Trần Thạch Đầu trầm giọng nói:
- Chắc hẳn trong các người có kẻ đã đoán ra rồi. Chúng ta phát dao bầu, tấm chắn cho các người chính là muốn cho các người chiến đấu với tang
thi. Nếu như các người không có gan chiến đấu với tang thi thì buông tấm chắn cùng dao bầu của mình và đi ra ngoài, từ nay về sau không quan hệ tới chúng ta. Nếu như các người đồng ý hiệu lực cho Nhạc đội chiến đấu
với tang thi. Tôi cam đoan các người có thể mỗi ngày ăn no, còn có thể
được ăn thịt.
Nghe Trần Thạch Đầu nói thì trong bốn trăm người sống có người sắc mặt
tái nhợt, tay run lên, dao bầu, thuẫn theo trong tay đều rơi xuống mặt
đất.
Chiến đấu với tang thi không phải là chuyện đơn giản như vậy. Những tang thi kia dữ tợn và buồn nôn, hơn nữa có chiến lực cao, không cẩn thận sẽ bị vạch phá da, đây chính là chuyện bị biến thành tang thi a.
Một gã người sống sót do dự một hồi vẫn vứt bỏ dao bầu, tấm chắn và đi
ra bên ngoài. Cho dù uống cháo loãn duy trì tính mạng thì hắn cũng không muốn chiến đấu với tang thi, đặc biệt là dùng dao bầu, tấm chắn là
binh khí lạnh.
Sau khi người sông sót đầu tiên rời khỏi, người thứ hai, thứ ba không
ngừng rời đi, trong bốn trăm người sống sót 'Rầm Ào Ào' thoáng cái đã đi hơn hai trăm người, chỉ còn lại hơn một trăm người đứng đó.
Tác chiến vũ khí lạnh cần nhất là dũng khí, người không có dũng khí thì
căn bản không cách nào chiến đấu được. Nếu như có thời gian, Nhạc Trọng
chậm rãi huấn luyện cũng có thể huấn luyện bốn trăm người này chiến đấu
với tang thi đấy, nhưng mà hiện tại hắn thiếu nhất chinh là thời gian,
cũng chỉ có thể làm cho những kẻ nhát gan rời đi mà thôi.
Những người sống sót rời đi là kẻ mới gia nhập căn cứ thành phố Lũng Hãi không lâu, bọn họ cũng không có bị đói khát tra tấn quá lâu, còn có tồn tại tưởng tượng với cao tầng. Mà hơn một trăm người ở lại chính là
người đi tới căn cứ từ ngày đầu, bọn họ đã bị đói khát giày vò không
chịu nổi, chỉ cần có thể cho bọn họ ăn no thì làm gì bọn họ cũng nguyện
ý.
Nếu như nhân loại bị bức tới tuyệt đường sẽ sinh ra lực lượng phản chấn
cực lớn. Nhưng nếu như chỉ cần một đường sinh cơ, không ít người cũng
không lựa chọn dốc sức liều mạng chiến đấu.
Trần Thạch Đầu nhìn qua hơn trăm người sống sót, trầm giọng nói:
- Rất tốt! Vung đao một trăm cái!
Hơn trăm người sống sót này bắt đầu luyện tập vung đao.
Trần Thạch Đầu với tư cách là huấn luyện viên của hơn một trăm người này tập vung đao. Hắn chính là đệ nhất thợ săn của Trần Gia Thôn, lại đi
theo Nhạc Trọng tham gia nhiều lần chiến đấu, đối với đao pháp cũng có
một ít tâm đắc. Tuy so ra kiếm người dùng đao chân chính, nhưng mà huấn
luyện những người sống sót trong căn cứ này không phải là vấn đề quá khó khăn.
Thời điểm gã sống sót cuối cùng đã rời đi thì Vương Song đi tới trước người một đội viên nói:
- Tên và lai lịch của những người kia đã ghi rõ ràng chưa?
Tên đội viên kia nói:
- Ghi rõ ràng.
Vương Song lạnh lùng nói:
- Rất tốt! Những tên nhát gan như vậy thì chúng ta tuyệt đối không nhận lại phế vật!
Vương Song chính một trong những tùy tùng đi theo Nhạc Trọng sớm nhất.
Tư chất và năng lực chiến đấu của hắn bình thường, trước mắt cũng không
quá đáng là người cường hóa tới cấp 9 mà thôi. Nhưng mà dưới pháp tắc
tận thế tàn khốc, hắn cũng chầm chậm bắt đầu lột xác.
- Vâng!
Trong nội tâm của tên đội viên kia rùng mình.
Nhạc Trọng cưỡi Tiểu Thanh bay lượn trên bầu trời cao.
Bay lượn chính là mộng tượng của nhân loại, nhưng mà bay lượn lên trời
cao không lãng mạn bằng tưởng tượng. Tôc độ phi hành của Tiểu Thanh rất
nhanh. Giữa không trung mấy trăm mét thì gió mạnh như đao cắt qua người
của Nhạc Trọng, cho dù Nhạc Trọng cường hóa thân thể vẫn cảm thấy thân
thể tràn ngập khó chịu.
Nhạc Trọng ghé vào lưng của Tiểu Thanh, liên tục vỗ nhẹ nói:
- Bay chậm một chút!
Tiểu Thanh thông linh, lúc này thả chậm tốc độ phi hành, chở Nhạc Trọng
không vội không chậm bảo trì tốc độ vững vàng bay tới hướng huyện Thượng Lâm.
Sau hai giờ thì Nhạc Trọng đã nhìn thấy thi đàn trong huyện Thượng Lâm đi ra.
Thi đàn trong huyện Thượng Lâm đi ra ngoài rậm rạp chằng chịt nối dài
với nhau, cơ hồ không nhìn thấy giới hạn ở đâu, chậm rãi đi lại trên mặt đất, giống như một đạo thủy triều đen.
Những nơi thi đàn đi qua thì gà bay chó chạy, vô số dã thú, yêu thú biến dị nhỏ yếu trốn vào nơi ở của mình hoặc chạy ra khắp bốn phương tám
hướng.
Trong thi đàn này, tất cả S1, S2 qua lại nhanh như thiểm điện, nhảy ra
khỏi thi đàn tùy ý săn giết những dã thú chạy trốn, yêu thú biến dị nhỏ
yếu, thôn phệ huyết nhục của chúng không còn.
Một con trâu biến dị mạnh mẽ đâm thẳng vào trong thi đàn, đem vô số tang thi đụng bay. Sau khi nó đánh bay mấy chục đầu thi đàn xong, hung hăng
đâm vào người của một con L2, sừng trâu bén nhọn đâm xuyên qua thân thể
của L2.
Bàn tay lớn của cự hán L2 lúc này không chút yếu thế đánh lên đàu của
con trâu biến dị, sức lực mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, ngạnh sanh sanh
đánh nát não trong đầu của con trâu biến dị.
Đầu trâu biến dị vừa chết thì những tang thi bình thường giống như ruồi
bâu xác thối lao tới gần, cắn nuốt huyết nhục của con trâu biến dị.
Một con mèo rừng to lớn như con báo nhảy vào trong đàn tang thi, một
ngụm một cắn mất đầu của tang thi. Tốc độ của tang thi bình thường không có nửa điểm phản kháng con mèo rừng này.
Đột nhiên lúc này bảy con S2 từ trong thi đàn nhảy ra ngoài, giống như
quỷ mỵ dình chặt vào con mèo biến dị kia. Nanh vuốt tề động, con mèo
biến dị bị bảy con S2 vây công rất nhanh bị xé thành từng mảnh nhỏ bị
đại lượng tang thi thôn phệ huyết nhục.
Một con rắn nước biến dị từ trong dòng sông nhỏ lao ra ngoài, ỷ vào lân
giáp đao thương bât nhập của mình tùy ý cắn nuốt những tang thi kia.
Những tang bình thường không phải là đối thủ của rắn nước biến dị, ngay
cả lân giáp của nó cũng không phá được. Con rắn nước biến dị kia ăn uống dễ dàng.
Đột nhiên lúc này trong thi đàn có sáu mươi đầu S2 và sáu mươi đầu H1 đi tới, sáu mươi đầu H1 hé miệng, sáu mươi hỏa cầu đánh vào người của con
rắn nước biến dị kia, trực tiếp đánh nát đầu của con rắn nước biến dị.
Tuy lân giáp của rắn nước bình thường có thể ngăn cản móng vuốt của tang thi bình thường, nhưng mà không thể ngăn cản được công kích hỏa cầu của H1 đánh ra.
Đại lượng tang thi lúc này vây lại, cắn nuốt huyết nhục của con rắn nước biến dị kia.
- Thật là lợi hại! Nếu như chiến đấu thì đám H1 này là tồn tại phải giải quyết đầu tiên.
Ở trên bầu trời Nhạc Trọng nhìn thấy một màn này, trong nội tâm có chút
phát lạnh. Ngay cả rắn nước biến dị mạnh mẽ cường hoành đối mặt với thi
đàn cũng chỉ nuốt hận mà thôi. Đòn sát thủ của hắn chính là da rắn nước
đối diện với hỏa cầu của H1 cũng không cách nào bảo hộ được nói chi là
tinh nhuệ của hắn.
Nhạc Trọng vỗ vỗ lưng của Tiểu Thanh trầm giọng nói:
- Xuống dưới, Tiểu Thanh!
Tiểu Thanh vỗ cánh, lại bay tới hướng của đám H1.
Nhạc Trọng trên hư không liền dùng hỏa diễm ma pháp trận, băng trùy ma
pháp trận lăng không hiện ra. Sau một khắc một đoàn hỏa cầu cùng một quả băng trùy bắn tới, đánh vào đầu lâu của hai con H1 bên dưới, trực tiếp
tiêu diệt hai con H1 tại chỗ.