Nếu như cứu
một bạch nhãn lang, Nhạc Trọng không ngại một đao bổ chết bạch nhãn lang này còn tốt hơn. Trang bị ba doanh không phải là thứ tùy tiện có được.
Có trang bị ba doanh này, chỉ cần Nhạc Trọng tìm được người sống sót phù hợp là có thể huấn luyện ra chiến sĩ hợp cách ngay. Không có trang bị,
cho dù tìm được người cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi.
Nghe Nhạc Trọng chất vấn, Trịnh Cường mặt biến thành khó coi, hắn cũng
không phải là người vong ân phụ nghĩa. Nhưng mà trang bị ba doanh vô
cùng trọng yếu, hơn nữa Hoa Hưng Hội được trang bị ba doanh này, sức
chiến đấu cũng tăng lên thật lớn.
Sắc mặt Trịnh Cường biến đổi mấy lần sau đó trầm trọng nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng. Hoa Hưng Hội chúng tôi cũng không phải thế hệ vong ân phụ
nghĩa. Ba doanh này là của anh, tôi sẽ trông coi giúp anh.
Tuy không cách nào đạt được trang bị của ba doanh, thế nhưng mà có thể
có được cao thủ mạnh mẽ như Nhạc Trọng tương trợ. Đối với Hoa Hưng Hội
mà nói cũng không tính quá có hại chịu thiệt.
Nhạc Trọng lúc này mới mỉm cười, nói:
- Tốt! Anh đã là bạn chí cốt! Như vậy tôi cũng không làm anh quá thiệt
thòi. Tôi có thể giao vũ khí cho anh, trọng pháo bên kia tôi cũng cho
anh hai khẩu. Đạn pháo hai mươi phát. Nếu như anh có giá tiền phù hợp,
tôi sẽ tiếp tục bán cho anh. Nhưng mà chỉ hạn chế trang bị một doanh.
Trịnh Cường nghe vậy trong mắt tràn ngập hưng phấn nói:
- Được! Cảm tạ! ! Nhạc Trọng, đa tạ anh! Anh tiến vào trong trấn ngồi
một chút! Hội trưởng và những người khác rất hy vọng được gặp anh.
Hoa Hưng Hội thật sự quá thiếu vũ khí trang bị. Rất nhiều chiến sĩ cũng
còn sử dụng đại đao, dưa hấu đao, đại khảm đao, trường mâu là vũ khí
lạnh. Nếu không phải trang bị vũ khí của bọn họ quá kém, bọn họ cũng
không bị hai doanh binh lực của Ngô Nham Hoành đánh hoa rơi nước chảy,
cơ hồ sụp đổ. Trang bị với bọn họ quá trọng yếu.
Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Tôi cũng muốn gặp các hảo hán Hoa Hưng Hội một lần!
Một tên người Hoa sống từ nhỏ trong trấn đi tới, bọn họ bắt đầu thu thập vũ khí của quân Thái, hơn nữa dựa theo mệnh lệnh tập trung vào một chỗ.
Vệ Trữ Quốc thì với tư cách đại biểu của Nhạc Trọng giám thị đám người Hoa sống sót.
Trong văn phòng của mộ trấn nhỏ, một người mày kiếm mắt sáng. Khí vũ
hiên ngang, lớn lên thập phần anh tuấn. Đồng thời trên người trung niên
này mang theo khí chất nho nhã hành đại lễ với Nhạc Trọng, vô cùng chân
thành nói lời cảm tạ.
- Xin Chào! Tôi là Hoa Hưng Hội hội trưởng Thư Văn Ngạn! Tôi đại biểu
cho một ngàn ba trăm người Hoa Hưng Hội sống sót cảm tạ anh. Cám ơn anh
cứu chúng tôi một mạng! Nếu không có anh thì chỉ sợ một ngàn ba trăm
người của Hoa Hưng Hội đã rơi vào tên súc sinh Ngô Nham Hoành!
Trong Hoa Hưng Hội mặc dù có không ít cao thủ, thậm chí còn có hai người tiến hóa, nhưng mà thiếu binh khí. Súng ống đạn dược cũng thập phần
khuyết thiếu, rất nhiều người thậm chí lấy tay không ngăn súng. Chuyện
này làm sức chiến đấu của bọn họ giảm bớt thật nhiều.
Dưới ba doanh của Ngô Nham Hoành đẩy mạnh tấn công, tuy Hoa Hưng Hội
giết được nhiều quân địch, nhưng mà thương vong cũng không nhỏ. Nhạc
Trọng nếu không tới đây trợ giúp, Hoa Hưng Hội sẽ bị ba doanh của Ngô
Nham Hoành hoàn toàn san bằng. Cho dù trong Hoa Hưng Hội có hai người
cường hóa hơn cấp 40 cũng bị san bằng.
Nhạc Trọng lúc này không tấn công vào bộ chỉ huy của quân Thái, không có Thiểm Điện là biến dị thú cấp hai dẫn theo tộc đàn tấn công, cũng không có khả năng nhẹ nhàng tiêu diệt ba doanh binh lực của quân Thái.
Nhạc Trọng nhìn qua Thư Văn Ngạn khẽ cười nói:
- Không cần khách khí! ! Chúng ta là người Hoa phải đoàn kết sinh tồn, nhất định phải đoàn kết lại. Đây cũng là chuyện nên làm!
Thư Văn Ngạn có thể ở trong Thái Lan lôi kéo một đội ngũ, năng lực bản
thân cũng không kém. Hơn nữa cho dù hắn có mục đích gì, tối thiểu nhất
hắn cam đoan cho một ngàn ba trăm tên người vẫn còn sống sót. Đối với
Thư Văn Ngạn, Nhạc Trọng vẫn có hảo cảm.
Thư Văn Ngạn nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt dị quang chớp động và đưa ra điều kiện mê người:
- Nhạc Trọng, anh có nguyện ý gia nhập Hoa Hưng Hội của tôi không? Chỉ
cần anh gia nhập Hoa Hưng Hội, tôi nguyện ý cho anh làm phó hội trưởng!
- Hội trưởng! ! Không được! ! Sao có thể để hắn làm phó hội trưởng chứ?
- Không được! ! Hội trưởng! Đây chính là chức quá cao. Nên cho hắn làm trưởng lão được rồi!
"..."
Thư Văn Ngạn vừa nói ra lời này, cao tầng của Hoa Hưng Hội trong văn
phòng biến sắc, lớn tiếng phản đối. Hoa Hưng Hội tổng cộng chỉ có hai
phó hội trưởng, mỗi một gã đều có công huân thật lớn, thực lực vô cùng
cao minh được người ta kính trọng. Đồng thời phó hội trưởng của Hoa Hưng Hội có quyền lực rất lớn, cho dù là hội trưởng cũng phải nghe bọn họ
nói chuyện, có thể nói là dưới một người, trên ngàn người.Vị trí như vậy giao cho người ngoài, làm cho những lão nhân phấn đấu vì Hoa Hưng Hội
bạc đầu làm sao chịu nổi.
- Yên tĩnh!
Thư Văn Ngạn nhướng mày trầm giọng nói ra.
Thư Văn Ngạn ở trong Hoa Hưng Hội vô cùng có uy vọng, hắn nói một câu,
những cao tầng của Hoa Hưng Hội bảo trì trầm mặc, nhưng mà trong mắt vẫn có không cam lòng.
Thư Văn Ngạn nhìn qua hai tên phó hội trưởng Hoa Hưng Hội nói ra.
- Hưng Thuần, A Hổ, các ngươi có ý gì không?
Hoa Hưng Hội có một hội trưởng, hai phó hội trưởng. Hội trưởng Thư Văn
Ngạn, phó hội trưởng Vương Hưng Thuần, Sở Hổ! Trong đó Thư Văn Ngạn cùng Vương Hưng Thuần đều là người tiến hóa, thực lực cực kỳ cường hoành. Mà Sở Hổ là người cường hóa cấp 40 chiến đấu lập nhiều công huân cho Hoa
Hưng Hội. Thư Văn Ngạn cũng không thể bỏ qua ý chí của hai cường giả này để bạt Nhạc Trọng trở thành phó hội trưởng của Hoa Hưng Hội.
Vương Hưng Thuần chính là trung niên nhân dáng người nhỏ gầy, làn da
ngăm đen, tướng mạo có chút hèn mọn bỉ ổi, hắn trầm mặc một hồi, chậm
rãi nói:
- Tôi đồng ý cho Nhạc Trọng trở thành phó hội trưởng!
Ánh mắt của Thư Văn Ngạn nhìn qua Sở Hổ là người lưng hùm vai gấu, cơ bắp rắn chắc, trên mặt phủ kín vết thương.
Sở Hổ ngẩng đầu nhìn Nhạc Trọng, gật đầu nói:
- Tôi cũng đồng ý cho Nhạc Trọng trở thành phó hội trưởng Hoa Hưng Hội chúng ta!
Hội trưởng, phó hội trưởng Hoa Hưng Hội cũng đã đồng ý cho Nhạc Trọng
trở thành phó hội trưởng Hoa Hưng Hội thì những cao thủ khác của Hoa
Hưng Hội chỉ có thể câm miệng, thập phần hâm mộ nhìn qua Nhạc Trọng.
- Thật có lỗi! Tôi không muốn gia nhập Hoa Hưng Hội. Giữa chúng ta có thể trở thành minh hữu a.
Đúng lúc này Nhạc Trọng mỉm cười cự tuyệt.
Nếu Nhạc Trọng gia nhập Hoa Hưng Hội, trang bị ba doanh của hắn vô điều
kiện đưa cho Hoa Hưng Hội. Hơn nữa trong Hoa Hưng Hội hắn không có một
tia uy vọng, cũng không có người trong tay. Muốn nắm giữ thực quyền khó
khăn quá lớn.
Nếu Nhạc Trọng muốn khống chế Hoa Hưng Hội, nhất định là phải đấu với
Thư Văn Ngạn, Sở Hổ, Vương Hưng Thuần và ba đại nguyên lão của Hoa Hưng
Hội Tam, vô cùng hao tổn tâm tư. Chuyện này với hắn mà nói thật sự là
quá phiền toái. Còn không bằng bảo trì quan hệ minh hữu, như vậy vị trí
của hắn vẫn còn siêu nhiên, làm chuyện gì cũng dễ dàng.