Tiêu diệt hai con H1 kia xong, Nhạc Trọng giơ gai độc bắn ba phát vào H1 bên dưới.
Trong di động cao tôc, xạ kích của Nhạc Trọng chịu ảnh hưởng, ba phát
đạn chỉ bắn lên người của L2 để lại hai cái động lớn, một phát bắn vào
đầu lâu của H1 bên dưới, trực tiếp nổ tung thành một đoàn máu tươi.
Nhìn thấy hiệu xuất xạ kích của hai độc không cao, bàn tay của Nhạc
Trọng liên tục huy động, một quả lựu đạn khoai lang ném từ trên cao
xuống.
Oanh! Oanh!
Âm thanh nổ tung không ngừng vang lên, bảy tám đầu H1 cùng L2 bị lựu đạn khoai lang bao phủ.
Sau khi ném ra bảy tám quả lựu đạn khoai lang xong, một cổ cảm giac cực
kỳ nguy hiểm hiện ra trong lòng của Nhạc Trọng, hắn vỗ phần lưng của
Tiểu Thanh quát lớn:
- Dùng tốc độ nhanh nhất!
Tiểu Thanh chợt vỗ cánh, nó như cung tên bắn đi lao thẳng lên bầu trời.
Thời điểm Tiểu Thanh bay lên đám mây không lâu, tất cả H1 cùng L2 nhìn
lên, lúc này nhắm thẳng vào vị trí của Nhạc Trọng lúc nãy. mà đám H1
phóng ra năm mươi viên hỏa cầu bay tới. Nếu như bị năm mươi hỏa cầu bắn
trung, Tiểu Thanh cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Thật khó làm! Nếu như có máy bay ném bơm thì tốt rồi.
Trong đám mây, Nhạc Trọng ghé vào lưng của Tiểu Thanh và nhìn qua thi đàn khổng lồ bên dưới.
Tang thi bên dưới rậm rạp chằng chịt, nếu như là trước tận thế mấy chiếc chiếc máy bay ném bơm cỡ lớn bỏ bom là có thể tiêu diệt được rồi. Loại
thi đàn đông đảo như vậy là mục tiêu quá dễ tiêu diệt, đáng tiếc trong
tay Nhạc Trọng đừng nói máy bay ném bom, cho dù là trực thăng cũng không có.
Nhạc Trọng ở trên bầu trời cũng không có vứt lựu đạn xuống, trong cuộc
chiến với đàn chuột thì lựu đạn của hắn tiêu hao thật lớn. Hắn không
muốn đem những lựu đạn quý giá này dùng trên tang thi bình thường.
Nhạc Trọng ghé vào lưng của Tiểu Thanh, cẩn thận quan sát thi đàn dị
động bên dưới, rốt cục phát hiện ra nguyên nhân khiến thi đàn chậm chạp.
Thi đàn như biển này không phải một đường thẳng tiến tới căn cứ thành
phố Lũng Hải, mà là hướng về gần thành trấn mà di động, một đám lớn thi
đàn trong thành trấn kia lung la lung lay đi tới thi đàn khổng lồ, gia
nhập vào trong thi đàn này, làm cho thi đàn càng trở nên khổng lồ hơn.
Bởi vì thi đàn không ngừng tiến về phía huyện Thượng Lâm, thi đàn mấy
thành trấn chung quanh huyện Thanh Nguyên không ngừng gia nhập tăng binh lực, cho nên thi đàn khổng lồ mới chậm chạp như vậy.
- Mười ngày sau chỉ sợ chúng ta không chỉ đối mặt với thi đàn mười vạn đâu.
Nhạc Trọng nhìn qua những tang thi không ngừng gia nhập vào đoàn đội, trong nội tâm có chút trầm xuống.
Nhưng mà tuy chậm chạp, phương hướng di động của thi đàn khổng lồ chính
là huyện Thanh Nguyên, chậm nhất mười ngày sau thi đàn khổng lồ này sẽ
tiến vào căn cứ.
- Tang thi trí tuệ ở đâu?
Trên bầu trời Nhạc Trọng nhìn qua bốn phía tìm kiếm tang thi loại hình
chữ Z kia. Nhưng mà dáng người tang thi chữ Z thấp bé, lại trốn ở sâu
trong thi đàn, Nhạc Trọng ở trên bầu trời căn bản không cách nào phát
hiện ra tung tích của tang thi chữ Z.
Sưu tầm một hồi không có kết quả gì, Nhạc Trọng ghé vào lưng của Tiểu
Thanh và bay thẳng về hướng thành phố Lũng Hãi, hắn ở trên bầu trời quan sát địa hình.
Chiến tranh chú ý là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Địa lợi thập phần
trọng yếu, nếu dùng tốt có thể chống dỡ mười vạn tinh binh. Nhạc Trọng
trước đây cũng không có tới khu vực này, tự nhiên muốn hảo hảo quan sát
thực địa một phen.
Lúc chạng vạng tối, Nhạc Trọng mang theo Kỷ Thanh Vũ, Trình Ngọc ba
người xuyên qua phong tỏa phố Phượng Hoàng đi vào trong biệt thự tổ chức yến hội.
Vào trong biệt thự Trình Ngọc biến mất trong bóng đêm nồng đậm. Hắn là
một gã thích khách, hắc ám chính là màu sắc tự vệ tốt nhất của hắn. Hắn
che dấu trong bóng đêm thì phát huy sức chiến đấu mạnh hơn bình thường
gấp mười lần.
Ngọn đèn sáng và phục vụ viên ăn mặc đồng phục sạch sẽ xuyên qua lại
trong yến hội. Nam nữ áo mũ chỉnh tề học đòi văn vẻ cầm ly rượu trong
tay bàn luận với nhau đủ chuyện.
Ở bên kia yến hội có một bàn dài. Ở trên bàn dài có bầy đặt các loại
hoa quả, bánh ngọt, salad, đồ uống cùng các món ăn mặn, thức ăn hơn hai
mươi loại.
Nhìn qua cảnh tượng này trong biệt thự, rất khó có người liên tưởng tới
tang thi đầy đất sắp tới, lương thực thiếu thốn, hạt giống không thể nảy mầm, bây giờ lại là tận thê. Càng đừng đề cập tới mấy khu dân cư nghèo
chung quanh biệt thự này khắp nơi đều là quần áo tả tơi, vì một khối
bành mì có thể bán thân mà sống sót.
- Nhạc Trọng, anh đã tới.
Nhạc Trọng vừa đi vào biệt thự, Cố Viêm Dực anh tuấn hào hoa con mắt sáng ngời đi tới bên cạnh Nhạc Trọng.
Cố Viêm Dực đi tới bên người Nhạc Trọng, nhìn thấy bên người Nhạc Trọng
là Kỹ Thanh Vũ mặc võ sĩ phục bó sát, eo mang Phảng Chế Đường Đao, lộ ra tư thế hiên ngang, trong mắt hiện ra thần sắc ảm đạm, mỉm cười nói:
- Vị này có phải là Kỷ Thanh Vũ không? Nhạc Trọng, đây là bạn gái của
anh sao? Mị lực của anh đúng là ghê gớm, Thanh Vũ chính là tình nhân
trong mộng của rất nhiều người trong căn cứ đấy.
Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao ở trong căn cứ cũng là nhân vật có đặc quyền. Cố Viêm Dực cũng biết rõ những nữ hài có đặc quyền này.
Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng nói:
- Đáng tiếc, anh đoán sai. Chúng tôi chỉ là bạn tốt.
Trong mắt đẹp của Kỷ Thanh Vũ có dị quang chớp động liên hồi, không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng bên người Nhạc Trọng.
Cố Viêm Dực cười cười dẫn Nhạc Trọng, Kỷ Thanh Vũ đi vào trong một góc đại sảnh.
Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ hai người mặc quần áo bình thường thoải mái, mặc quần áo võ sĩ cho nên không hợp với hào khí trong yến hội, trong
yến hội có rất nhiều người đem ánh mắt khó chịu nhìn qua.
Những ánh mắt kia rơi vào quần áo thoải mái của Nhạc Trọng thì hiện ra
thần sắc khinh miệt, thời điểm Nhạc Trọng ngưng mắt nhìn qua thì đại bộ
phận ánh mắt khinh miệt toàn bộ rút đi, chỉ còn lại ngưng trọng và kính
sợ.
Nơi này là yến hội, những người ăn mặc quần áo dạ hội, áo mũ chỉnh tề
phần lớn là đầu mục lớn nhỏ trong căn cứ này. Bọn họ phần lớn phái người tham gia hoặc là chính mình tham dự thu phục kho lương thực ở huyện
Thượng Lâm. Đối với thực lực cường hoành của Nhạc Trọng lúc đó thì bọn
họ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, bọn họ tự nhiên không dám khinh thị Nhạc
Trọng nửa phần.
Không ít thủ lĩnh thế lực nhìn qua Nhạc Trọng thì ngược lại muốn đi lên
lôi kéo làm quen với Nhạc Trọng. Chuyện tương lai không ai biết được.
Thế nhưng mà trong tận thế có thể kết giao một gã cường giả thế lực to
lớn không có gì sai cả.
Lúc này có một nhóm nam nữ áo mũ chỉnh tề tay càm chén rượi nói chuyện
phiếm nhìn qua Nhạc Trọng bên này, một nữ tử mặc đồ dạ phục đỏ lộ ra nửa ngực, dáng người đầy đặn, tóc vấn cao và trang điểm rang nhã, tướng mạo diễm lệ nhìn qua Nhạc Trọng, cười lạnh mỉa mai nói:
- Không ngờ còn có hai lúa mặc quần áo bình thường tham gia yến hội. Đúng là không hiểu lễ nghi mà.