Gương mặt đẹp
của Đồng Hiểu Vân bây giờ nhiễm một tầng đỏ ửng, trong mắt đẹp hiện ra
nét sương mù, nàng liếm liếm môi anh đào có chút động tình vũ mị
bảobảobảo:
- Nhạc ca ca. ‘Yêu’ em đi!
Hưng phấn khi trở thành người tiến hóa, đối với Nhạc Trọng cảm kích, sùng bái làm cho Đồng Hiểu Vân chủ động cầu ái.
Nhạc Trọng nghe được Đồng Hiểu Vân cầu ái thì nhìn chằm chằm vào gương
mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn qua tiểu mỹ nhân động lòng người thì trong
lòng cũng động tình.
- Lão công, không tốt! Quân đội phái người tấn công!
Thời điểm Nhạc Trọng muốn làm chút it gì đó thì Trác Nhã Đồng đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt lo lắng bảobảobảo ra.
- Cái gì? Quân đội tấn công?
Nhạc Trọng sắc mặt đại biến, không có tâm tư thân mật với Đồng Hiểu Vân, hắn lập tức lao ra ngoài..
Đồng Hiểu Vân phồng cái miệng nhỏ đang chửi ầm lên quân đội phá chuyện
tốt của nàng, sau đó nhanh chóng sửa sang lại quần áo, mặc da rắn nước
biến dị cấp hai vào cầm lấy Phảng Chế Đường Đao và đi ra ngoài.
Ở bên ngoài Huyện Trữ Quang không xa. Một đám bộ đội nghiêm trang đang
ngồi trên xe chở lính, hai bên là chiến xa bộ binh, hai khẩu pháo tự
hành 122 li đang tiến tới bên này.
- Lần này khó làm rồi.
Đứng ở cao điểm, Quách Tuyền mang theo lính trinh sát dùng ống nhòm quân dụng quan sát, nhìn qua chi quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh và chau
mày.
Nhạc Trọng từ trong lữ đoàn cơ giới hóa bộ binh lấy được mười chiếc xe
tăng T69, pháo tự hành 122 li cũng có không ít. Nhưng mà những vũ khí
chiến tranh cao cấp này trong thế lực của Nhạc Trọng không có người điều khiển. Lúc trước lái bốn chiêc xe tăng T69 chỉ là uy hiếp địch nhân mà
thôi, ngay cả pháo cũng chưa bắn một viên.
Mà lần này quân đội điều chiến xa bộ binh tấn công huyện Trữ Quang, đáng sợ hơn chính hai chiếc pháo tự hành 122 li. Cộng thêm sức chiến đấu
mạnh mẽ của quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh thì mạnh hơn ba ngàn quân
của Đào Chính Nghĩa không chỉ mười lần.
Ở trước cửa ra vào của huyện Trữ Quang thì Hứa Phong giơ cờ trắng đi qua phía quân đội:
- Tôi là Hứa Phong đại biểu cho huyện Trữ Quang, hy vọng có thể gặp mặt thủ trưởng của các vị bảobảobảo chuyện.
Hai gã chiến sĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Phong trầm giọng bảobảobảo:
- Đi!
Được hai tên chiến sĩ này áp giải, Hứa Phong bị đưa đến một binh doanh, nhìn thấy người khống chế quân đội.
- Nữ nhân! Băng sơn mỹ nữ a!
Hứa Phong vừa tiến vào sâu trong binh doanh, đã nhìn thấy một nữ nhân
tóc dài xinh đẹp mặc quân phục, dáng người nóng bỏng gợi cảm không thua
gì Trác Nhã Đồng, băng cơ ngọc cốt, tuy nhiên lại lạnh tới mức đông cứng thành băng.
Bên người của nàng có hai nữ quân nhân xinh đẹp đứng thủ sau lưng, thoáng cái biến thành hoa hồng xanh phụ trợ hoa hồng đỏ.
- Tôi chính là thủ trưởng Trầm Tuyết mà anh muốn gặp. Có lời gì! bảobảobảo mau!
Băng sơn mỹ nữ Trầm Tuyết lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hứa Phong và hỏi.
Hứa Phong bất động thanh sắc hỏi:
- Tôi là bộ hạ Hứa Phong của Nhạc đoàn trưởng tại huyện Trữ Quang. Không biết quý quân đến huyện Trữ Quang có gì muốn làm?
Một nữ sĩ quan tóc ngắn, mặt trứng ngỗn, dáng người thon dài nhìn qua rất xinh đẹp nhìn Hứa Phong khẽ mĩm cười bảobảobảo:
- Ngài khỏe chứ, Hứa Phong. Tôi là Lữ Trữ. Ban lãnh đạo thị ủy thành phố SY đánh giá cao hành vi mở kho lương thực và cứu giúp quần chúng sống
sót. Lúc này chúng tôi tới đây là phụng mệnh hộ tống huyện ủy mới bổ
nhiệm do thị ủy thành phố SY điều tới huyện Trữ Quang này. Các người và
nhân dân sẽ nhanh chóng trở vào trong ngực của thị ủy.
Mỹ nữ mặt trưng ngỗn Lữ Trữ ở bên trái Trầm Tuyết bảobảobảo ra, đứng ở
bên phải của Trầm Tuyết là mỹ nữ mặt trái xoan Cao Lệ Na. Các nàng đều
là tâm phúc và khuê mật của Trầm Tuyết.
Hứa Phong nghe xong đã biết rõ Lữ Trữ các nàng là đến đoạt quyền. Huyện
Trữ Quang là thịt mở lớn, Nhạc Trọng vừa mới nuốt vào chưa tiêu hóa xong thì lão hổ này nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng thì duỗi móng vuốt ra
ngay.
Hứa Phong trầm mặc một hồi, chậm rãi bảobảobảo:
- Huyện Trữ Quang đã rất hài lòng với sự lãnh đạo của huyện Trữ Quang
rồi thì không cần ban lãnh đạo mới. Mới các người quay về thành phố SY
đi.
Trầm Tuyết lạnh như băng cự tuyệt:
- Anh trở về bảobảobảo với Nhạc Trọng! Bảo hắn lập tức đầu hàng chúng
tôi, tôi hiện tại sẽ tha cho hắn một mạng. Nếu không phải đầu hàng thì
tôi sẽ xua binh tấn công huyện Trữ Quang, tuyệt đối sẽ lấy mạng của hắn. Ta chỉ các người ba mươi phút cân nhắc, quay về đi!
Hứa Phong còn muốn bảobảobảo gì, lại bị Trầm Tuyết trực tiếp phái người dẫn ra ngoài.
Nhìn thấy Hứa Phong bị đuổi đi ra, Lữ Trữ nhìn qua Trầm Tuyết khẽ mĩm cười bảobảobảo:
- Tuyết Tuyết đúng là khí phách!
Ánh mắt Trầm Tuyết như điện, trừng mắt với hảo hữu của mình:
- Bây giờ là thời gian chiến tranh! Cô nên gọi tôi là Trầm doanh trưởng!
Lữ Trữ nhẹ nhàng cười bảobảobảo:
- Vâng! Trầm doanh trưởng! Cô đúng là khí phách. Huyện Trữ Quang Nhạc
Trọng thực không đáng tán thưởng. Lại dám ngăn cản Trầm doanh trưởng
chúng ta tiên phong chính là muốn chết.
Trong mắt Trầm Tuyết hiện ra thần sắc vô cùng kiên định:
- Những tên tiểu tặc này dám nhân lúc quốc gia hỗn loạn thì chiếm núi
làm vua. Tôi tuyệt đối sẽ tiêu diệt bọn chúng, cho chúng biết quân đội
lợi hại như thế nào!
Hứa Phong rất nhanh đem ý của Trầm Tuyết bảobảobảo cho Nhạc Trọng nghe,
Nhạc Trọng sửa sang lại trang bị một chút, lại đi tới chiến trường.
Huyện Trữ Quang đã bị Nhạc Trọng nuốt vào, hắn tuyệt đối không đem khối
thịt mỡ này nhổ ra ngoài đâu. Cho dù là ai muốn chiếm lấy huyện Trữ
Quang của hắn cũng phải trả giá bằng máu thảm trọng, cho dù là quân đội
cũng vậy.
- Không hổ là quân đội!
Đi vào tiền tuyến thì Nhạc Trọng nhìn thấy những chiến sĩ tinh nhuệ ẩn
giấu cơ thể của mình thật khéo. Một gã súng bắn tỉa ẩn nấp nhắm vào hắn, thỉnh thoảng còn lộ ra sát ý như có như không.
Tuy chỉ là một tên mà thôi, Nhạc Trọng lại thập phần tinh tường, nếu như hai bên chiến đấu thì bốn doanh của hắn không đủ cho đối phương giết.
Nhạc Trọng nhanh chóng phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, hắn đi về phía
trước, hăn chạy một vòng lớn vòng ra sau lưng quân doanh trước mặt huyện Trữ Quang.
Sau khi ra phía sau của quân doanh thì nhìn thấy hai khẩu pháo tự hành. Một loạt chiến sĩ thủ hộ hai chiếc pháo tự hành này.
Hai khẩu pháo tự hành này chính là lợi khí công thành a, chỉ cần điểm
hỏa lực thì có thể bắn nát một tòa nhà lớn. Đồng thời đây cũng là đại
sát khí phá hủy ý chí của địch nhân, một viên pháo là có thể rung chuyển núi, rất dễ dàng làm ý chí chiến đấu của người ta sụp đổ, trốn chết
khắp nơi. Chỉ có quân đội tinh nhuệ ý chí kiên định mới có thể tử chiến
không lùi dưới pháo tự hành này.
Nhạc Trọng đi quanh hai pháo tự hành này, đột nhiên hắn dùng ống phóng
roc-ket PF98 120 li chống tăng nhắm vào pháo tự hành và bóp cò.
Ánh lửa lóe lên. Nương theo đó là tiếng nổ thật lớn, khẩu pháo tự hành hóa thành quả cầu lửa.
Cử động điên cuồng của Nhạc Trọng thoáng cái kinh động đám chiến sĩ đang bảo vệ pháo tự hành, bọn họ nhao nhao dùng súng bắn về phía Nhạc Trọng.