Lôi Thành xem Nhạc Trọng là đại địch, đã phái ra gián điệp từ rất xa chụp được hình ảnh của Nhạc Trọng. Lôi Thắng từng thấy qua ảnh chụp cùng tài liệu về hắn. Chẳng qua vì gián điệp chụp ảnh xa xa, ảnh chụp có chút mơ hồ, nhưng Lôi Thắng cũng từ hình dáng cùng thái độ của Cố Viêm Dực đối đãi Nhạc Trọng mà suy đoán ra thân phận của hắn.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tôi là Nhạc Trọng!
Lôi Thắng nhìn Nhạc Trọng cười nói:
- Nguyên lai là Nhạc đội, cho tôi mặt mũi buông tha hộ vệ của tôi!
Nhạc Trọng phất phất tay, Khổng Thiên Dự cùng Vương Kiệt mới buông hai người kia ra.
- Buông bọn hắn ra!
Hai gã chiến sĩ đứng dậy, có chút xấu hổ nhìn Lôi Thắng, xám xịt quay về đứng sau lưng hắn, ánh mắt oán hận nhìn trừng Khổng Thiên Dự cùng Vương Kiệt.
Lôi Thắng liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, thu hồi bộ dáng kiệt ngạo bất tuần nói:
- Hôm nay không biết Nhạc đội ở nơi này, có nhiều đắc tội xin hãy tha lỗi!
Nhạc Trọng thản nhiên lên tiếng:
- Ân!
Chứng kiến dáng dấp của Lôi Thắng, toàn bộ tiếp viên trong phòng đều hiện lên vẻ kinh hãi. Lôi Thắng cực kỳ hung hoành ngang ngược, khó được phục người. Lúc này lại bị Nhạc Trọng cưỡng chế hoàn toàn, trong lòng các nàng tràn ngập khiếp sợ. Mỹ nữ Lưu Hồng nhìn Nhạc Trọng, trong mắt lóe lên quang mang kỳ lạ, nếu lúc này Nhạc Trọng yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì nàng đều sẽ cam tâm tình nguyện. Cho dù là Phương Sở bị Nhạc Trọng cường thế ôm vào trong ngực lúc này trong hai mắt cũng liên tục lóe lên ánh sáng.
Lôi Thắng nhìn chằm chằm Phương Sở đang ở trong lòng Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện nét tham lam, trực tiếp trắng trợn hỏi:
- Nhạc đội, Phương Sở là nữ nhân mà tôi trúng ý. Không biết ngài có thể từ bỏ đồ mình yêu thích hay không? Tôi nguyện ý dùng ba nữ tử xinh xắn trao đổi với ngài. Tướng mạo khí chất của ba nữ tử kia tuyệt đối không kém hơn Phương Sở bao nhiêu, ngài nhất định sẽ thích!
Nghe cách nói chuyện xem nữ nhân như hàng hóa trao đổi, trong mắt Cố Phỉ Phỉ hiện lên nét phẫn nộ, nhưng không thể phát tác tại chỗ, Lôi gia tay cầm binh quyền là gia tộc cường đại nhất căn cứ Lũng Hải hiện giờ.
Cố gia Viêm Cương Cố Chi Hành là đại gia tộc trong căn cứ Lũng Hải, thế lực khổng lồ, nhưng nếu so sánh với Lôi gia thì còn kém cỏi. Mặc dù Cố Phỉ Phỉ có chút tính tình đại tiểu thư tùy hứng nhưng nàng tự nhiên sẽ không ngốc nghếch cùng đối phương nổi lên xung đột trong tình huống này.
Nghe được lời nói của Lôi Thắng, sắc mặt Phương Sở biến thành trắng bệch. Ác danh của Lôi Thắng cực kỳ nổi tiếng trong Thiên Thượng Nhân Gian, hắn chẳng những thích chơi đùa mỹ nữ còn đem mỹ nữ bị chơi ngán đưa cho hồ bằng cẩu hữu của hắn cùng nhau chơi đùa. Cuối cùng còn có thể bị hắn ban thưởng cho tâm phúc trong quân đùa bỡn. Nữ nhân rơi vào trong tay Lôi Thắng có kết cục còn thảm hơn làm kỹ nữ.
Trước cuối thời Phương Sở cũng từng là một tiểu công chúa được nam nhân nhiệt liệt theo đuổi. Trong đó có hai người theo đuổi địa vị cao, một là Lôi Thắng, một là Trữ Tử Hiên. Trước cuối thời nàng đã cự tuyệt qua Lôi Thắng cùng Trữ Tử Hiên, nàng biết rõ rơi xuống trong tay Lôi Thắng mình sẽ có kết cục gì, vì vậy tay chân lạnh lẽo, toàn thân phát run.
Nhạc Trọng nghe Lôi Thắng mở miệng yêu cầu, liền buông tay khỏi người Phương Sở. Nếu như Lôi Thắng hùng hổ dọa người thì hắn nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu của người kia. Nhưng hiện tại Lôi Thắng đã chịu thua, cấp đủ mặt mũi cho hắn, hơn nữa còn hứa hẹn dùng mỹ nữ khác trao đổi, hắn lại không có quan hệ gì với Phương Sở, cũng không muốn nhúng tay vào ân oán này.
Bàn tay Nhạc Trọng vừa buông ra vòng eo của Phương Sở, Phương Sở nhất thời lạnh giá từ đầu tới chân. Vừa rồi nàng có chút không thích Nhạc Trọng ôm nàng, nhưng bây giờ nàng lại hi vọng Nhạc Trọng ôm chặt nàng vào trong ngực. Như vậy mới làm cho nàng có tia cảm giác an toàn. Nhạc Trọng buông tay cũng đã nói rõ hắn đã không còn tâm tư bao che nàng.
Phương Sở đưa mắt nhìn lên người Cố Viêm Dực, bên trong đám người ngoại trừ Nhạc Trọng chỉ có Cố Viêm Dực mới có thể ngăn chặn Lôi Thắng.
Chứng kiến ánh mắt mong chờ của Phương Sở, ánh mắt Cố Viêm Dực co rụt lại, không dám đối diện cùng nàng, lập tức nhìn vào ly rượu trước mặt. Thế lực của Lôi gia bên trong căn cứ quá lớn, hắn không thể vì mình nhất thời xúc động mà gây ra đại địch như Lôi gia. Thân là tinh anh đệ tử thế gia, lấy hay bỏ hắn thập phần hiểu rõ.
Phương Sở chứng kiến Cố Viêm Dực dời ánh mắt sang nơi khác, trong lòng một trận tuyệt vọng, nàng cắn chặt răng quỳ gối trước người Nhạc Trọng, mang theo vẻ mặt thật tội nghiệp nhìn Nhạc Trọng cầu xin:
- Nhạc đội! Van ngài thu nhận em đi, đừng đem em giao cho người khác. Thân thể em vẫn sạch sẽ, không có bị nam nhân khác chạm qua. Chỉ cần ngài nguyện ý thu nhận em, em nguyện ý đời này kiếp này làm nô tỳ hầu hạ ngài. Tuyệt sẽ không làm trái ý của ngài, ngài muốn em làm gì em cũng làm!
Lôi Thắng chứng kiến tình nhân trong mộng của mình trước cuối thời hiện tại quỳ gối trước mặt Nhạc Trọng cầu xin đối phương thu nhận bao che, trong lòng dâng lên một đoàn lửa giận. Hôm nay hắn tới nơi này chính là vì biết đối phương luân lạc tới Thiên Thượng Nhân Gian, lúc này mới đích thân chạy tới muốn đem nàng đoạt đi bù lại tiếc nuối ngày trước. Cho nàng biết lúc trước nàng không lựa chọn hắn là vô tri cùng ngu xuẩn bao nhiêu.
Hai mắt Lôi Thắng đỏ đậm nói:
- Sáu người! Nhạc đội! Tôi lấy sáu xử nữ xinh đẹp nhất đổi Phương Sở. Chỉ cần anh đem nàng giao cho tôi, anh là bạn bè tốt nhất của Lôi Thắng tôi đây. Nữ nhân của tôi tùy tiện anh chơi!
Trừ bỏ Phương Sở đặc thù, những nữ nhân khác ở trong mắt Lôi Thắng chỉ bất quá là đồ chơi tùy tiện vứt bỏ mà thôi. Hắn chỉ muốn Phương Sở, mà không phải những nữ nhân xinh đẹp giống như con rối quanh mình.
Nhạc Trọng nhìn dáng vẻ điềm đạm tinh xảo giống như mỹ nữ từ trong tranh bước ra của Phương Sở, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt trơn mượt của nàng, thản nhiên nhìn Lôi Thắng nói:
- Lôi Thắng, anh cũng nghe được. Nàng tự nguyện trở thành người của tôi, hiện tại đã là người của tôi. Tôi không có thói quen đem người của tôi cùng người khác trao đổi. Mời anh trở về đi!
Hai mắt Lôi Thắng đỏ đậm, một cỗ lửa giận dâng lên trong lòng, tính tình của hắn vốn hỏa bạo, hôm nay hắn đã cấp mặt mũi đầy đủ cho Nhạc Trọng nhưng người kia vẫn không đáp ứng yêu cầu của hắn khiến hắn phẫn nộ không thôi. Bị nỗi phẫn nộ khống chế, hắn nhịn không được tiến lên một bước, bốn gã chiến sĩ sau lưng hắn cũng mang theo chiến ý cường đại tiến ra một bước.
Trong chớp mắt bốn gã đội viên trực thuộc Nhạc Trọng vốn đang ngồi trên sô pha ôm mỹ nữ đột nhiên bật lên, một cỗ sát ý cường đại từ trên người họ bốc cao. Trong tay họ đều từng chém giết thật nhiều tang thi lẫn nhân loại, cả đám đều là hổ lang chi sĩ.
- Chiến sĩ thật mạnh!
Cố Viêm Dực nhìn bốn đội viên của Nhạc Trọng, nhịn không được thầm khen một câu.
Chứng kiến bốn gã đội viên của Nhạc Trọng đứng lên, Lôi Thắng chợt thanh tỉnh lại.