Từ Chính Cương vốn không thuộc tâm phúc của hắn, nhất định sẽ không được chia chút nào.
Từ Chính Cương là một quân nhân chân chính thực sự, lý tưởng mà hắn dốc
sức không phải là Lôi Thành mà là quốc gia. Nếu Lôi Thành muốn dẫn người tấn công chính phủ, hắn nhất định sẽ liều chết ngăn trở. Bởi vậy hắn
không được Lôi Thành đối đãi, Lôi Thành chỉ cần tâm phúc hoàn toàn phục
tùng mệnh lệnh của hắn. Hơn nữa là thành viên trong quân đội, bên chính
phủ nếu muốn chỉ huy Từ Chính Cương cũng cần thông qua mệnh lệnh của Lôi Thành, bởi vậy cả chính phủ lẫn quân đội đều không nhìn hắn trong mắt.
Nếu muốn lấy được dược vật quý giá quả thật chính là vọng tưởng.
Bình thường dựa theo thương thế giống như Lang tử sẽ bị bắn chết tại
chỗ, cho hắn sự thống khoái. Nhưng Từ Chính Cương không cách nào hạ thủ
được, đây là chiến hữu sớm chiều ở chung cùng nhau, so với anh em ruột
còn thân hơn quá nhiều.
Bảy chiến sĩ còn lại vẻ mặt thống khổ, bọn họ đều bị thương không nhẹ, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Những chiến sĩ còn lại đứng bên cạnh chiến hữu của họ, trong mắt rưng
rưng, mỗi người vẻ mặt bi thương. Đây đều là chiến hữu từng sống chết
bên nhau, không biết đã cùng nhau chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ nguy
hiểm, lẫn nhau đã sản sinh ràng buộc cực kỳ sâu sắc.
- Con mẹ nó! Ngày tháng không còn cách nào chịu nổi! Bọn lão tử ở phía
trước đánh sống đánh chết cho đám hỗn đản kia, ngay cả chút thuốc mà
cũng không cho được một chút! Bọn lão tử ở trong mắt bọn hắn là thứ gì?
Còn là người hay không? Đám chó mèo vương bát đản trong đặc khu nếu bị
bệnh, còn có bác sĩ thú y trị liệu. Con mẹ nó chúng ta còn không bằng
một con chó sao!
Một gã chiến sĩ lưng hùm vai gấu, cực kỳ khôi ngô giật mạnh quân mũ ném xuống đất, vẻ mặt bi phẫn lớn tiếng mắng.
Trong đặc khu có không ít quý phụ nhân đều nuôi mèo hoặc chó. Ngay cả
con chó còn được ăn thực vật tinh mỹ của chó mà ngay cả người sống sót
cũng khao khát không thôi, còn có bác sĩ thú ý hao phí thuốc men quý giá trị liệu cho chúng. Ở bên trong căn cứ Lũng Hải rất nhiều đãi ngộ dành
cho người sống sót còn không bằng một con chó.
Lời mắng của chiến sĩ vạm vỡ kia lập tức dẫn dắt cộng hưởng, một gã
chiến sĩ cũng giật xuống quân mũ ném lên mặt đất bi phẫn mắng:
- Đúng vậy! Chúng ta liều sống chết, ở trong mắt những tên kia ngay cả con chó cũng không bằng!
Nghe xong lời này sĩ khí của nhóm binh sĩ càng hạ thấp. Bọn họ liều mạng chiến đấu ở phía trước, đặc biệt chấp hành những nhiệm vụ tỉ lệ nguy
hiểm tử vong thật cao. Bọn họ cũng là người, gặp phải đãi ngộ bất công
như vậy đương nhiên sinh lòng oán khí.
Lang tử tự biết mình hẳn phải chết, hắn thở hổn hển nhìn Từ Chính Cương, rốt cục đưa ra lời nói đã giấu trong lòng từ lâu:
- Trung đội trưởng! Anh mang các huynh đệ…đi thôi! Đi cho…thật xa! Đừng
đi theo Lôi Thành, hắn rõ ràng…muốn mạng của huynh đệ chúng ta ah! Trung đội trưởng!
Lời nói của Lang tử khiến thật nhiều chiến sĩ cộng hưởng, bọn họ đều đưa mắt nhìn Từ Chính Cương. Bọn họ không phải người mù, cũng không phải kẻ ngu, tự nhiên hiểu rõ người khác chỉ lấy họ sử dụng như những vật hi
sinh.
Từ Chính Cương rưng rưng, chậm rãi nói:
- Lang tử, chúng ta không thể đi ah! Chúng ta là quân đội của Đảng, là
quân đội của chính phủ, là quân đội của nhân dân. Quốc nạn vào đầu, quân nhân chúng ta nhất định phải bảo hộ nhân dân. Nếu chúng ta đi rồi, ai
tới bảo hộ Đảng cùng quốc gia!
Lang tử cười khổ một tiếng, thở dốc một hơi, hắn đã giao kết nhiều năm
cùng Từ Chính Cương, tự nhiên hiểu rõ tính tình hắn cương trực công
chính, là người có lòng tín ngưỡng kiên định ít có, vô luận người khác
nói thế nào hắn cũng sẽ không ruồng bỏ lý tưởng của chính mình. Nhưng
chính bởi vì phẩm đức tốt đẹp của Từ Chính Cương, Lang tử mới bị hắn hấp dẫn, tùy tùng hắn đi chiến đấu.
Đúng lúc này, Nhạc Trọng đi nhanh tới.
- Tôi có thể trị liệu cho bọn họ, hơn nữa tôi có bảy thành nắm chắc có thể chữa khỏi cho họ!
Nhạc Trọng đi tới trước người nhóm chiến sĩ trọng thương, nhìn Từ Chính Cương nói.
Ánh mắt Từ Chính Cương sáng lên, có chút cảnh giác liếc mắt nhìn Nhạc Trọng nói:
- Anh có điều kiện gì? Chuyện trái với nguyên tắc tôi không thể đáp ứng anh!
Từ Chính Cương không phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên hiểu rõ Nhạc Trọng sẽ
không vô duyên vô cớ trợ giúp hắn. Lập trường giữa song phương thập phần vi diệu, có lẽ sau lần hợp tác này không bao lâu còn có thể trở thành
địch nhân.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm nhóm chiến sĩ bị trọng thương nằm dưới đất, nói:
- Tôi trị liệu cho họ, trị tốt cho họ xong, họ phải trở thành người của
tôi. Căn cứ Lũng Hải xem các anh như cỏ rác, tôi xem các anh như bảo
bối. Chỉ cần các anh nguyện ý gia nhập tôi, tôi sẽ cho các anh đãi ngộ
tốt nhất. Vũ khí tốt nhất, thực vật tốt nhất, thuốc men tốt nhất, chỉ
cần các anh có bản lĩnh, một người muốn cưới hai ba người vợ cũng không
thành vấn đề!
Đội ngũ của Nhạc Trọng thiếu hụt nhất là binh lính chân chính. Tuy rằng
hắn lấy được vũ khí chiến tranh, nhưng khuyết thiếu binh lính chức
nghiệp điều khiển. Tỷ như muốn lái bộ binh chiến xa nếu không phải do
chiến sĩ đã nắm giữ được kỹ năng, phải đào tạo lại từ đầu, chẳng những
cần tiêu hao thật nhiều nhiên liệu, đạn dược, còn phải tiêu hao thời
gian. Bởi vậy mỗi một chức nghiệp binh sĩ đối với Nhạc Trọng mà nói đều
là nhân tài quý giá.
Cho dù những binh sĩ này không lái bộ binh chiến xa, trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc bọn họ chỉ cần huấn luyện chiến đấu thực tế thì có
thể trở thành chiến sĩ tinh nhuệ, như vậy sẽ tốt hơn chiêu mộ từ trong
những người sống sót bình thường rất nhiều.
Từ Chính Cương chỉ vào tám chiến sĩ kia nhìn Nhạc Trọng nói:
- Mời anh chữa khỏi cho họ. Họ đều là chiến sĩ ưu tú. Tôi đáp ứng anh,
sau khi anh trị lành cho họ, bọn họ sẽ xóa tên trong quân đội, là người
của anh!
Tám chiến sĩ kia nếu không được cứu chữa hẳn phải chết không thể nghi
ngờ. Từ Chính Cương thật không đành lòng nhìn chiến hữu của mình mất đi
sinh mạng trong tình huống có thể được cứu trợ.
Nhạc Trọng gật đầu, lấy ra cứu mạng thảo mài thành bột phấn, dùng nước
hòa tan, sau đó đắp lên vết thương của tám chiến sĩ. Hơn nữa còn cho mỗi người uống một ngụm nước cứu mạng thảo hòa tan.
Được cứu mạng thảo chữa trị, miệng vết thương của nhóm chiến sĩ bắt đầu chậm rãi khép lại, thương thế đã bắt đầu lành trở lại.
Chứng kiến miệng vết thương của tám gã chiến sĩ khép lại, những chiến sĩ khác đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đây đều là chiến hữu từng cùng bọn họ chiến đấu, thân mật khắng khít như người một nhà.
Từ Chính Cương nhìn thương thế của tám chiến sĩ đã lành lại, lại nhìn qua Nhạc Trọng chân thành cảm ơn nói:
- Đa tạ!
- Không cần cảm tạ! Nếu bọn họ đã là người của tôi, hết sức giữ gìn tính mạng của họ là chuyện tôi nên làm!
Nhạc Trọng thản nhiên nói một câu, sau đó lại nhìn qua nhóm chiến sĩ khác mời chào nói:
- Các anh đều là những chiến sĩ dũng cảm nhất, là chiến sĩ giỏi nhất.
Gia nhập đội ngũ của tôi thế nào? Tôi sẽ cho các anh đãi ngộ tốt nhất!