Trịnh Cường vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói ra:
- Nhạc Trọng, anh có nên cân nhắc một chút không? Đây chính là phó hội trưởng Hoa Hưng Hội ah! !
Trịnh Cường cùng Nhạc Trọng có quan hệ không tệ. Hắn thập phần hy vọng
Nhạc Trọng gia nhập Hoa Hưng Hội. Dùng thực lực của Nhạc Trọng, gia nhập Hoa Hưng Hội thì có thể tăng thật lớn thực lực của Hoa Hưng Hội.
Hơn nữa trong khu vực này, Hoa Hưng Hội trước mắt là thế lực người Hoa
lớn nhất. Gia nhập Hoa Hưng Hội thì rất dễ dàng chống lại Ngô Nham
Hoành.
Thư Văn Ngạn mày kiếm nhíu lên nói thẳng:
- Nhạc Trọng, có phải anh có gánh nặng tâm lý hay không? Ở chỗ này đều
là hảo huynh đệ, bạn tốt! Chỉ cần anh gia nhập chúng ta, tôi nghĩ chúng
ta ở chung nhất định rất vui sướng.
Nhạc Trọng lắc đầu cự tuyệt nói:
- Thật có lỗi. Tôi không có hứng thú gia nhập Hoa Hưng Hội. Chúng ta nên nói về chuyện trang bị đi. Tôi nguyện ý lấy trang bị một doanh ra. Thư
hội trưởng, xin hỏi các người nguyện ý trao đổi hay không?
Thư Văn Ngạn lộ ra một nụ cười nhạt, nói:
- Nhạc Trọng! Anh là bạn tốt của Văn Ngạn tôi, người có chí riêng, cho
dù anh không muốn gia nhập Hoa Hưng Hội, anh vẫn là bạn tốt của Hoa Hưng Hội chúng tôi! Ân cứu mạng cứu mạng hôm nay, Hoa Hưng Hội chúng tôi
tuyệt không dám quên.
Thư Văn Ngạn nói ra lời này làm Nhạc Trọng nghe cũng hết sức thoải mái,
thoáng cái kéo gần khoảng cách của hai người. Thư Văn Ngạn có thể trở
thành thủ lĩnh một phương tự nhiên bất phàm.
Thư Văn Ngạn trầm tư một hồi ngẩng đầu nhìn Nhạc Trọng chậm rãi hỏi:
- Hoa Hưng Hội chúng tôi thập phần cần vũ khí, không biết anh cần gì mới giao vũ khí một doanh cho chúng tôi?
- Thứ nhất, tôi cần các loại tình báo mà Hoa Hưng Hội nắm giữ. Kể cả
tình báo về Ngô Nham Hoành và vị trí tất cả bang phái người Hoa, tập
tính của thủ lĩnh...
- Thứ hai. Tôi cần mượn một trăm tên chiến sĩ Hoa Hưng Hội ra ngoài
chiến đấu, thời gian mượn là một tháng. Trịnh Cường hết sức quen thuộc
tình huống nơi này, tôi cũng hy vọng mượn hắn một tháng.
- Thứ ba, chuẩn bị hai trăm tấn lương thực tùy thời thuyên chuyển cho tôi.
- Thứ tư, cho phép bộ hạ của tôi mượn địa bàn của Hoa Hưng Hội tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục.
Thư Văn Ngạn trầm tư một hồi mới gật đầu đồng ý nói:
- Tốt! Tôi đáp ứng anh!
Trang bị một doanh với Hoa Hưng Hội mà nói thập phần trọng yếu, bởi vậy Thư Văn Ngạn lúc này mới đáp ứng yêu cầu của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua Thư Văn Ngạn mỉm cười nói cám ơn:
- Đa tạ thư hội trưởng! !
Thư Văn Ngạn mang nụ cười ấm áp nói:
- Nơi này đã không an toàn! Chúng ta trước nên di chuyển đi! Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm thì chúng tôi sẽ giao người cho anh!
- Tốt!
Nhạc Trọng cũng không sợ Thư Văn Ngạn chơi xấu, lúc này thế lực của Thư
Văn Ngạn hơn xa Nhạc Trọng. Thư Văn Ngạn nếu độc chiếm trang bị ba doanh thì Nhạc Trọng cũng không có cách nào. Nhưng nếu Thư Văn Ngạn tướng ăn
khó coi như vậy, sau này Nhạc Trọng sẽ không quan tâm mà hung ác với
hắn.
Thư Văn Ngạn nhìn qua Nhạc Trọng thân thiết giới thiệu cao tầng Hoa Hưng Hội trong văn phòng:
- Nhạc Trọng! Tôi giới thiệu cho anh hảo huynh đệ của Hoa Hưng Hội. Vị
này chính là phó hội trưởng Hoa Hưng Hội Vương Hưng Thuần huynh đệ. Còn
vị này là phó hội trưởng Hoa Hưng Hội Sở Hổ huynh đệ...
Hoa Hưng Hội có hào khí bang phái nồng đậm. Trước mắt có một gã hội
trưởng, hai gã phó hội trưởng, mười bốn trưởng lão. Mà mười bảy người
này là lãnh đạo tối cao của Hoa Hưng Hội, nói cách khác là đại đầu mục. Ở dưới trưởng lão là trợ lý. Những trợ lý này là cơ sổ nồng cốt của Hoa
Hưng Hội.
Trong mười bốn trưởng lão tổng cộng có hai gã nữ trưởng lão, mười hai
tên nam trưởng lão. Trong hai nữ trưởng lão một người tên là Trương
Ngọc, tướng mạo bình thường, trên mặt có sáu bảy vết sẹo, trong hai mắt
có hào quang hung lệ chớp động. Một người khác là Thư Thiên Nhã, nàng có được mái tóc dài màu đen, mắt ngọc mày ngài, khí chất không tầm thường. Lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, dáng người không tệ, là đại mỹ
nữ. Đại mỹ nữ chính là em gái của Thư Văn Ngạn.
Muwofi hai tên trưởng lão có Trịnh Cường, Phong Thanh Thiên, Trương Mục, Hồ Ngạn, Lưu Minh, Ngưu Vĩ, Trương Sổ Văn, Tôn Thiết, La Minh, La Dật,
Trần Tam, Lưu Ngưu Kim.
Mười bốn người trưởng lão mỗi một người đều là người cường hóa trên cấp
30, sức chiến đấu cực kỳ bất phàm. Đây là một đám người cường hóa thực
lực bất phàm, Hoa Hưng Hội mới có thể ngăn cản được Ngô Nham Hoành tấn
công.
Trừ những người cường hóa này ra, chiến sĩ bình thường của Hoa Hưng Hội
đại bộ phận là tân binh. Trình độ huấn luyện tân binh không bằng Ngô
Nham Hoành. Sở dĩ bọn họ có thể kiên trì chiến đấu đó là bởi vì Ngô Nham Hoành cực kỳ hung tàn với người Hoa. Bọn họ chết cũng không muốn rơi
vào tay của Ngô Nham Hoành, nương tựa vào ý chi kiên định mà chiên đấu.
Nếu luận sức chiến đấu chân thật, không có những người cường hóa cao cấp trợ giúo, Hoa Hưng Hội hơn một ngàn người cũng không phải đối thủ một
doanh của Ngô Nham Hoành.
Nhưng mà những người cường hóa cao cấp không phải tồn tại vô địch. Hoa
Hưng Hội trước kia có hai mươi hai trưởng lão. Lúc này Ngô Nham Hoành
tấn công trấn nhỏ, tám gã trưởng lão trực tiếp chết trận. Vẻn vẹn chỉ
còn lại mười bốn người trưởng lão. Nếu không có Nhạc Trọng xuất hiện,
chỉ sợ mười bốn trưởng lão không thể ngăn cản đại quân của Ngô Nham
Hoành tấn công.
Sau khi giới thiệu khách sáo, Hoa Hưng Hội liền bắt đầu lui lại. Một gã tên người sống sót cầm các vật tư ném lên xe.
Thực lực của Hoa Hưng Hội tuyệt đối không cách nào chính diện đối kháng
đại quân của Ngô Nham Hoành, cứ điểm của bọn họ bị phát hiện. Bọn họ
phải tìm nơi khác.
Sau tận thế. Điều tra không thuận tiện như trước tận thế, chỉ cần Hoa
Hưng Hội di chuyển tới nơi khác. Bọn họ sẽ có thời gian nghỉ ngơi khôi
phục.
Hoa Hưng Hội cũng không chỉ có một cứ điểm. Trừ thị trấn nhỏ ra. Hoa
Hưng Hội còn có sáy bảy cứ điểm. Nhưng mà trấn nhỏ này là cứ điểm trọng
yếu nhất của Hoa Hưng Hội. Lúc này Ngô Nham Hoành tấn công trấn nhỏ là
cơ hội trọng yếu nhất, đem không ít cao tầng của Hoa Hưng Hội một mẻ hốt gọn.
Nếu như cao tầng Hoa Hưng Hội bị Ngô Nham Hoành một mẻ hốt gọn. Vậy Hoa
Hưng Hội cũng nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn khó mà đối
kháng được Ngô Nham Hoành.
Hoa Hưng Hội di chuyển tốc độ rất nhanh, không lâu Nhạc Trọng đi theo
đoàn người vào trong núi sâu, trong một ngọn núi ẩn khuất khó phát hiện
có huyệt động, những huyệt động này dùng cỏ che dấu, người bình thường
rất khó phát hiện những địa phương này.
Loại địa hình rừng núi dễ ẩn nấp, Ngô Nham Hoành cho dù dẫn theo nhiều
người Thái Lan cũng khó phát hiện ra. Trong núi rừng lại khó di chuyển.
Trong đó có biến dị thú nguy hiểm, trong núi rừng này người quá mức dày
đặc sẽ đưa biến dị thú tới, là tai nạn với người sống sót. Trừ cả đàn
cả lũ biến dị thú ra, còn có một ít biến dị thú cường hoành đơn độc
cũng uy hiếp thật lớn với cường giả.
Từng người sống sót được dẫn đi vào trong hang động. Mất đi thị trấn nhỏ, bọn họ có một thời gian dài phải ở trong nơi này.