trong phòng cho Đan Hoành biết rõ thân phận bọn họ.
Lúc này Nhạc Trọng đã thành danh hơn nữa còn chiếm lấy kho lương, không
ai biết được tương lai sẽ như thế nào. Bởi vậy tuy rằng bọn họ có chút
khinh bỉ Đan Hoành, nhưng lại ra vẻ thập phần nhiệt tình khách sáo chào
hỏi với hắn.
Đan Hoành nhìn thấy những viên quan lớn ngày xưa đều nhiệt tình chào hỏi mình, hưng phấn tới mức xương cốt trong người giống như nhẹ hơn rất
nhiều.
Đỗ Thiện Hùng liếc mắt nhìn Đan Hoành, sắc mặt trầm xuống nói:
- Đan Hoành, Nhạc Trọng cho anh tới đây, hắn có lời gì muốn nói với chúng tôi?
Vẻ mặt Đan Hoành giống như thật bất đắc dĩ chậm rãi nói:
- Trên thực tế lần này chúng tôi hoàn toàn vô tội! Thiên Long bang cùng
Thanh Trúc bang ở trong Đại Dung sơn mạch trực tiếp phản bội cả Quý Trữ
thị. Là thủ lĩnh nhà tôi dẫn người đi tiêu diệt hai mươi vạn thú triều
sắp xâm phạm Quý Trữ thị, nhờ vậy mới cứu được chín mươi vạn người sống
trong thành phố này. Nhưng các vị làm sao đối đãi đại anh hùng đại hào
kiệt như thủ lĩnh của chúng tôi? Thiên Long bang phái người tới giết cha mẹ hắn, các vị không giúp còn chưa nói, còn mang theo bộ đội đi bao vây tiễu trừ bộ hạ của thủ lĩnh chúng tôi, trước mọi người còn lăng nhục
muốn sát hại thủ lĩnh của chúng tôi. Thử hỏi một vị anh hùng hào kiệt
lập nhiều công lớn bị lăng nhục muốn xử tử, hắc thế lực cùng ô dù thì
nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật! Thử hỏi làm như vậy trái tim ai không
băng giá? Ai còn nguyện ý dốc sức vì Quý Trữ thị? Thủ lĩnh của chúng tôi muốn được bồi thường đã xem như thập phần khoan hồng độ lượng!
Đứng một bên Bạch Tiểu Thắng nghe xong lời nói của Đan Hoành, sắc mặt
biến thành đặc sắc, khóe môi nhếch lên cơ hồ nhịn không được muốn bật
cười.
Nhạc Trọng tiêu diệt thú triều là vì hắn bị dồn tới tuyệt cảnh, không
diệt thú triều thì hắn sẽ bị thú triều trực tiếp cắn nuốt. Hắn hoàn toàn vì mình nên mới liều mạng như vậy. Nhưng đi vào trong miệng Đan Hoành
thì Nhạc Trọng lại biến thành đại anh hùng đại hào kiệt vì nước vì dân,
vì chín mươi vạn nhân khẩu trong Quý Trữ thị mà liều lĩnh. Hơn nữa Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang đúng là hắc thế lực, nhưng Nhạc Trọng
cũng không được sạch sẽ, nếu chân chính so sánh hắn chính là đại quân
phiệt đại kiêu hùng, còn nguy hiểm hơn Thiên Long bang gấp mười lần.
Hiển nhiên là Đan Hoành trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, bản lĩnh tùy ý
vặn vẹo sự thật đã đạt tới đăng phong tạo cực. Chẳng thể trách có câu
nói nếu lúc cưỡng hiếp người mà đeo áo mưa thì sẽ không tính là cưỡng
hiếp, loại câu nói dối vừa nhìn liền sẽ bị vạch trần chỉ chuyên thốt ra
từ miệng các quan chức chính phủ.
Trầm Anh cũng là lão hồ ly, hắn biết lời nói của Đan Hoành không phải
đúng sự thật, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn
theo lời nói của Đan Hoành trợn tròn mắt nói lời bịa đặt:
- Quý Trữ thị là địa phương có luật pháp công chính, tuyệt đối sẽ không
để anh hùng đã đổ máu phải rơi lệ. Những kẻ xấu làm ô dù cho hắc thế lực là một nhóm bại hoại trà trộn trong cơ quan chính phủ. Hiện tại kẻ xấu
đã bị trừng phạt, như vậy kho lương mà Nhạc Trọng vẫn luôn bảo hộ dùm
chúng tôi có nên trả lại cho chúng tôi hay không?
Đan Hoành uống hớp trà, trấn định xuống, suy nghĩ một thoáng sau đó tổ chức lại ngôn ngữ: