Nhưng có thể
do nguyên nhân mưa quá lớn, thật nhiều người còn chưa được ăn thịt hộp
nhị giai bị mưa lạnh xối ướt, thân thể run rẩy ngã trên mặt đất, rốt cục không thể đứng dậy.
Nhưng vào lúc này không còn ai có tâm tư đi quan tâm những người bị té
ngã. Chuyện mà Hứa Dương có thể làm chỉ là tổ chức nhân thủ đi phân phát những hộp thịt tới tay người bình thường, hi vọng nhờ vào hộp thịt kia
cứu những người bình thường một mạng.
Quách Tuyền lo lắng chứng kiến hết thảy trước mắt, bởi vì quá bức bách
nhưng chỉ hai giờ thời gian thật sự không đủ di chuyển toàn bộ người
sống sót qua cầu. Thỉnh thoảng hắn đưa tay nhìn đồng hồ, trong đầu đang
không ngừng vận chuyển suy nghĩ biện pháp.
Quách Tuyền đột nhiên gọi tới một gã liên trưởng tên Từ Mặc đến bên cạnh hỏi:
- Từ Mặc, gần đây có tìm được con thuyền nào hay không?
Từ Mặc lớn tiếng đáp:
- Báo cáo doanh trưởng, tôi đã dẫn người đi tìm, nhưng gần bên không có thuyền!
Trước tận thế ở trên Tư Giang có không ít xà lan lẫn thuyền đánh cá.
Sau tận thế thuyền được dùng đánh cá nhưng kết quả gặp phải thú biến dị nhị giai trong sông, lập tức bị trầm thuyền, từ đó về sau khu vực
này không còn con thuyền nào nữa.
Quách Tuyền xanh mặt nhìn cầu Tư Giang, không ngừng giơ tay xem đồng hồ. Lúc này gần bên cầu Tư Giang đầu người toàn động, toàn bộ qua được bên
kia cầu chỉ mới có trẻ em đại biểu cho tương lai của nhân loại. Còn lại
đều đang trong quá trình qua cầu, ở phương xa tiếng súng kịch liệt vang
vọng không trung, làm cho người ta hiểu rõ cuộc chiến đang gay cấn đến
thế nào.
Không bao lâu, chiến sĩ dự bị đoàn đã từ đầu tiền tuyến lui xuống, đi
tới gần đầu cầu Tư Giang. Bọn họ cơ hồ không hề nghỉ ngơi, thời khắc
luôn xây dựng cạm bẫy cùng công sự, hiện tại đã mỏi mệt không sao chịu
nổi. Tuy rằng bọn họ không trực tiếp tham chiến nhưng công sự do họ xây
dựng ít nhất đã giết được hơn vạn con tang thi.
- Quách doanh trưởng, Vân Phi dẫn dự bị đệ nhất đoàn đến trình diện với ngài!
Thiếu gia Vân Phi của Hắc Hổ bang lúc này đã đem mái tóc nhuộm vàng cạo
thành đầu trọc, mặc quân trang nghiêm chỉnh trên người, khí khái anh
hùng bừng bừng hướng Quách Tuyền hành lễ chào theo nghi thức quân đội.
Hoàn cảnh có thể thay đổi một người, gần đỏ thì đỏ, gần mực thì đen. Từ
sau khi Vân Phi gia nhập đoàn thể của Nhạc Trọng, liền tiếp nhận việc
huấn luyện nghiêm khắc của Trần Thạch Đầu, hơn nữa được các chiến hữu
hun đúc, thoát khỏi tật xấu của kẻ ăn chơi trác táng, đã bắt đầu trưởng
thành một gã quân nhân chân chính.
- Từ Mặc, anh đi an bài cho dự bị đệ nhất đoàn lập tức qua cầu!
Quách Tuyền hướng Vân Phi chào trả lễ theo nghi thức quân đội, hướng Từ Mặc đứng bên cạnh ra lệnh.
Từ Mặc gật đầu mang theo Vân Phi cùng các chiến sĩ thuộc dự bị đệ nhất đoàn đi tới chỗ đám người bắt đầu chuẩn bị qua cầu.
- Bọn hắn chen ngang!
- Vì sao bọn họ có thể chen ngang? Bọn hắn muốn làm đặc quyền!
- Vì sao bọn hắn có thể chen ngang, chúng ta phải ở chỗ này chờ chết? Đây là không công bình!
- Bọn hắn tới trễ nhất, phải cho bọn hắn xếp hàng chờ ở phía sau cho chúng ta qua cầu trước!
- …
Chứng kiến chiến sĩ dự bị đệ nhất đoàn bắt đầu vượt qua cầu trước nhất,
những người sống sót nhất thời xôn xao, lớn tiếng kêu lên.
Sở dĩ những người sống sót kia chịu thành thật một mặt là sợ hãi hung uy của Hứa Dương, một mặt khác là mệnh lệnh của Hứa Dương tương đối hợp
lý. Không có bậc thềm đặc quyền chen ngang, làm bọn họ có chút tâm phục. Hiện tại có người chen ngang, khiến cảm giác trong lòng những người
sống sót thập phần bất mãn.
- Con mẹ nó các người là một đám vương bát đản!
Hứa Dương cầm lên loa phóng thanh, nhảy lên đỉnh một chiếc xe Jeep quân dụng chửi ầm lên:
- Đám vương bát đản các người trước đó khi chúng ta tập kết cho các
người đi qua cầu, các người đang làm gì? Mè nheo không muốn đi! Khi các
người ở nhà hưởng ấm áp sợ mưa gió, bọn họ luôn chiến đấu tại đầu tiền
tuyến nơi chiến trường. Vì trở ngại tang thi tấn công, bọn họ không ngủ
không nghỉ làm việc đào công sự cạm bẫy hơn mười hai giờ đồng hồ, có
người thậm chí trực tiếp phải chiến đấu cùng tang thi, chết trong miệng
bọn chúng!
Vẻ mặt Hứa Dương xanh mét lớn tiếng mắng:
- Bọn họ đều là anh hùng, bọn họ chiến đấu ngoài tiền tuyến bảo hộ đám
vương bát đản các ngươi an toàn, chẳng những các người không cảm tạ bọn
họ cũng không nói, còn mắng họ, các người còn là con người sao? Con mẹ
nó đám người các ngươi còn lương tâm hay không?
Nghe được lời nói của Hứa Dương, một cỗ nhiệt lưu chảy trong lòng các
chiến sĩ dự bị đoàn, bọn họ đều là anh hùng! Bọn họ dùng sự cố gắng của
mình bảo hộ rất nhiều người, bởi vậy Nhạc Trọng tuyệt đối sẽ không bạc
đãi bọn họ. Lúc này trong lòng họ đã tràn ngập cảm giác trung thành đối
với đoàn thể của mình.
Không ít các chiến sĩ dự bị đoàn chảy nước mắt kích động. Sau tận thế, bọn họ thân là người sống sót tầng dưới chót nhất của xã hội, quả thật
sống lây lất như một con kiến hèn mọn. Vì một cái bánh mì, vì một cân
gạo, vô luận là không có tôn nghiêm bao nhiêu, chuyện hạ tiện bao nhiêu
họ đều có thể đi làm. Bọn quan viên ăn trên ngồi trước cho tới bây giờ
chỉ dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống họ, đem họ đối đãi chẳng
khác gì rác rưởi. Bọn họ ở trong đội ngũ của Nhạc Trọng lấy được sự tôn
trọng cùng tôn nghiêm, thậm chí được xưng là anh hùng. Giờ khắc này tuy
thân thể bị mưa gió ướt đẫm lạnh rét vô cùng, nhưng trong lòng họ lại ấm áp dị thường.
Đám người sống sót đều bị Hứa Dương mắng chửi không dám lên tiếng. Khi
Nhạc Trọng cho người gọi bọn họ tập kết, họ mè nheo không chịu rời khỏi
nhà mình. Hiện tại tự nhiên không có dũng khí phản bác lời nói của Hứa
Dương.
- Đám người các ngươi, nếu còn là nam nhân, phía dưới còn bản năng nam
nhân, thì đi qua bên này cầm lấy vũ khí, đi ra tiền tuyến chiến đấu với
tang thi. Chỉ cần ai có thể chặt bỏ mười đầu tang thi, tôi là người đầu
tiên cho hắn đi qua cầu, hơn nữa hoan nghênh hắn trở thành một thành
viên trong chúng tôi!
Hứa Dương quay đầu nhìn nhóm người sống sót có tới hơn hai vạn nam giới lớn tiếng quát.
Đồng thời thật nhiều cương đao cùng tấm chắn bị kéo xuống từ những chiếc xe tải, rơi xuống mặt đất, chồng chất như một tòa núi nhỏ.
Đống vũ khí này là do Nhạc Trọng mang tới dự định cho chiến sĩ dự bị
đoàn tiến hành huấn luyện cùng sử dụng trong cuộc chiến đấu thực tế.
Tổng cộng có tới bốn ngàn thanh đao, ngoài ra còn có sáu ngàn thanh đao
mới được chế tạo xong.
Quân đội cũng ý thức được vấn đề thiếu thốn đạn dược, vì muốn chuẩn bị
sẵn vũ khí đối phó tang thi khi đã hao hết đạn dược, họ mới định chế một số lớn cương đao. So sánh với dao găm, cương đao càng dễ dàng đem tang
thi chém giết.
Khi hơn hai vạn nam giới nhìn thấy gần một vạn thanh đao trước mặt,
trong mắt chớp động ánh sáng vô cùng phức tạp, lâm vào trong trầm mặc.
Thi đàn lợi hại tới cỡ nào, họ chứng kiến quân đội không ngừng tháo chạy đã có thể biết. Chiến đấu với thứ khủng bố như thế, không cẩn thận sẽ
mất mạng, bọn hắn tự nhiên không muốn chết.