Lúc này quả
thật đã cực kỳ gian nan, toàn bộ chiến sĩ vừa mệt lại buồn ngủ, bọn họ
đã chiến đấu cường độ cao quá lâu, không được nghỉ ngơi chỉnh đốn thật
tốt. Họ là người mà không phải cỗ máy, không thể bảo trì khả năng chiến
đấu quá kịch liệt trong thời gian quá dài. Nếu không phải có mặt Nhạc
Trọng làm chủ tướng ngay tuyến đầu chiến trận, giống như ma thần cho họ
đem linh hồn cùng tinh thần ký thác hoàn toàn, chỉ sợ bọn họ đã sớm hỏng mất.
Nhưng vô luận Nhạc Trọng có khả năng ủng hộ sĩ khí như thế nào, cũng
không thể bỏ qua sự thật các chiến sĩ đã thập phần mỏi mệt. Nếu còn tiếp tục chiến đấu điên cuồng kiểu như vậy, chỉ sợ họ không còn chống đỡ
được bao lâu. Thi triều tấn công thật sự quá hung mãnh, cho dù là trong
ngày mưa nhưng vẫn có thật nhiều nòng súng bị bắn đến đỏ hồng, sau đó
báo hỏng. Rất nhiều chiến sĩ vì liên tục bóp cò súng mà thân thể sưng
lên, họ chỉ dùng ý chí kiên cường chống đỡ lấy thân thể chính mình.
Chỉ cần người lãnh đạo không phải kẻ phế vật hay kẻ vô năng, các chiến
sĩ quân đội luôn là chiến sĩ có được ý chí chiến đấu kiên cường thiết
huyết. Tuy rằng Nhạc Trọng có thật nhiều khuyết điểm, nhưng hắn thời
khắc đều xông lên đầu tiên, đối với chiến sĩ dưới trướng đối đã thật
tốt, hơn nữa còn luôn dẫn theo quân đội của mình liên tục lấy được thắng lợi, sáng tạo lần lượt kỳ tích. Thủ lĩnh như vậy mới là đối tượng mà
các quân nhân luôn nguyện ý tận trung phục vụ!
Ở bên kia Quách Tuyền cười khổ nói:
- Có người không muốn rời khỏi gia viên của bọn họ!
Người trong nước đều có tâm trạng gắn bó quê cha đất tổ, không muốn rời
khỏi cố hương. Đặc biệt là trong ngày mưa, những người sống sót kia càng thêm không muốn di chuyển.
Sát khí trong mắt Nhạc Trọng khởi động, hung tợn quát:
- Vậy cứ để bọn hắn đi tìm chết tốt lắm! Con mẹ nó! Đem tình báo tang
thi tấn công SY thị thực tế báo cho bọn hắn biết. Bọn hắn không muốn đi tôi cũng không miễn cưỡng, để cho họ cùng SY thị cùng nhau tuẫn táng
là được! Đám hỗn cầu! Quách Tuyền, tôi cho anh thêm hai giờ! Sau hai giờ có thể qua được bao nhiêu người thì tính bấy nhiêu! Sau đó rửa sạch
đường lưu thông đạo cho đại bộ đội rút lui! Vô luận người nào dám can
đảm ngăn trở bộ đội chúng ta lui lại, toàn bộ xử bắn!
Đối với Nhạc Trọng mà nói tối trọng yếu chính là bộ hạ của hắn. Những bộ hạ trung thành mà tận tâm là vì tín nhiệm hắn nên mới cùng hắn lưu lại
chiến đấu tới giây phút cuối cùng. Toàn bộ mọi người cũng đã thập phần
mỏi mệt, tiếp tục kiên trì thêm hai giờ nữa cũng đã là cực hạn của mọi
người.
Về phần bên trong SY thị còn lưu lại năm vạn người sống sót cho dù cộng lại toàn bộ cũng không thể đem so sánh với những bộ hạ trung thành mà
tận tâm của hắn.
- Tôi đã biết Nhạc đội! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Quách Tuyền cắn răng, vẻ mặt kiên nghị đáp.
Tin tức thi triều tấn công SY thị rất nhanh lan tràn khắp cả SY thị
như cơn lốc, sau khi nghe được tin tức này, những người sống sót trốn
trong nhà không muốn gặp mưa đều tràn ngập kinh hãi, liên tưởng tới
trước đó không lâu những chiến sĩ quân đội yêu cầu họ đi tới cầu Tư
Giang, họ lập tức hiểu được thế cục gấp gáp như thế nào.
Những người sống sót kia tay cầm đồ che mưa cùng lương thực hành lý vọt
tới gần cầu Tư Giang ý đồ chạy qua cầu. Thật nhiều người sống sót vọt
tới, không chút trật tự, phía sau đùn đẩy phía trước ý đồ thông qua cầu. Không ai muốn lưu lại trong SY thị thêm giây phút nào, có lẽ ngay sau
đó sẽ có tang thi xông vào đem bọn hắn xé thành mảnh vụn.
Trong hỗn loạn có rất nhiều người bị đẩy ngã, lại bị mọi người giẫm thành thịt vụn.
Hứa Dương nhìn đám người hỗn loạn lớn tiếng quát:
- Toàn bộ xếp hàng trật tự thông qua cho lão tử, ai dám chen ngang, trực tiếp xử bắn ngay tại chỗ!
Lúc này bởi vì thật nhiều người chen chúc về phía trước, ngược lại tạo
thành tình trạng trên cầu tắt nghẽn, làm mọi người căn bản không cách
nào vượt cầu.
Không người nào thèm để ý tiếng gầm rú của Hứa Dương, đạo lý pháp không
trách đông đã xâm nhập lòng người, nơi nơi đều là đám người chen chúc,
bọn hắn tin tưởng mình sẽ không bị trừng phạt.
- Nổ súng!
Hứa Dương nhìn thấy đám người chen ngang, sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng hét lớn.
Hơn mười khẩu súng máy hạng nhẹ giám thị trên cầu lập tức hướng đám người chen chúc liên tục bắn phá.
Dưới sự bắn phá ác liệt, hơn trăm người ngã xuống trong vũng máu, một
màn kinh khủng kia lập tức chấn kinh người sống sót, lúc này bọn hắn mới trở nên thành thật, trong mắt nhìn Hứa Dương tràn ngập sợ hãi.
Hứa Dương lớn tiếng quát:
- Nếu muốn qua cầu hiện tại các người lập tức chia thành khu vực cho
tôi. Trẻ con đứng bên này, nữ nhân bên này, nam nhân tại đây, người già ở kia. Không muốn qua cầu thì cút thật xa cho lão tử! Con mẹ nó đừng tới
nơi này gây vướng bận!
Dưới tiếng rống lớn của Hứa Dương, những người sống sót dựa theo chỉ thị của hắn xếp hàng.
Sau đó dưới sự giám thị của chiến sĩ đệ tam doanh nhóm trẻ em được lên cầu trước, hướng đầu bên kia cầu chạy qua.
Trong lúc người sống sót đang di chuyển, hơn mười nam nữ quần áo tươm
tất đi tới trước mặt Hứa Dương. Người cầm đầu là một gã tai to mặt lớn,
bụng bia nhìn Hứa Dương cười lấy lòng, đem một túi nhỏ đưa qua cho hắn
nói:
- Chào trưởng quan! Tôi là cục trưởng Cục công thương SY thị Khuất Bất
Phàm. Ngài công tác khổ cực, đây là chút lòng thành xem như kính ý, xin
ngài hãy nhận lấy!
Hứa Dương mở ra túi nhỏ nhìn xem, chỉ thấy bên trong đầy những viên kim
cương thật lớn sáng ngời. Nếu ở trước tận thế, số kim cương này chỉ sợ phải giá trị mấy chục triệu nhân dân tệ.
Hứa Dương lạnh lùng hỏi:
- Ông muốn làm gì?
Khuất Bất Phàm chỉ vào một nữ nhân thập phần xinh đẹp, dáng người cao
gầy da trắng nõn lại có vẻ phong tao đứng bên cạnh, nhìn Hứa Dương cười
dâm một tiếng nói:
- Hi vọng trưởng quan có thể châm chước một chút, cho chúng tôi đi
trước. Chỉ cần ngài cho chúng tôi đi trước, nàng chính là nữ nhân của
ngài!
Nữ nhân kia cũng nhìn Hứa Dương liếc mắt đưa tình. Có thể trở thành nữ
nhân của một gã trưởng quan nàng cũng không có gì bất mãn. Ở trong tận
thế nữ nhân bán đứng thân thể để sống sót là việc thật bình thường,
nàng cũng không phải là người cuối cùng.
Hứa Dương nhìn Khuất Bất Phàm lạnh lùng cười nói:
- Người đâu! Đem mấy người này bắt lại. Nam đưa tới cặn bã doanh, nữ đưa tới nữ doanh!
Vài tên chiến sĩ nháy mắt đi nhanh tới, đem nhóm người Khuất Bất Phàm bắt giữ lại.
- Trưởng quan! Trưởng quan!
Vẻ mặt Khuất Bất Phàm hoảng sợ phát ra tiếng kêu chói tai như heo bị chọc tiết.
- Đừng ôm tâm tư thủ đoạn dơ bẩn gì! Nếu không kết quả của các người cũng sẽ giống như bọn hắn!
Hứa Dương dùng ánh mắt như liệp báo trừng trừng nhìn những người sống
sót, những người kia đều cúi thấp đầu không dám đối diện với hắn.
Dưới sự uy hiếp đe dọa của Hứa Dương, những người sống sót kia đều trở
nên thành thật, dựa theo trật tự ngoan ngoãn đi qua bên kia cầu Tư
Giang, tốc độ vượt cầu cũng đã nhanh hơn không ít.