Người ngồi trên sô pha trong tư liệu đã nói rõ là cường giả từng một mình tung hoành giữa mấy trăm con tang thi, cho dù toàn bộ mọi người tại đây có liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Cho dù Nhạc Trọng không ra tay, bọn họ cũng chưa chắc vượt qua được bốn gã đội viên kia.
Lôi Thắng hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận, miễn cưỡng nở nụ cười nói:
- Thật sự là có lỗi, hôm nay đã quấy rầy hưng trí của Nhạc đội. Ngày khác tôi nhất định mở tiệc giải thích với ngài, hi vọng hân hạnh tiếp đón ngài quang lâm!
Nói xong Lôi Thắng liền xoay người đi ra ngoài.
Đám người Lôi Thắng vừa đi ra khỏi phòng, lửa giận trong lòng hắn liền không thể kiềm chế được nữa, bắt lấy một mỹ nữ kiều diễm bên cạnh, vung tay hung hăng tát lên mặt nữ nhân kia.
- Thưởng nàng cho tụi mày chơi!
Lôi Thắng đem mỹ nữ đẫm đầy nước mắt đẩy về hướng bốn gã chiến sĩ.
- Cảm ơn Lôi thiếu!
Bốn gã chiến sĩ mừng rỡ liên tục cảm tạ nói. Mỹ nữ này mặc dù là nữ nhân bị Lôi Thắng chơi ngán nhưng cũng là mỹ nữ thập phần xinh đẹp, bọn hắn tự nhiên rất thích.
Sau khi Lôi Thắng rời khỏi, qua không bao lâu mọi người cũng tán đi.
Quay về nhà của Trần Dao, Trần Dao đón chào nhìn Nhạc Trọng cười nói:
- Sự tình giải quyết. Ba người Nhật Bản kia đã bị bắt giữ theo luật, chờ đợi phán quyết. Không lâu nữa bọn hắn sẽ phải chịu pháp luật công chính của căn cứ phán quyết!
Nhạc Trọng nhàn nhạt cười, nhìn thoáng qua chung quanh nói:
- Diêu Diêu, em đang ở đây?
Một thân ảnh nhỏ xinh từ trong nhóm bộ hạ của Nhạc Trọng chui ra, đứng trước mặt hắn, chính là Diêu Diêu. Nàng từ xa xa nhìn Nhạc Trọng khẽ gật đầu.
Nhạc Trọng nhìn Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ thản nhiên nói:
- Hai cô đi theo tôi một chuyến, tôi có thứ tốt cho hai cô nhìn một chút!
- Mọi người không cần đi theo, thủ lại chỗ này!
Nhạc Trọng vẫy lui những người khác, mang theo Diêu Diêu, Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ, Bạch Cốt đi nhanh vào trong bóng tối.
Màn đêm thâm trầm, bên trong đặc khu tuy đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn có thật nhiều địa phương ánh đèn chiếu không tới chốn.
Dưới bóng đêm che giấu, Nhạc Trọng mang theo ba cô gái cùng Bạch Cốt lẳng lặng đi tới bên ngoài một tòa biệt thự đơn độc.
Bạch Cốt duỗi tay ra, một cây gai xương từ trong tay hắn bắn tới đâm lên vách tường cao ngoài biệt thự, đồng thời một cây gai xương từ trong cây xương kia kéo dài ra, hình thành một cầu thang đi thông lên cao.
Đi lên cầu thang, bốn người thật dễ dàng đi vào trong biệt thự.
Hai bảo tiêu cường tráng mặc âu phục màu đen đứng ngay cửa, Nhạc Trọng đột nhiên từ trong bóng tối nhảy ra nhanh như sét đánh dùng hai chưởng đao bổ lên cổ hai bảo tiêu kia.
Hai gã bảo tiêu lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Nhạc Trọng cùng Diêu Diêu mới nghênh ngang đi vào biệt thự.
Trong mắt Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ hiện lên vẻ nghi hoặc theo sát sau Nhạc Trọng đi vào.
Diêu Diêu mang theo ba người Nhạc Trọng đi tới một phòng trên lầu hai, đưa tay chỉ chỉ vào bên trong.
Đứng trước căn phòng kia, thanh âm hỗn tạp tiếng thở gấp của nam nhân cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân, ngoài ra còn có tiếng nói chuyện từ bên trong phòng truyền ra.
- Chung chủ tịch, chuyện ngày hôm nay thật sự đa tạ ngài! Tôi nhất định sẽ báo đáp ngài thật tốt. Mặt hàng hôm nay ngài có hài lòng không?
- Không sai, tôi hết sức hài lòng. Quy Điền xã trưởng, tiểu nha đầu Trần Dao kia là cháu gái của Trần Kiếm Phong, ông đừng tiếp tục đi trêu chọc nàng!
- Phải, tôi hiểu được! Nhưng Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đều thật sự xinh đẹp. Nếu để cho tôi cẩn thận dạy dỗ một phen, tuyệt đối có thể trở thành một đôi mỹ nữ khuyển tốt nhất. Đáng tiếc không ngờ các nàng là người của Trần Kiếm Phong!
- Hừ! Tên vô năng cổ hủ như Trần Kiếm Phong kia ngồi ở vị trí đó cũng không lâu dài nữa đâu. Chờ sau khi hắn xong đời, hai tiểu nha đầu kia còn không phải mặc cho tôi an bài. Tới khi đó phải nhờ Quy Điền xã trưởng tới dạy dỗ bọn họ!
- Được!
Nghe ra lời nói vô sỉ truyền từ bên trong, Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ giận dữ đến gương mặt xanh mét, thân thể run rẩy lên.
Nhạc Trọng trực tiếp một cước đá vào cửa phòng, lực lượng trải qua cường hóa bộc phát, đem cửa phòng đá văng, cảnh tượng trong phòng chợt hiển lộ ra trước mặt mọi người.
Bên trong phòng, hơn mười mỹ nữ giống như những con chó trên cổ đeo vòng, bò trên mặt đất, bị đủ loại đồ chơi tình dục đùa bỡn lên, có vài nữ nhân còn đang không ngừng run rẩy phát ra tiếng rên rỉ thật dâm đãng.
Tam Tỉnh Hùng Nhị cùng Chân Điền trần truồng, trong tay cầm roi da, trước mặt bọn hắn có hai mỹ nữ bị đánh đến da tróc thịt bong, té trên mặt đất tóc tai bù xù hấp hối.
Còn có bốn gã mỹ nữ trần truồng giống như con chó đang bò trên giường lớn hầu hạ Quy Điền Thọ cùng một gã nam tử trung niên nhìn qua vẻ mặt chính khí.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, một cỗ lửa giận bộc phát trong lòng Nhạc Trọng. Nơi này là lãnh thổ đại lục, đám người kia đang ở trên đại lục thế nhưng không chút kiêng nể lăng nhục nữ nhân đại lục, làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ. Càng làm cho hắn thêm phẫn nộ chính là thậm chí còn có người đại lục đang giúp đỡ người ngoài khi nhục đồng bào của mình, căn cứ Lũng Hải còn thành lập đặc khu bảo hộ loại bạn bè quốc tế đê tiện này, làm vô số đồng bào sống thống khổ chẳng khác gì con kiến hôi, căn cứ như vậy thật không biết là do chính người Hán xây dựng hay là do “bạn bè quốc tế” xây dựng.
Cưỡng chế cỗ lửa giận trong lòng, trong mắt Nhạc Trọng châm chọc nhìn Trần Dao hỏi:
- Trần Dao tiểu thư, cô không phải nói Quy Điền Thọ bọn hắn đã bị bắt giữ theo luật pháp, đang chờ đợi phán quyết sao? Ba người này là ai, nam nhân trên giường kia là ai?
Sắc mặt Trần Dao xanh mét, cảm giác trong lòng như có thứ gì vừa sụp đổ, giọng nói có chút khàn khàn:
- Chung Ái Quốc Chung phó chủ tịch, tại sao ông lại ở chỗ này?
Chung Ái Quốc cũng là lão bánh quẩy trải qua sóng to gió lớn, hắn nhướng mày, một bên kéo mền che nửa mình dưới, phẫn nộ quát:
- Trần Dao, nơi này chính là lãnh địa tư nhân. Bây giờ cô đang tự tiện xông vào nhà dân, có biết hay không. Hiện tại cô rời khỏi tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các người. Nếu các người không đi, tôi sẽ báo cho cảnh sát!
Sắc mặt Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đều hết sức khó xem, các nàng làm sao cũng không nghĩ tới thậm chí Chung Ái Quốc còn làm ra vẻ đúng lý hợp thành gầm thét với hai nàng.
- Câm miệng!
Nhạc Trọng trực tiếp rút khẩu súng lục 54 chỉ thẳng Chung Ái Quốc lạnh lùng nói.
Nhìn khẩu súng 54 trong tay Nhạc Trọng, Chung Ái Quốc vốn đang đầy vẻ càn quấy hung hăng chợt câm miệng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng. Loại chính khách như Chung Ái Quốc sợ nhất chính là phần tử bạo lực không nói lý lẽ.
Quy Điền Thọ nhìn Nhạc Trọng, nhìn bốn mỹ nữ đang quỳ trên mặt đất quát lớn:
- Nhạc Trọng đội trưởng, ngài có thể đại giá quang lâm hàn xá, thật sự là vinh hạnh của tôi. Lệ nô, Huệ nô, Tâm nô, Lan nô, còn không đi qua phụng dưỡng Nhạc Trọng đội trưởng!