Ads
Nghe được một câu tán thưởng của Nhạc Trọng, Đại Cẩu Tử lộ ra vẻ mỉm cười, nhìn đội viên ra lệnh:
- Tất cả mang đi!
Những đội viên áp giải đám nữ nhân đi ra ngoài.
Trước khi rời đi, cô gái nhuộm tóc vàng gợi cảm lại có chút phản nghịch liếc mắt nhìn Nhạc Trọng thật sâu, lúc này mới đi theo đại đội rời khỏi nơi đó.
Vẻ mặt Lưu Diễm âm trầm đi tới bên người Nhạc Trọng, trầm giọng nói:
- Nhạc đội! Anh lại đây xem một chút!
- Chuyện gì?
Nhạc Trọng nhíu mày đi theo Lưu Diễm.
- Đám súc sinh! Quả thật không còn chút nhân tính, anh xem!
Hai mắt Lưu Diễm chớp động lửa giận, giật ra cửa một kho hàng.
Cửa kho hàng vừa mở ra, truyền ra một mùi tanh tưởi. Bên trong kho hàng hiện ra cảnh tượng như một địa ngục.
Bên trong kho hàng từng nữ nhân vô lực nằm trên mặt đất. Thân thể các nàng tràn đầy vết thương, trên thân đều là chất lỏng tanh hôi úa vàng. Không ít nữ nhân gò ngực đều bị cắt tới tận gốc, thậm chí còn có nữ nhân hai tay bị chém đứt trói trên một con ngựa gỗ, mỗi nữ nhân đều nhận hết tra tấn hấp hối, hai mắt trống rỗng. So với tình huống đám nữ nhân trong ổ điếm trước kia Nhạc Trọng nhìn thấy còn thê thảm gấp mười lần.
Nhạc Trọng chứng kiến một màn giống như địa ngục kia, trong mắt thoáng hiện vẻ phẫn nộ, thanh âm biến thành cực kỳ băng sương:
- Ai làm?
Lưu Diễm cũng đè nén sự phẫn hận của mình nói:
- Tiết Khai Sơn cùng tiểu đệ của hắn! Sau khi Tiết Khai Sơn chơi ngán những nữ nhân kia, liền thưởng cho tiểu đệ của hắn tra tấn. Hơn nữa còn chỉ định bọn hắn nhất định trong ba ngày phải hành hạ chết người đàn bà kia!
Lưu Diễm cũng không phải là người tốt, ban đầu làm thủ hạ của Vương Quang Hổ hắn cũng từng ngủ với nữ nhân trong ổ điếm kia. Thế nhưng hành vi tra tấn nữ nhân tàn khốc như vậy đã chạm tới điểm mấu chốt trong nội tâm của hắn.
Nhạc Trọng đè nén nỗi phẫn nộ trong lòng mình nhìn Lưu Diễm ra lệnh:
- Đám cặn bã! Lưu Diễm, anh đi đem toàn bộ xử bắn!
- Dạ, Nhạc đội!
Lưu Diễm nghe vậy xoay người định đi ra.
Đại Cẩu Tử đứng bên cạnh nhìn sắc mặt Nhạc Trọng, thật cẩn thận nói:
- Khoan đã! Nhạc đội, xin ngài nguôi giận, nghe tôi nói một câu trước. Chỉ một câu thôi, nếu ngài cảm thấy không đúng thì cứ xem như tôi thả cái rắm!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Đại Cẩu Tử, cưỡng chế nỗi phẫn nộ của mình trầm giọng nói:
- Anh nói!
Tuy rằng Đại Cẩu Tử rất sợ chết, mồm mép láu lỉnh thích nịnh nọt, nhưng lại trung thành và tận tâm với Nhạc Trọng, luôn chưa từng xảy ra sai lầm lớn. Nhạc Trọng cũng khá xem trọng hắn, dưới cơn thịnh nộ vẫn còn nghe được lời khuyên của hắn.
Đại Cẩu Tử nói:
- Nhạc đội, ngài đã đồng ý đầu hàng không giết. Nếu lập tức nuốt lời những người khác sẽ xem ngài như thế nào. Nếu như truyền ra ngoài sau này gặp phải địch nhân, địch nhân sẽ có điều cố kỵ, không muốn đầu hàng cùng ngài. Không bằng đem bọn hắn biếm làm khổ lực, sử dụng như trâu ngựa, làm cho bọn hắn làm những công việc khổ nhất, mỗi ngày chỉ cần cho bọn hắn ăn no là được.
Hiện tại Thạch Mã trấn đang thi công tường thành, sức lao động khẩn trương, Đại Cẩu Tử một mặt là vì suy nghĩ cho uy tín của Nhạc Trọng, một mặt là vì muốn tìm một đám tráng hán sửa tường thành.
Nghe xong lời nói của Đại Cẩu Tử, Nhạc Trọng lâm vào trong trầm tư. Đúng như lời nói của Đại Cẩu Tử, giết tù binh đúng là thống khoái. Nhưng một khi bị truyền đi ra, ngày sau gặp phải thế lực đối địch đối phương sẽ có điều cố kỵ không muốn đầu hàng, tử chiến tới cùng. Cho dù tiêu diệt được thế lực đối phương nhưng tổn thất bên mình sẽ không nhỏ.
Nhạc Trọng chợt động niệm nghĩ tới từ ngữ cặn bã doanh chuyên dành cho cơ cấu tù phạm trọng tội, nói:
- Từ giờ trở đi thành lập cặn bã doanh. Những tù binh hôm nay chỉ cần là người có quan hệ tới chuyện xảy ra trong kho hàng này, toàn bộ nhốt vào cặn bã doanh. Mỗi tên tù phạm cặn bã doanh phải giết hơn bốn mươi con tang thi mới được chuyển sang bình dân. Đại Cẩu Tử, anh có thể tùy ý sử dụng cặn bã doanh, việc khổ nhất nặng nhất cùng nguy hiểm nhất để bọn hắn đi làm!
Đại Cẩu Tử vỗ ngực cam đoan:
- Dạ, Nhạc đội! Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ sử dụng bọn hắn thật tốt nhất!
Người sống sót trong Mộc Dương thôn tổng cộng có hơn năm trăm người, đem toàn bộ người sống sót chuyển qua Thạch Mã trấn, dân cư Thạch Mã trấn đã vượt qua hơn ngàn người.
Thật nhiều người tràn vào, do Quách Vũ, Lý Man Ny cùng Đại Cẩu Tử điều phối, mỗi nhà xưởng trong Thạch Mã trấn đều tuyển được đầy người bắt đầu tiến hành công tác.
Các tiểu đội tìm tòi không ngừng từ bên ngoài mang về đại lượng vật tư, làm vật tư Thạch Mã trấn càng thêm sung túc. Đủ loại trật tự đều chậm rãi khôi phục, người tự sát càng ngày càng ít, trong mắt mọi người không còn vẻ tuyệt vọng giống như xác không hồn ngày trước.
Tù phạm cặn bã doanh bị Đại Cẩu Tử sử dụng mệt như chó chết, tiến độ xây dựng tường thành trở nên nhanh hơn rất nhiều.
- Có biện pháp nào có thể một ngụm nuốt lấy căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải?
Bận rộn một ngày, sau khi dẫn đội đem bốn thôn rửa sạch Nhạc Trọng ngâm mình trong bồn tắm, mặc cho nước ấm tràn qua thân thể hắn, nhắm mắt lại suy nghĩ sự tình.
Căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải luôn là một cái gai trong lòng Nhạc Trọng. Bọn họ chẳng những chiếm cứ danh phận đại nghĩa, còn ngăn chặn Nhạc Trọng thẳng tiến về hướng tây nam. Không chỉ có như thế bọn hắn còn kiềm chế đại bộ phận binh lực của hắn, làm Nhạc Trọng nhất định phải luôn lưu lại binh lực thủ căn cứ cùng giám thị căn cứ Lũng Hải, làm cho hắn không cách nào buông tay khuếch trương thế lực.
Trong căn cứ Lũng Hải có mấy ngàn dân cư, còn có cảnh sát, võ cảnh cùng binh lính chuyên nghiệp, bảy cỗ bộ binh chiến xa, lại có tiêu chuẩn trang bị một doanh. Hắn không nắm chắc tất thắng nên không thể chủ động phóng ra hoàn toàn chiếm đoạt lực lượng căn cứ Lũng Hải. Hắn chỉ có thể chậm rãi thu phục những thôn nhỏ chung quanh, tụ tập người sống sót lại huấn luyện bộ đội, chậm chạp đợi thời cơ.
Ngay trong lúc hắn đang tắm rửa, cửa phòng tắm mở ra, trong hơi nước nóng bốc cao, một cô gái trùm khăn tắm đi tới chỗ Nhạc Trọng, còn bước chân vào bồn tắm.
Nhạc Trọng sớm biết có người tiến vào trong phòng, nhưng hắn không cảm giác được sát ý hay nguy hiểm nên không nhìn tới.
- Vũ nhi sao? Qua đây cho anh hôn một chút!
Nhạc Trọng nhắm mắt, đưa tay trảo tới đem cô gái kia ôm vào trong lòng, tùy ý vuốt ve đại bạch thỏ của nàng.
- Tại sao là cô?
Nhạc Trọng xoa nắn bộ ngực cô gái kia chợt cảm giác không đúng, dáng người cô gái này mềm mại bóng loáng, gò ngực đầy đặn nhưng không sánh bằng gò ngực lớn của Quách Vũ, hắn mở mắt phát hiện cô gái trong lòng chính là Trương Tĩnh Xảo, là cô gái nhuộm tóc vàng xỏ nhiều lỗ tai, nhìn qua thập phần phản nghịch.
Trước mắt Nhạc Trọng, Trương Tĩnh Xảo lộ ra nửa thân trần trên bồn tắm, gò ngực vun cao, hai điểm anh đào màu hồng dưới ngọn đèn mờ ảo trong phòng tắm điểm xuyết, quả thực cực kỳ vạch người.