Đúng lúc này
Bạch Cốt bước ra một bước, từ trong thân thể hắn nháy mắt bắn ra mười
đạo gai xương vô cùng bén nhọn, xuyên vào trong đầu đàn thú biến dị, đem óc của chúng xỏ xuyên qua.
Con hắc lân hung trư còn sót lại hai mắt đỏ đậm hướng Bạch Cốt vọt tới,
linh hồn ma hỏa trong mắt hắn chớp động, huy búa đem đầu của nó chém
xuống, máu tươi văng khắp nơi.
Mười sáu con hắc lân hung trư tổng cộng tuôn ra hơn ba trăm sinh tồn tệ
cùng hai hộp báu màu trắng, Nhạc Trọng mở hộp báu phát hiện bên trong
chỉ có hai thanh khai sơn đao.
- Bảo vật 2 cấp: Khai Sơn đao! Vô cùng sắc bén, là dụng cụ trợ giúp đối phó biến dị thú tốt nhất!
Ngay khi Nhạc Trọng dự định rời khỏi nơi này đi qua đỉnh núi kế tiếp, đột nhiên từ một bên truyền tới thanh âm vô cùng vui mừng:
- Nhạc lão đại, là anh sao?
Nhạc Trọng vừa nhìn qua hướng kia, chỉ thấy một người quen xuất hiện
trước mắt hắn, chính là Phan Kim Dũng, là một chiến tướng hắn đã lưu lại cho Trần Dao khi rời đi.
Nhạc Trọng chứng kiến là Phan Kim Dũng ánh mắt chợt sáng lên:
- Là tôi! Trần Dao đâu? Dẫn tôi đi gặp nàng!
Phan Kim Dũng nhìn Nhạc Trọng nhếch miệng cười nói:
- Nhạc lão đại, ngài rốt cục đã trở lại! Thật tốt quá! Thánh nữ điện hạ nếu nhìn thấy ngài nhất định sẽ rất cao hứng!
- Thánh nữ điện hạ?
[CHARGE=20]
Nhạc Trọng nghe được tiếng xưng hô trong lòng sản sinh ra cỗ cảm giác kỳ dị. Cách xưng hô kia có chút giống như thánh nữ gì đó trong tà giáo tam lưu.
Theo Phan Kim Dũng dẫn đường, nhóm người Nhạc Trọng quanh quẩn bảy tám
vòng trong núi mới đi tới một sơn động do sức người tạo thành.
- Nhạc lão đại đã trở lại!
Phan Kim Dũng vừa tiến vào sơn động thật lớn kia liền lớn tiếng kêu lên.
Chỉ chốc lát từ trong sơn động một tuyệt sắc mỹ nữ hỗn hợp với khí chất
oai hùng lẫn kiên cường đi ra. Ở sau lưng mỹ nữ tuyệt sắc còn đi theo
mười nam tử tuổi tác không đồng đều, hiển nhiên là cao tầng của người
sống sót trong hang động này.
Nhạc Trọng lẳng lặng nhìn tuyệt sắc mỹ nữ kia, trong mắt thoáng hiện vẻ
phức tạp lẫn thán khí. Hoàn cảnh quả nhiên dễ dàng thay đổi khí chất một người. Lúc trước khi Nhạc Trọng rời đi, Trần Dao chỉ là một cô gái có
chút kiên cường nhưng trong lòng còn ẩn chứa một phần khờ dại. Nhưng
hiện tại Trần Dao ở trong mắt hắn tuy rằng dung mạo biến hóa không lớn,
nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, chẳng những không còn tia khờ dại
đồng thời còn mang theo vẻ uy nghiêm cùng oai hùng, hình thành mị lực vô cùng kỳ dị.
Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng trong lòng cũng đồng dạng vô cùng phức
tạp, nam nhân này vì hấp dẫn lực chú ý của bộ đội Ngô Nham Hồng, khi đi
chỉ lẻ loi một mình. Nhưng hiện tại hắn đã đặt xuống cơ nghiệp khổng lồ
trong cảnh nội Quảng Tây, dưới trướng có chín mươi vạn con dân, đồng
thời còn có một chi quân đội tinh nhuệ vượt qua vạn người. So sánh với
nam nhân trước mắt, nàng ở Thái Lan liên tục thất bại, còn bị dồn tới
mức khuyết thiếu vật tư trốn vào núi sâu, làm trong nội tâm nàng tràn
ngập phức tạp.
Lúc Trần Dao ở thời kỳ toàn thịnh từng nắm trong tay một trấn nhỏ có bốn ngàn người sống sót. Nàng cho rằng tuy mình còn kém Nhạc Trọng, nhưng
đã kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Nhưng sự thật tàn khốc đã nói cho nàng biết, nàng vẫn kém hắn rất xa, điều này làm trong nội tâm nàng hơi có chút uể oải.
Ngay lúc Nhạc Trọng đối diện cùng Trần Dao, một nam tử trẻ tuổi chừng
hai mươi bảy hai mươi tám, bộ dạng thập phần anh tuấn, ăn mặc thật sạch
sẽ tràn ngập vẻ địch ý nhìn Nhạc Trọng tiến lên hỏi:
- Thánh nữ điện hạ, người kia là ai?
Trần Dao nhướng mày nhìn thoáng qua mọi người sau lưng nói:
- Lục Chí Tường, đây chính là thủ lĩnh Nhạc Trọng mà tôi thường nói với mọi người!
Nhạc Trọng nhìn ra sau lưng Trần Dao, chỉ nhìn thấy Cam Đào, Phan Kim
Dũng cùng Phạm Đồng Hiên là ba người quen thuộc. Những nam nhân khác hắn không có ấn tượng, hiển nhiên những người kia gia nhập vào phe cánh của Trần Dao sau khi hắn rời khỏi.
Nhạc Trọng một mình tách ra đi hấp dẫn lực chú ý của bộ đội Ngô Nham
Hồng, lưu lại thực lực bộ đội cho Trần Dao cũng không tính là mạnh mẽ.
Trần Dao chỉ là một nữ nhân lại ở nơi tha hương có thể đi tới bước hôm
nay đã thập phần không dễ dàng.
Lục Chí Tường nhìn mọi người chung quanh lớn tiếng nói:
- Thánh nữ điện hạ, cơ nghiệp này là do chúng ta đánh xuống. Hắn là
người ngoài không hề có cống hiến gì, dựa vào cái gì mới tới thì có thể
lấy đi hết thảy. Tôi không phục, các huynh đệ cũng không phục! Mọi người nói có phải hay không?
- Tôi không phục!
- Tôi cũng không phục!
- …
Trong cuộc chiến đấu liên tục cùng Ngô Nham Hồng, lực lượng trong tay
Trần Dao không ngừng tiêu hao, không bổ sung được thế lực nào khác gia
nhập. Những người kia gia nhập dưới trướng Trần Dao sau này, tự nhiên
đối với việc Nhạc Trọng mới tới đã nghĩ trích quả đào sinh lòng bất mãn.
Đúng lúc này Cam Đao dùng con mắt còn sót lại trừn mắt nhìn nhóm cao tầng ồn ào quát lớn:
- Toàn bộ câm miệng cho lão tử!
Cam Đào vẫn nhìn mọi người lạnh lùng nói:
- Lúc trước thủ lĩnh là vì hấp dẫn lực chú ý của Ngô Nham Hồng để chúng
ta đạt được cơ hội thở gấp mới một mình rời đi. Hắn có đại ân đối với
chúng ta! Tôi kiên quyết ủng hộ thủ lĩnh! Nếu ai không phục thì muốn đối lập với Cam Đào này!
Trong tay Cam Đào nắm giữ một chi lực lượng võ trang cực mạnh dưới
trướng Trần Dao, tổng cộng dưới tay hắn cùng Phan Kim Dũng có được bảy
mươi cường hóa giả. Cường hóa giả đều là tinh anh cấp bậc trên 20 cấp,
bởi vậy trọng lượng của hắn cùng Phan Kim Dũng trong thế lực của Trần
Dao rất nặng.
Trong mắt Lục Chí Tường chớp động dị quang lớn tiếng quát:
- Cam Đào! Người khác sợ anh nhưng tôi không sợ! Cho dù trước kia Nhạc
Trọng có đại ân với các người! Nhưng cơ nghiệp sau đó là do các huynh đệ đi theo thánh nữ điện hạ tân tân khổ khổ đánh xuống. Các anh lại muốn
đem cơ nghiệp do chúng ta đánh xuống đi tặng người, Lục Chí Tường này
không phục, các huynh đệ cũng không phục!
Lục Chí Tường là thế lực thứ hai dưới trướng Trần Dao, hắn bị mị lực của nàng hấp dẫn, cam tâm tình nguyện mang theo bộ đội đầu phục nàng. Trong tim của hắn nàng là thánh nữ của riêng hắn, hơn nữa nếu cưới Trần Dao
toàn bộ thế lực đều nằm trong tay hắn. Bởi vì nguyên nhân này hắn mới
hao hết tâm tư lấy lòng Trần Dao, cam tâm tình nguyện anh dũng giết địch cho nàng.
- Tôi không phục!
- Chúng tôi không phục!
- …
Theo Lục Chí Tường suất lĩnh, những đầu mục khác đều sôi nổi hưởng ứng.
Vua nào triều thần nấy, bọn hắn không muốn cho Nhạc Trọng gia nhập, đánh vỡ thế cục thế lực hiện tại.
Trần Dao nhìn mọi người đi ra phản đối Nhạc Trọng tiếp nhận chức vụ thủ
lĩnh, mắt phượng không khỏi híp lại, trừng mắt nhìn Lục Chí Tường lạnh
giọng nói:
- Lục Chí Tường, chẳng lẽ anh muốn làm trái mệnh lệnh của tôi sao?
Lục Chí Tường nhìn Trần Dao, trong mắt chớp động tình ý lẫn thần sắc bất khuất nói:
- Thánh nữ điện hạ! Cô ra lệnh bất cứ điều gì tôi cũng nguyện ý nghe
theo. Nhưng mệnh lệnh này tôi không thể phục tùng, bởi vì đây là ý chí
của mọi người! Thiên Hoa hội cũng không đơn giản là Thiên Hoa hội của
một mình cô