Trầm Tuyết lạnh như băng bảobảobảo ra:
- Tôi mặc kệ! Anh phải dùng binh lực trong tay kéo dài hai giờ! Hai giờ
sau chúng ta có thể đánh vào huyện Trữ Quang. Đánh vào huyện Trữ Quang
thì chúng ta sẽ đạt được thắng lợi!
Dưới hỏa lực mạnh mẽ của quân đội, quân của Quách Tuyền đã tổn thất đại
lượng sinh mạng, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là có thể đánh vào
huyện Trữ Quang.
Trầm Tuyết biết rõ như Nhạc Trọng là dân binh, chính thức có thể đánh
nhau thì không nhiều, chỉ cần phá hủy được khối xương cứng Quách Tuyền
thì cả huyện Trữ Quang không có quá nhiều lực lượng ngăn cản bước tiến
của Trầm Tuyết.
Trầm Tuyết lạnh như băng nhìn qua Bành Kiến ra lệnh:
- Phục tòng mệnh lệnh! Anh phải tổ chức lực lượng tấn công ngăn cản Nhạc Trọng!
Bành Kiến miệng động mấy cái, cuối cùng chỉ có thể cố nén oán khí cắn
răng nhìn qua Trầm Tuyết chào theo nghi thức quân đội, ứng một tiếng:
- Vâng!
Đúng lúc này Lữ Trữ vẻ mặt kinh hoàng xông vào trong doanh thất thố báo cáo với Trầm Tuyết:
- Trầm doanh trưởng! ! Liên thứ ba đã bị Nhạc Trọng tiêu diệt hoàn toàn!
Sắc mặt Bành Kiến lập tức trở nên trắng bệch.
Trầm Tuyết mười ngón quấn vào nhau, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong
doanh của nàng có bốn liên đội, lúc này tổn thất trong tay Nhạc Trọng là một liên đội. Tiếp tục chiến đấu thì bảobảobảo không chừng quân đội của nàng sẽ bị Nhạc Trọng tiêu diệt.
Đúng lúc này một bộ đàm quân dụng vang lên:
- Doanh trưởng! ! Đây là liên bốn, đối phương hỏa lực quá mức hung mãnh! Thỉnh cầu tiếp viện! ! Thỉnh cầu tiếp viện! !
Trầm Tuyết lập tức đưa ra một loạt mệnh lệnh:
- Toàn bộ liên hai lập tức ngừng tấn công, lập tức quay trở lại trong doanh! Lữ Trữ, Cao Lệ Na cùng đi với tôi!
Dưới mệnh lệnh của Trầm Tuyết thì toàn bộ liên hai rút lui ra phía sau.
Chiến sĩ liên hai vừa tiếp viện thì áp lực của Nhạc Trọng bỗng nhiên gia tăng, hỏa lực dày đặc của quân đội làm cho hắn không ngốc đầu lên nổi.
- Loại cường độ hỏa lực này hẳn là tiếp viện a.
Nhạc Trọng lúc này không ngừng tiến lên, không dám ở trên lại một chỗ
quá lâu, hắn vừa chạy trốn tránh né, vừa lặng lẽ dò xét quân lực của
quân đội. Hắn áp lực bên này càng lớn thì áp lực bên huyện Trữ Quang
càng nhỏ đi.
Trầm Tuyết đi vào tiền tuyến, chợt nhìn thấy thương binh đầy đất và vụn
thi thể nổ tung rất nhiều, gương mặt của nàng trở nên âm trầm hơn.
Đột nhiên lúc này hai quả lựu đạn bay tới, rơi xuống trong trận địa phát ra hai tiếng nổ lớn, ba gã chiến sĩ trực tiếp bị lựu đạn nổ chết, hai
gã chiến sĩ trực tiếp bị tạc nát hai cánh tay và ngất đi.
Vài giây sau thì có một phát hỏa tiễn bắn tới, súng máy hạng nặng và phó súng máy bị nổ chết, bi thép tứ tán ra chung quanh làm bị thương bốn
người khác, bọn họ không ngừng phát ra tiếng kêu thống khổ.
Cả trận địa khắp nơi là thương binh kêu rên, âm thanh thút thít nỉ non và sĩ khí cực kỳ sa sút.
Cho dù liên hai có trang bị tốt và hỏa lực hạng nặng cũng bị áp chế gắt
gao, thỉnh thoảng có chiến hữu trực tiếp bị oanh sát, thương binh khắp
nơi đều có, loại tình huống này tự nhiên làm sĩ khí của quân đội lập tức giảm sút thê thảm. Trầm Tuyết thấy thế răng ngà cắn chặt lại, tiếp tục
như vậy thì chiến sĩ liên hai liên bốn sẽ bị hủy hoàn toàn trong tay của Nhạc Trọng. Cho dù nàng dẫn người đánh vào huyện Trữ Quang thì cuối
cùng chỉ sợ cũng bị người của Nhạc Trọng toàn diệt.
- Nhạc Trọng! ! Tôi là doanh trưởng Trầm Tuyết, tôi đã bảo người đình
chỉ tiến công huyện Trữ Quang. Thỉnh anh bây giờ lập tức ngừng công
kích, chúng ta hảo hảo bảobảobảo chuyện!
Trầm Tuyết đi tới trước loa phóng thanh, dùng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng bảobảobảo với Nhạc Trọng.
Lúc trước Trầm Tuyết tràn đầy tự tin, cho rằng chiến sĩ một doanh là có
thể nghiền áp đám ô hợp của huyện Trữ Quang này, không có một chút lo
lắng nào. Nhưng mà hiện tại chiến sĩ một doanh của nàng bị mình Nhạc
Trọng làm chết và tổn thương vô số, làm cho nàng cũng phải cúi cái đầu
cao ngạo thỉnh cầu đàm phán với Nhạc Trọng.
Nhưng mà chỉ có thế lực ngang nhau mới có tư cách đàm phán với nhau, nếu như thực lực hai bên không bằng nhau, đàm phán chính là trò cười.
Nhạc Trọng trốn sau một khối đá lớn bảobảobảo vọng ra:
- Lưu lại trang bị một liên làm bồi thường thì các ngươi có thể đi! Nếu không tôi sẽ giết sạch các người!
Sau khi trở thành người tiến hóa, cường độ thân thể của Nhạc Trọng tăng
cường thật lớn. Chỉ cần không bị đạn pháo oanh trúng trực tiếp, cho dù
là lực sát thương mạnh như sóng xung kích và bi thép nhỏ cũng không làm
gì được hắn. Tăng cường năng lực sống sót trên trường của hắn thật lớn,
phối hợp thêm lực phòng ngự của cốt giáp cùng với đại lượng đạn dược
súng ống tồn kho trong trữ vật giới chỉ, hắn bây giờ đã trở thành lợi
khí chiến tranh khủng bố. Tiêu diệt một doanh của Trầm Tuyết chỉ là vấn
đề thời gian mà thôi.
- Thật hung hăng càn quấy!
- Móa! Liều thì liều! Lão tử cho dù chết cũng cắn một khối thịt của hắn!
"..."
Nghe Nhạc Trọng tuyên ngôn càn rỡ như vậy. Chiến sĩ phe của Trầm Tuyết
mỗi người đều xúc động, muốn xông lên quyết tử chiến với Nhạc Trọng!
Trầm Tuyết cũng bị Nhạc Trọng làm tức giận, bộ ngực cao ngất phập phồng bất định, trong hai mắt chớp động sát cơ lẫm lẫm.
Đúng lúc này Lữ Trữ đi tới trước loa phóng thanh, cao giọng bảobảobảo ra:
- Nhạc Trọng, Tôi là tham mưu Lữ Trữ của sư đoàn xxx. Chúng tôi là một
chi tiểu bộ đội của quân đoàn ba thuộc thành phố SY, nếu anh cố ý chiến
đấu với chúng tôi. Một trận chiến này cho dù thắng bại thì quân đội của
thành phố SY cũng không người yên không quan tâm tới. Thực lực của anh
tuy cường hoành. Nhưng mà quân đội thành phố SY cũng có vô số cao thủ,
cộng thêm lực lượng của quân đội đủ để nghiền nát huyện Trữ Quang mà anh kinh doanh vô số lần. Lúc này chỉ là hiểu lầm, chúng ta nên bảobảobảo
chuyện để bỏ qua hiểu lầm kia, cần gì phải động đao thương tổn thương
hòa khí?
Lữ Trữ bảobảobảo ra lời này là uy hiếp Nhạc Trọng. Nhạc Trọng từ trong
miệng của người sống sót hiểu được lực lượng quân đội của thành phố SY
cực kỳ hùng hậu, so với huyện Thanh Nguyên Lôi Thành hoàn toàn không
phải một cấp bậc. Nhưng mà người sống sót cũng không biết nhiều lắm, lại biết quân đội thành phố SY có trực thăng vũ trang, còn có xe tăng T69,
các loại binh khí chiến tranh hạng nặng thì rất nhiều.
Nhạc Trọng có thể dễ dàng nghiền áp chiến sĩ một doanh nhưng mà cũng bị
binh sĩ một liên nghiền áp vất vả. Chiến đấu với chiến sĩ một doanh hắn
liên tục bỏ chạy để né tránh, nếu như gặp phải một quân đoàn, cho dù
công phá cả huyện Trữ Quang và giết Nhạc Trọng cũng không khó khăn gì.
Tại huyện Trữ Quang này. Nhạc Trọng có bốn doanh chiến sĩ, nhưng mà đối
mặt với quân đội, cho dù là một doanh cũng có thể đánh hắn hoa rơi nước
chảy.
Nhạc Trọng trầm mặc một chút lạnh lùng bảobảobảo ra:
- Được rồi! Các người khỏi nơi này, chuyện này tôi không truy cứu nữa!
Không có đánh thông liên hệ với căn cứ huyện Thanh Nguyên, Nhạc Trọng
không có thực lực đối đầu chính diện với quân đội thành phố SY. Đợi đến
lúc đả thông liên hệ với căn cứ huyện Thanh Nguyên, lại cho bộ đội của
huyện Thanh Nguyên trang bị cơ giới thật tốt của nơi này. Hắn mới nắm
chắc chính diện chống lại quân đội thành phố SY.