Mấy cô gái còn lại cũng đi theo sau hắn.
Rất nhanh nhóm người Nhạc Trọng đi tới gần bên lối vào phố Hưng Long.
Lúc này ở nơi đó vây đầy vô số người sống sót, hơn trăm bộ hạ của Nhạc
Trọng đang dùng súng chỉ vào những người kia, chỉ sợ bọn họ nổi điên
xông vào bên này.
- Nhạc lão đại đến rồi…
- Nhạc lão đại, van cầu ngài thuê tôi đi…
- Nhạc lão đại, van cầu ngài thuê tôi…
- Tôi cũng biết đào hầm, trước tận thế tôi làm việc trong công trình Thổ Mộc của thành phố, van ngài thuê tôi đi…
Vừa nghe Nhạc Trọng đã đến, những người sống sót nhất thời phát ra tiếng hoan hô, đồng thời thật nhiều người quỳ gối trước người Nhạc Trọng tận
lực cầu xin.
Những người này cũng không phải nghĩ đến đây nháo sự, bọn họ chỉ mong
đợi có thể tìm được con đường sống từ chỗ của hắn. Bọn họ sinh tồn quá
mức cực khổ, chỉ cần được ăn no chuyện gì họ cũng nguyện ý đi làm. Càng
không cần nói tới ở chỗ Nhạc Trọng chẳng những được ăn no, còn được ăn
thịt. Loại đãi ngộ như vậy làm họ cực kỳ đỏ mắt, đều muốn đến cầu xin
được làm việc cho hắn.
Nhạc Trọng nhìn bọn họ, khẽ cau mày, chỗ của hắn quả thật vẫn còn cần
nhân công hỗ trợ. Nhưng nếu hắn tiếp tục chiêu mộ nhân viên, sẽ chạm tới điểm mấu chốt của cao tầng căn cứ SY thị. Căn cứ SY thị tuyệt đối sẽ
không nguyện ý chứng kiến hắn phát triển thuận lợi như thế.
Ôn Bội San nhìn thấy những người quần áo rách rưới kia, nảy sinh lòng đồng tình, nói:
- Nhạc đại ca, anh giúp bọn họ đi, anh xem họ thật quá đáng thương ah!
Nhạc Trọng chỉ lẳng lặng tự hỏi làm sao ứng đối cục diện như thế.
Thái Dịch Yên liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, trực tiếp hỏi:
- Nhạc đại ca, nơi này còn cần nhân công hỗ trợ không?
Nhạc Trọng nói:
- Cần!
Trong tận thế đại bộ phận máy móc bởi vì đủ loại vấn đề mà không thể
sử dụng, hắn chỉ có thể dựa vào nhân lực đi bố trí cạm bẫy, hắn còn cần
thật nhiều nhân công.
Thái Dịch Yên nhìn Nhạc Trọng cười, chủ động nói:
- Vậy nếu là em ra mặt mời chào họ công tác cho anh thì sao? Cứ như vậy
những người này xem như là công nhân do Thái gia chiêu mộ tới, không
quan hệ gì với anh cả!
Thái Dịch Yên cũng nhìn ra Nhạc Trọng khó xử, lúc này liền đề nghị nói.
Ánh mắt Nhạc Trọng sáng lên, mỉm cười đáp:
- Tốt, vậy đa tạ cô. Công trình của tôi còn cần chiêu mộ thêm năm ngàn
người, việc này giao cho cô tới phụ trách. Mỗi người làm việc trong công trường của tôi một ngày tôi cũng ngoài định mức cho cô một lượng lương
thực!
Bản thân Nhạc Trọng đi chiêu mộ thêm người sống sót sẽ làm căn cứ SY
thị bắn ngược, nhưng nếu do thế lực bản thổ SY thị chiêu mộ thì sẽ
không phiền toái tới như vậy.
Thái Dịch Yên nhìn Nhạc Trọng cười, đi nhanh về hướng những người sống sót:
- Em nhất định sẽ giúp anh làm thỏa đáng!
Thái Dịch Yên đi tới trước mặt những người sống sót cao giọng nói:
- Tôi là Thái gia Thái Dịch Yên, ai muốn công tác cho Nhạc lão đại thì đi theo tôi!
- Tôi nguyện ý!
- Chọn tôi đi!
- …
Những người sống sót liền lớn tiếng kêu lên, bọn họ đều đi theo sau Thái Dịch Yên rời khỏi nơi đó.
Thái Dịch Yên cũng rất có năng lực, sau khi điều động một bộ phận cán bộ của Nhạc Trọng tới hỗ trợ, rất nhanh đã chiêu mộ thêm một vạn người
sống sót. Nàng cho một vạn người lấy năm ngàn người làm một lượt, luân
phiên công tác cho Nhạc Trọng. Những người kia được ăn một miếng cơm no
đã thập phần thỏa mãn, bởi vậy họ đều ra sức làm việc cho Nhạc Trọng,
đào ra thật nhiều cạm bẫy hầm hố lớn.
Trên ba con đường đi thông Tư Giang đều phủ kín những hầm hố thật lớn, ở bên trong hầm hố ghim vô số cây thép bén nhọn, một khi có sinh vật rơi
xuống bên trong hầm hố sẽ bị vô số cây thép bén nhọn trực tiếp xỏ xuyên
qua thân thể mà chết.
Nhạc Trọng cho người đào thật nhiều hầm hố ở gần Tư Giang, bên trong SY
thị đều phái người tới xem vài lần thì không còn ai tiếp tục chú ý. Bọn hắn còn ước gì Nhạc Trọng cứ ở đó đào hầm, lãng phí nhân lực cùng vật
lực.
Trong nửa tháng này SSY thị đã xuất động bộ đội thẳng tiến tới hướng
đông nam, phá hủy sáu căn cứ nhỏ của nhân loại tụ cư, lấy được hơn sáu
ngàn dân cư đồng thời tiêu diệt vượt qua sáu con tang thi, thu được đại
lượng vật tư đủ loại, lương thực cũng thu hoạch hơn sáu ngàn tấn.
Bên Nhạc Trọng lại phát động thăm dò tiến công vào thành phố Lũng Hải,
bảy doanh luân phiên xuất chiến, đánh bại ba căn cứ nhỏ của nhân loại,
lấy được hơn ba ngàn dân cư, tiêu diệt hơn mười vạn tang thi, thu hoạch
lương thực chỉ hơn ba ngàn tấn đồng thời không ít thực phẩm phụ.
Ngày này, giữa trưa Nhạc Trọng nhìn chiến sĩ đặc chiến doanh đã nghỉ ngơi dưỡng sức thật thỏa đáng, truyền ra mệnh lệnh:
- Bắt đầu hành động!
Theo Nhạc Trọng suất lĩnh, cao thủ trong đặc chiến doanh liền đi theo hắn tới gần Tư Giang.
- Ném mồi!
Nhạc Trọng lạnh băng ra lệnh.
- Đừng…đừng giết tôi…
Một gã người sống sót từng cưỡng gian đồng thời giết chết sáu nữ nhân bị chiến sĩ đặc chiến doanh bắt đi ra, vẻ mặt hắn hoảng sợ cầu xin nói.
Trình Ngọc hờ hững tiến lên chém xuống mấy đao, tinh chuẩn chém ra mấy
vết thương lớn trên người hắn, thân thể tên kia nhất thời chảy ròng máu
tươi, liên tục kêu rên.
Vẻ mặt Tống Văn dữ tợn phát động kỹ năng cự lực cuồng bạo nắm tên kia
dùng sức quăng ra, liền đem hắn ném vào trong Tư Giang cách ngoài mười
lăm thước.
Tên kia không ngừng giãy dụa trong Tư Giang, máu tươi khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Rất nhanh liền đưa tới sự chú ý của biến dị mãnh thú bên trong sông,
từng đạo sóng gợn bắt đầu khởi động, một đầu cá thật lớn chừng hai thước từ trong sông nổi lên, mở răng nanh vô cùng sắc bén hung hăng cắn lên
thân thể người kia, lập tức cắn đứt thân thể hắn thành hai đoạn, máu
tươi nhuộm đỏ cả phiến thủy vực nơi này.
- Sinh vật biến dị 30 cấp: hắc ngư biến dị hung mãnh, là thú biến dị ăn thịt!
Nhạc Trọng nhìn về hướng con cá biến dị kia, một đoàn cầu lửa bắn ra oanh thẳng lên mắt con hắc ngư biến dị.
Ánh lửa chợt lóe, ánh mắt con hắc ngư kia đã bị quả cầu lửa tạc trúng, lập tức tạc mù một con mắt của nó.
Vừa bị mù một con mắt, con hắc ngư liền tiềm nhập trong nước, thống khổ
giãy dụa điên cuồng. Từng luồng sóng lớn chấn động dâng cao ngập đầu
người.
- Tiếp tục ném mồi, lần này ném gần hơn một chút!
Nhạc Trọng nhìn mặt nước không ngừng chấn động, lạnh lùng nói.
Tống Văn lập tức ném ra một gã người sống sót tội ác tày trời, trực tiếp chặt đứt động mạch thân thể hắn sau đó ném hắn đến cạnh bờ Tư Giang.
Tên kia giãy dụa được vài lần, máu tươi lan tràn liền đưa tới con hắc ngư khổng lồ, nó mở miệng máu hướng tên kia táp tới.
Tống Văn dùng sức lôi kéo, tên kia chẳng khác gì món đồ chơi rách nát bị kéo lên bờ mà con hắc ngư cũng hung mãnh bơi thẳng theo sau.
Thân thể con hắc ngư kia rộng chừng hai thước, cao tới một thước hai,
thân thể bao trùm một tầng lân giáp tối đen tràn ngập chất dính, đôi vây ngực giống như chân chống đỡ thân thể nó không ngừng trượt về phía
trước, khiến tốc độ bò sát trên đất liền của nó so với người bình thường còn nhanh hơn gần gấp đôi.