Tô Đông Minh trực tiếp cự tuyệt:
- Không được!
Đại Cẩu Tử lập tức xuất công phu sư tử ngoạm:
- Vậy cho chúng tôi sáu ngàn mỹ nữ. Đúng rồi, chúng tôi cần là sáu ngàn
mỹ nữ. Người già, trẻ con dưới mười sáu tuổi, nam nhân đều không cần,
xấu cũng không được!
Nhạc Trọng đang cần nhân công, nếu yêu cầu thật nhiều tráng niên nam tử
căn cứ SY thị tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Bởi vì tráng niên nam tử sau
khi trải qua dạy dỗ rất nhanh sẽ trở thành chiến sĩ hoặc công nhân. Hình thành một cỗ lực lượng cường đại, bởi vậy Đại Cẩu Tử mới có thể há to
miệng yêu cầu căn cứ SY thị.
Tô Đông Minh lãnh băng băng nói:
- Làm gì có tới sáu ngàn mỹ nữ cho anh? Các anh thích mỹ nữ như vậy, tôi cho ba mươi mỹ nữ là tốt lắm, nhưng mỗi mỹ nữ phải lấy một tấn lương
thực để đổi!
Đại Cẩu Tử trợn mắt, thập phần thô tục rống lớn nói:
- Mỗi mỹ nữ một tấn lương thực? Sao ông không đi ra ngoài cướp đoạt đi? Ở bên ngoài ngủ một nữ nhân một buổi tối chỉ cần một cái bánh mì, ngủ một mỹ nữ một ngày chỉ bất quá cần một cân lương thực. Mười cân lương thực
đủ mua một mỹ nữ. Ông mở miệng đòi lương thực kiểu đó, mỹ nữ của ông làm bằng vàng sao?
Nữ nhân trong SSY thị thập phần rẻ mạt, chỉ cần có thể quản ăn no, rất
nhiều nữ nhân đều nguyện ý bán thân cầu một con đường sống. Nhưng Nhạc
Trọng thu mua nữ nhân trong quy mô nhỏ thì không sao, nếu mua quá nhiều
nữ nhân gia nhập phe cánh không có cái cớ tốt tuyệt đối sẽ làm cao tầng
SY thị phát hiện ra ý đồ của hắn.
Vẻ mặt Đại Cẩu Tử dũng mãnh, thô lỗ uy hiếp Tô Đông Minh:
[CHARGE=3]
- Ông phái người tới ám sát Nhạc đội của chúng tôi, hiện tại lại không
muốn bồi thường, muốn chết có phải hay không? Bốn ngàn huynh đệ chúng
tôi, chỉ cần Nhạc đội ra lệnh một tiếng coi như liều lĩnh không cần cái
mạng này cũng tới SSY thị tiêu diệt quân đội của ông!
Tô Đông Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn Đại Cẩu Tử, thản nhiên nói:
- Được, đánh thì đánh, ai sợ ai!
Nhạc Trọng bật dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Đông Minh, sát khí lẫm lẫm:
- Tô Đông Minh, ông khinh người quá đáng. Tôi lập tức tập hợp binh mã
cùng ông làm một trận! Chư vị, các ông đã nghe được là do Tô Đông Minh
muốn đánh với tôi, tôi hi vọng khi song phương khai chiến các vị có thể
bảo trì trung lập. Đây là ân oán cá nhân giữa tôi cùng hắn, tôi không có bất kỳ địch ý gì với chư vị. Sau này nếu xảy ra chuyện, tất cả đều là
trách nhiệm của một mình Tô Đông Minh!
Trầm Hoành Dương nhướng mày mở miệng nói:
- Nhạc Trọng, cơn tức của anh không cần lớn như vậy. Tâm tình của anh
chúng tôi có thể lý giải. Nhưng mọi chuyện đều có thể thương lượng,
không nên chỉ một chút liền khai chiến, đánh giặc dù sao chết người.
Ngồi xuống, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.
Ôn Báo Quốc chậm rãi mở miệng nói:
- Như vậy đi, một trăm mỹ nữ, chín trăm người trẻ tuổi, ba ngàn năm trăm trẻ em, năm trăm nam nhân. SSY thị cho anh năm ngàn người, anh cho
chúng tôi một ngàn tấn lương thực. Chuyện này cứ định như vậy!
Trẻ em chỉ có thể tiêu hao tài nguyên mà không thể sản xuất, Ôn Báo Quốc thập phần đau đầu đối với nhân số trẻ em trong thành phố, lần này sẽ
đem ba ngàn năm trăm đứa bé kia xem như gánh nặng giao qua cho Nhạc
Trọng. Đương nhiên làm bồi thường hắn lại cho Nhạc Trọng thêm năm trăm
nam nhân.
Lúc này Nhạc Trọng mới ngồi xuống, nhưng không nói một lời, liếc mắt nhìn Đại Cẩu Tử.
Lúc này Đại Cẩu Tử mới tiếp tục tiến lên ép giá:
- Trẻ con quá nhiều, mà bọn trẻ chỉ biết ăn, không thể giết được tang
thi, không thể công tác, như vậy chúng ta quá thiệt thòi rồi. Cứ vậy đi, ba ngàn năm trăm trẻ con kia chúng tôi vẫn nhận lấy, nhưng các ông cho
chúng tôi một trăm mỹ nữ thì phải có hơn ba mươi xử nữ. Ngoài ra chúng
tôi có thể dùng mười viên đạn mua một nam nhân, năm viên đạn mua một nữ
nhân, mua tổng cộng một ngàn nam nhân một ngàn nữ nhân.
Ánh mắt Bành Minh Đức thoáng chớp động, khẽ mỉm cười nói:
- Được, tôi đáp ứng anh!
Chứng kiến Bành Minh Đức trực tiếp đánh nhịp đáp ứng yêu cầu của Nhạc
Trọng, nguyên bản Ôn Báo Quốc còn định lên tiếng nói gì đó cuối cùng vẫn im lặng.
Năm đầu sỏ còn lại của quân đội đều đồng ý giá cả này. Tuy rằng Nhạc
Trọng có được thêm bảy ngàn dân cư, nhưng đại bộ phận chỉ là phụ nữ cùng nhi đồng, nam tử trưởng thành thực sự chỉ có một ngàn năm trăm người.
Vì thế Nhạc Trọng trả giá một ngàn tấn lương thực cùng một vạn năm ngàn
viên tử đạn, song phương đều có thu hoạch riêng của mình.
Song phương thương nghị xong, Ôn Báo Quốc lập tức điều động ngành chức
năng của chính phủ nhanh chóng chọn lựa bảy ngàn người ném cho Nhạc
Trọng.
Bảy ngàn người thoáng chốc dũng mãnh tràn vào địa bàn của Nhạc Trọng
liền tạo thành gánh nặng thật lớn cho hắn. Trong bảy ngàn người ngoại
trừ trăm mỹ nữ, cơ hồ mọi người đều mang theo bộ dáng xanh xao vàng vọt. Việc ăn uống cùng nơi ở của họ biến thành vấn đề thật lớn.
Đám người Ôn Báo Quốc chỉ chớp mắt đem bảy ngàn người ném cho Nhạc
Trọng, cũng ôm ý định không tốt, muốn nhìn xem Nhạc Trọng làm ra chuyện
chê cười. Muốn bảy ngàn người cũng không phải là số lượng nhỏ, muốn quản lý tốt nhiều người như vậy thật không đơn giản. Ngoài ra bảy ngàn người kia mỗi ngày cũng phải làm thịt hơn tấn thực vật, nếu không có lương
thực dự trữ sung túc sẽ không gánh vác nổi việc ăn uống của nhiều người
như thế.
Nhiều người tràn vào địa bàn của Nhạc Trọng, đích xác tạo thành phiền
phức thật lớn cho hắn. Đặc biệt một ngàn năm trăm nam nhân trưởng thành
thân thể thật suy yếu, bị đói bụng đến gầy trơ xương chỉ còn một hơi thở yếu ớt. Cho dù là trước tận thế, với trạng huống thân thể của bọn họ
cũng cần điều dưỡng một hai tháng mới có thể khôi phục khỏe mạnh. Mà
những trẻ em càng không sao chịu nổi, cả đám đều gầy yếu tới mức chỉ cần trận gió đủ thổi té trên mặt đất.
Hơn nữa trong bảy ngàn người còn có những người lương tâm xấu xa. Vừa
mới giao qua tay Nhạc Trọng ngày đầu tiên liền có ba mươi mấy nam giới
thú tính quá mức thừa dịp đêm tối cưỡng gian mấy chục nữ tính. Đám nam
giới kia không dám đi ra ngoài chiến đấu cùng tang thi tìm tòi vật tư,
lại dùng bạo lực lăng nhục những nữ tính còn yếu ớt vô lực hơn bọn hắn.
Rất nhanh những nam giới kia bị bộ hạ của Nhạc Trọng trực tiếp bắt lấy,
chém đầu răn chúng, hơn nữa đem tội của bọn hắn cùng đầu lâu công khai
tuyên cáo, lúc này mới trấn trụ những người sống sót rục rịch lòng dạ ma quỷ của mình.
Đại Cẩu Tử ở trong Thạch Mã trấn cùng huyện Thanh Nguyên đã từng chủ trì qua việc chính trị, rất nhanh đã đem bảy ngàn người sống sót an bài
thỏa đáng.
Nhạc Trọng cũng đề bạt không ít cán bộ chiến sĩ có biểu hiện tốt đẹp
trong cuộc chiến với Tô Đông Minh, hơn nữa đem một ít cán bộ điều động
tới phụ trách những người sống sót kia.
Trong tay Nhạc Trọng cướp được hơn ba ngàn tấn lương thực từ trong tay
Tô Đông Minh, bởi vậy lương thực cung cấp xem như sung túc.
- Nên bắt đầu làm chuẩn bị!
Cục diện hơi có chút ổn định, Nhạc Trọng liền phái Đại Cẩu Tử đi vào
trong SSY thị thu mua thật nhiều thép, đồng thời bắt đầu đào hầm chung
quanh Tư Giang.