Ads
- Tao là con trai Trữ Chi Thành. Mày dám đối với tao như vậy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày. Tao muốn giết cả nhà mày! Đem mày bầm thây vạn đoạn!
- Cho dù mày là con của thiên vương lão tử, cũng không thể nào cứu được mày!
Khổng Thiên Dự liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, thấy hắn khẽ gật đầu, liền cười dữ tợn, hai tay dùng lực, Trữ Tử Hiên chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết.
Tên nam tử trẻ tuổi nho nhã nhìn Nhạc Trọng khẽ mỉm cười nói:
- Vị tiên sinh này, xin cho người của ngài dừng tay. Tử Hiên chỉ vì uống nhiều quá nên mới không nói lý lẽ. Khổng chủ nhiệm, anh không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao?
Khổng Đào đứng lên giới thiệu:
- Cố thiếu, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là lão đại Thạch Mã trấn Nhạc Trọng. Nhạc Trọng, vị này chính là công tử Viêm Vương Cố Chi Hành Cố thiếu Cố Viêm Dực, Cố Phỉ Phỉ, công tử Mã Bố của Mã phó bí thư, công tử Cổ Lực của Cổ cục trưởng Cục cảnh sát, công tử Trương Dương của phó cục trưởng Cục cảnh sát Trương Huy, công tử Trữ Tử Hiên của Trữ bí thư. Nhạc Trọng, xin anh cho người thả Trữ thiếu đi. Đây bất quá chỉ là hiểu lầm!
Nhạc Trọng phất phất tay, lúc này Khổng Thiên Dự mới buông lỏng áp chế Trữ Tử Hiên.
- Tao muốn giết mày! Tao muốn giết cả nhà mày!
Người say rượu vốn luôn ngang ngạnh, Trữ Tử Hiên vừa thoát khỏi tay Khổng Thiên Dự, hai mắt đỏ đậm giống như mãnh hổ vọt về hướng Khổng Thiên Dự.
Nhạc Trọng thản nhiên lên tiếng nói:
- Để cho hắn yên tĩnh một chút!
Khổng Thiên Dự nhe răng cười, một cước đá vào dưới chân Trữ Tử Hiên, Trữ Tử Hiên ngã gục, răng nanh bị băng rớt hai cái.
Khổng Thiên Dự thoáng xoay người, hung hăng một chưởng đao bổ lên cổ Trữ Tử Hiên, Trữ Tử Hiên lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chứng kiến đoàn người Nhạc Trọng sau khi biết được thân phận của bọn họ nhưng vẫn dũng mãnh như thế, nhóm công tử ca căn cứ Lũng Hải không khỏi giật nảy mình.
Cố Viêm Dực cùng vài công tử ca căn cứ Lũng Hải đi qua ngồi xuống sô pha đối diện Nhạc Trọng, từng nữ nhân ăn mặc phong tao đi tới ngồi bên cạnh bọn hắn.
Cố Viêm Dực nhìn Nhạc Trọng lộ ra dáng tươi cười thập phần mị lực:
- Nguyên lai ngài chính là Nhạc Trọng. Trăm nghe không bằng một thấy, tôi vốn tưởng rằng người dẫn đội đi thu phục Thạch Mã trấn nhất định là một trung niên đại hán dáng người khôi ngô hào sảng, thật không ngờ ngài còn trẻ lại nhã nhặn như vậy!
Nghe xong lời nói của Cố Viêm Dực, vài tên con cháu quan lớn nhìn Nhạc Trọng lại có vẻ bất đồng, nhiều hơn một tia kính sợ.
Tin tức Nhạc Trọng dẫn người thu phục Thạch Mã trấn những người sống sót cùng quan chức bình thường đều không biết rõ ràng. Nhưng những con cháu quan lớn tin tức linh thông đều biết rõ. Bọn hắn còn biết sau khi Nhạc Trọng thu phục Thạch Mã trấn còn thu phục thêm một quân doanh, lấy được trang bị vũ khí của cả quân doanh. Sức chiến đấu của Thạch Mã trấn hiện tại không kém hơn căn cứ Lũng Hải bao nhiêu.
Nhạc Trọng là một thủ lĩnh có thế lực ngang vai ngang vế cùng căn cứ Lũng Hải, duy nhất khuyết thiếu chỉ là danh phận đại nghĩa. Khuyết thiếu danh phận đại nghĩa, tuy rằng Thạch Mã trấn ở trên sóng radio kêu gọi người sống sót gia nhập Thạch Mã trấn, nhưng lực hấp dẫn xa xa kém căn cứ Lũng Hải.
Dù là như thế những con cháu quan lớn cũng không muốn đắc tội Nhạc Trọng. Bọn hắn có thể lợi dụng quyền thế trong tay đi khi dễ người thường, nhưng sẽ không ngu xuẩn đắc tội địch nhân cường đại.
Nhạc Trọng khách sáo nói:
- Quá lời!
Tuy rằng hắn không sợ con cháu quan lớn này, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt ý tốt của đối phương. Nói không chừng ở thời điểm nào đó còn có chỗ dùng tới họ. Kết giao thêm bạn bè luôn tốt hơn, cho dù song phương chỉ là loại bạn bè kết giao bằng lợi ích.
Cố Viêm Dực khác hẳn với những công tử ăn chơi trác táng mà Nhạc Trọng từng gặp qua, hắn tinh thông tri thức nhiều lĩnh vực, trong lúc nói chuyện rất có kiến giải, đem không khí biến thành thư giãn thoải mái.
Nhạc Trọng không thừa nhận cũng không được Cố Viêm Dực là một trong những thanh niên xuất sắc nhất mà hắn từng tiếp xúc qua. Ngoại trừ sức chiến đấu cùng khả năng lãnh đạo, Nhạc Trọng thập phần hiểu rõ năng lực giao tế của mình, cả kiến thức, phong độ lễ nghi đều kém hơn Cố Viêm Dực.
Trên thực tế trong con cháu thế gia có công tử trác táng, nhưng tinh anh cũng ưu tú hơn người bình thường rất nhiều. Bọn họ nắm giữ tài nguyên phong phú, từ nhỏ lại được thành công của cha mẹ chú bác thấm nhuần, nếu như chịu cố gắng phát triển tự nhiên phải xuất sắc hơn người bình thường rất nhiều.
Đám tiếp viên trong Thiên Thượng Nhân Gian đều là lão luyện, chứng kiến ngay cả đại danh đỉnh đỉnh như Cố thiếu cũng phải khách khí đối với Nhạc Trọng, lập tức hiểu được địa vị của hắn cao xa hơn sự tưởng tượng của các nàng. Vì vậy càng thêm nịnh hót lấy lòng, mà Lưu Hồng càng mị nhãn như tơ, thi triển đủ loại thủ đoạn câu dẫn hắn.
Chỉ có Phương Sở vẫn duy trì một chút khoảng cách cùng Nhạc Trọng, không có ý tứ tiếp xúc thân cận với hắn.
Đột nhiên cửa phòng lại bị đá văng, một nhóm người đi nhanh vào.
Một gã thân mặc quân phục, nhuộm tóc vàng, vẻ mặt du côn lại đeo quân hàm thượng úy đang ôm hai nữ nhân xinh đẹp ăn mặc hở hang bước tới trước, cười nói:
- Tôi tưởng là ai gọi Phương Sở đi rồi, nguyên lai là Cố thiếu. Cố thiếu, nơi này nhiều nữ nhân như vậy anh nhường Phương Sở cho chúng tôi tốt hơn. Hôm nay các anh tiêu phí tại Thiên Thượng Nhân Gian, tôi trả tiền! Lên cho tôi, đem người mang về phòng của chúng ta!
Hai gã chiến sĩ mặc quân phục chợt đi nhanh về hướng Phương Sở, không nói tiếng nào đưa tay chộp tới.
Nhạc Trọng trực tiếp đem Phương Sở kéo vào trong lòng, cầm một ly nước trái cây uống một hớp, thản nhiên nói:
- Cho bọn hắn chút giáo huấn!
Khổng Thiên Dự cùng một đội viên khác tên Vương Kiệt nhất thời bạo lên, hung hăng một quyền oanh về hướng hai gã chiến sĩ.
Khổng Thiên Dự cùng Vương Kiệt đều là cường hóa giả luôn theo Nhạc Trọng chinh chiến ở tiền tuyến trước nhất, Vương Kiệt là cường hóa giả 8 cấp, mà Khổng Thiên Dự là cường hóa giả 9 cấp, thực lực đều viễn siêu người thường, trên người còn mặc áo da rắn nước biến dị có thể giảm bớt đại bộ phận lực lượng đánh vào.
Hai gã chiến sĩ cũng là tinh nhuệ trong quân, bọn hắn lập tức kịp phản ứng cùng Khổng Thiên Dự và Vương Kiệt chiến thành một đoàn. Chỉ qua ba hiệp hai gã chiến sĩ đã bị hai đội viện đánh nằm úp sấp trên mặt đất.
Nhạc Trọng nhìn Cố Viêm Dực hỏi:
- Người kia là ai? Sao lại kiêu ngạo như vậy?
Cố Viêm Dực rất nhanh đem thân phận người trẻ tuổi kia nói với Nhạc Trọng:
- Hắn chính là con trai một của Lôi doanh trưởng Lôi Thành tên Lôi Thắng! Ở bên phải hắn là con trai của Viên liên trưởng Viên Triệu tên Viên Cương, ở bên trái chính là con trai của Thành liên trưởng Thành Uy tên Thành Quang!
Lôi Thắng chứng kiến hai bộ hạ của mình bị người của Nhạc Trọng đánh té trên đất, sắc mặt âm trầm nhìn Nhạc Trọng, đột nhiên hắn biến sắc, kinh nghi bất định nói:
- Anh là Nhạc Trọng?