Nghe được lời
mời chào của Nhạc Trọng, những chiến sĩ quân đội đều dao động. Nhạc
Trọng ngay cả những chiến sĩ trọng thương đều không hề buông tha, xuất
ra thuốc men quý giá trị liệu người trọng thương. Lòng người đều là
thịt, bọn họ không phải con rối đương nhiên phải tâm động.
Từ Chính Cương tức giận định mắng Nhạc Trọng làm ra hành vi đục khoét
nền tảng, nhưng khi nghĩ tới đãi ngộ bất công mà các chiến sĩ phải chịu
đựng, lời nói bị ngăn trong cổ họng, nhất thời cũng nói không ra lời.
Một gã chiến sĩ đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Chính Cương, mắt hổ rưng rưng, vẻ mặt bi phẫn nói:
- Từ trung đội trưởng, thật xin lỗi. Tôi không muốn tiếp tục bán mạng
cho đám vương bát đản kia nữa. Con chó trong đặc khu còn có bác sĩ thú y trị liệu, những chiến sĩ như chúng ta vì bọn hắn vào sinh ra tử nhưng
ngay cả chút thuốc giảm đau cũng không được phân chia chút nào, chúng ta vì bọn hắn vào sống ra chết, chẳng lẽ ngay cả con chó cũng không bằng
sao?
Một gã chiến sĩ đi ra, cắn răng nói:
- Đúng vậy! Sử dụng binh khí của Thần Ma hệ thống quét sạch tang thi đều đạt được cường hóa. Nhưng những chiến sĩ tác chiến trên chiến trường
như chúng ta, người nào đã lấy được cường hóa? Những trang bị kia đều bị Lôi Thành bọn họ thu đi sạch sẽ, toàn bộ chúng ta ngay cả người thường
cũng không bằng!
Trong chi bộ đội của Từ Chính Cương, không ai có được trang bị Thần Ma
hệ thống. Đó là do mặt trên đề phòng bọn họ, không muốn trong bọn họ có
người trở thành cường hóa giả.
Nghe xong hai chiến sĩ kia tố khổ, từng chiến sĩ lần lượt yên lặng bước
ra khỏi chỗ của mình, đi tới bên người Nhạc Trọng. Loại cảm giác bị
người gạt bỏ, bị người biến thành vật hi sinh bọn họ đã chịu đựng quá đủ rồi.
Cũng không phải mị lực của Nhạc Trọng quá lớn, mà là những chiến sĩ kia
đã bị Lôi Thành cùng bên chính phủ hữu ý vô ý gạt bỏ, đem những chiến sĩ tinh nhuệ nhất đổ qua đội ngũ Nhạc Trọng.
- Các cậu…
Từ Chính Cương nhìn những chiến sĩ đi tới bên cạnh Nhạc Trọng, trong
lòng trào ra cảm giác vô lực. Đã có hơn phân nửa chiến sĩ đã đi tới bên
người Nhạc Trọng.
Hai mắt Từ Chính Cương đỏ đậm, ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn Nhạc Trọng lớn tiếng nói:
- Nhạc Trọng, anh tính toán muốn mạnh mẽ thu phục chúng tôi sao?
Các chiến sĩ đứng bên cạnh Từ Chính Cương cũng cảnh giác nhìn Nhạc
Trọng. Với thực lực đội ngũ của hắn, chứng thật là đủ khả năng đem bọn
họ một lưới bắt hết.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tôi không có quyết định kia, chỉ là nếu họ tự nguyện theo tôi, tôi quyết sẽ không đem bọn họ giao ra!
Căn cứ Lũng Hải vẫn còn sức chiến đấu cường đại, nếu lúc này Nhạc Trọng
mạnh mẽ thu tóm chi bộ đội của Từ Chính Cương, song phương sẽ lâm vào
cục diện không chết không ngừng. Đối với Nhạc Trọng mà nói, đội ngũ của
hắn còn chưa vững căn cơ, cho dù muốn xử lý bộ đội căn cứ Lũng Hải, hắn
cũng sẽ tổn thất thảm trọng. Chỉ nói tới dùng đạn dược hay đạn pháo cũng không biết sẽ tiêu hao bao nhiêu. Trước khi có được nhà xưởng công
nghiệp quân sự của riêng mình, dùng một viên đạn dược hay đạn pháo thì
sẽ ít đi một viên, có câu nói rất tốt, chiến tranh hiện đại đánh nhau
chính là bên hậu cần.
Từ Chính Cương thoáng chần chờ nói:
- Lương thực bên kia anh dự định làm sao phân phối?
Hiện tại những thế lực lớn nhỏ trong căn cứ đi ra ngoài tìm lương thực
đều tổn thất thảm trọng, đạn dược quân đội cũng tiêu hao quá nửa, thế
lực của Nhạc Trọng đã trở thành bộ đội cực mạnh nhất, vì vậy Từ Chính
Cương vô cùng kiêng kỵ.
Nhạc Trọng nhìn Từ Chính Cương nói:
- Phân phối dựa theo ước định trước đó. Tôi muốn năm thành, còn lại năm thành do chính các anh phân phối, tôi không can thiệp!
Lúc này Từ Chính Cương thở ra một hơi nhẹ nhõm, chua xót nói:
- Các cậu đi thôi!
Nhạc Trọng xoay người đi tới đội ngũ những thế lực lớn nhỏ trong căn cứ Lũng Hải.
Những chiến sĩ quân đội lựa chọn thoát ly căn cứ hướng Từ Chính Cương
cúi người thi lễ, sau đó nâng lên tám gã người bệnh đi về trận địa của
Nhạc Trọng.
Bên trong đội ngũ do các thế lực lớn nhỏ trong căn cứ Lũng Hải tạo
thành, có mười mấy người bị trọng thương, Nhạc Trọng đem những người bị
thương nhưng còn nguyên vẹn tay chân toàn bộ thu về. Ở cuối thời khuyết
thiếu y dược, bị thương chẳng khác gì chờ tử vong. Nhạc Trọng nguyện ý
tiếp thu người trọng thương tự nhiên không có một thế lực nào cự tuyệt
yêu cầu của hắn.
Những người bị trọng thương được Nhạc Trọng cứu mạng trong lòng đều tràn ngập cảm kích, đại bộ phận sau khi phục hồi đều trở thành bộ hạ trung
tâm của hắn.
Trong lúc Nhạc Trọng nhận người trọng thương, còn có sáu thủ lĩnh tiểu
thế lực chủ động đưa ra yêu cầu xin gia nhập dưới trướng Nhạc Trọng.
Ở trong căn cứ Lũng Hải, những thế lực lớn sống như cá gặp nước. Nhưng
tiểu thế lực chỉ đủ sinh tồn trong khe hẹp, mỗi ngày vì muốn ăn cơm no
phải bôn ba, ngay cả thủ lĩnh cũng không hề có gì vui sướng. Những thủ
lĩnh có lòng trách nhiệm ngược lại mỗi ngày còn đau đầu vì thực vật của
thủ hạ.
Nhạc Trọng đương nhiên ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần những người
đó nguyện ý phục tùng quy tắc do hắn chế định, hắn tự nhiên nguyện ý
tiếp nhận đối phương, hiện tại hắn thiếu nhất chính là dân cư.
Sau cuộc chiến đấu kịch liệt, chung quanh tràn đầy thi thể những con
chuột biến dị, thật nhiều người đều nhặt lấy thi thể chúng trực tiếp đem ra nướng.
Sau cuối thời, không ít người đã thật lâu không được ăn thịt, thi thể những con chuột chính là mỹ vị ngon nhất.
Trong doanh địa thật nhanh truyền ra mùi thịt chuột nướng, còn có chút
thủ lĩnh thế lực đang tổ chức thành viên nhặt lấy thi thể đàn chuột vận
chuyển lên xe tải, chuẩn bị trữ hàng.
Thi thể đàn chuột sau khi lột da phơi khô, vẫn có thể dùng làm thịt khô dự trữ.
Bên quân đội lẫn đội ngũ Nhạc Trọng cũng tổ chức nhân thủ đi nhặt thi
thể những con chuột chuyển vào trong xe. Đây là thực vật, nếu người
không ăn được thịt tuy rằng không chết nhưng khí lực sẽ yếu hơn vài
phần.
Nhạc Trọng nhìn Trần Thạch Đầu ra lệnh:
- Chú mang người đi chuyển thi thể của những con hộ vệ tinh anh thử vương về đây!
Tuy làn da của hộ vệ tinh anh thử vương còn kém hơn rắn nước biến dị,
nhưng cũng là tài liệu chế tạo áo da tốt nhất. Có được thuộc da chuột
biến dị chế tạo áo da, các chiến sĩ cũng không cần sợ hãi bị tang thi
bình thường trảo thương lây nhiễm.
Da rắn nước biến dị mặc dù tốt, nhưng dù sao số lượng có hạn. Cho dù
Nhạc Trọng mang về nhiều hơn nhưng tối đa chỉ đủ may cho bảy mươi người
sử dụng.
Lớp da của hộ vệ tinh anh thử vương tuy rằng kém hơn rắn nước biến dị,
nhưng số lượng không ít, cũng có thể giúp Nhạc Trọng trang bị cho một số nhân thủ. Thậm chí lớp da của những con chuột biến dị bình thường cũng
có thể dùng để may quần áo. Phải biết rằng cho dù là trong Thạch Mã
trấn, máy móc chế tạo quần áo không thiếu, nhưng nguyên liệu lại cực kỳ
khan hiếm. Trước mắt mọi người chỉ dùng quần áo còn lưu trước cuối thời, chỉ có những cao tầng như Nhạc Trọng mới có khả năng thay đổi quần áo
rắn chắc đẹp đẽ.