Trầm Tuyết lạnh lùng chen miệng bảobảobảo:
- Ba ngàn tấn lương thực! ! Cho chúng tôi ba ngàn tấn lương thực đền bù tổn thất mới được.
Sau tận thế thì lương thực trở thành tiền thông dụng, tại thành phố SY
thì giao dịch tiền mạnh nhất chính là lương thực. Ba ngàn tấn lương thực không tính là số lượng nhỏ. Nhưng mà Trầm Tuyết tổn thất hai chiếc phái tự hành và một trăm lính tinh nhuệ cũng không bằng được ba ngàn tấn
lương thực.
- Vậy các người đều chết đi! Quân đội thành phố SY thế đại tôi cũng
biết, chính diện đánh nhau tôi không được! Sau khi diệt các người thì
tôi lập tức đi tới thành phố SY ám sát sĩ quan ở đó. Một ngày giết mười
người, giết đến tận một tháng, sĩ quan quân đội trong thành phố SY lúc
đó chỉ sợ không còn mấy người a.
- Lui một vạn bước mà bảobảobảo, tôi không ám sát được quan lớn thì tôi
ám sát tiểu binh không thành vấn đề. Một ngày tôi giết hơn một trăm
người, giết đến tận một tháng, có lẽ khi đó binh lính của quân đội thành phố SY chết sạch cũng không chừng! Đến lúc đó cả thành phố SY đều là
của tôi! Tôi cần gì phải dong dài với các người!
Nhạc Trọng tràn ngập sát cơ bảobảobảo ra lời này, hắn tuyệt đối sẽ không chịu thua Trầm Tuyết, trong tận thế này chỉ cần có người chịu thua, vô
số người sẽ nhào lên xé kẻ đó thành phấn vụn.
Sở dĩ Đào Chính Nghĩa xua binh tiến công Thanh Phong Trại của Nhạc
Trọng, đó là bởi vì Thanh Phong Trại của Nhạc Trọng đạn dược đã hao hết, trở thành một một khối thịt mỡ, hắn lúc này mới cắn một cái. Nhạc Trọng sở dĩ có thể chiếm đoạt huyện Trữ Quang là vì nhìn thấy sức chiến đấu
chiến sĩ của huyện Trữ Quang cực kỳ thấp. Trong thế đạo này không có kẻ
nào dễ trêu vào cả.
Nghe Nhạc Trọng bảobảobảo lời tràn ngập sát cơ đó, trong nội tâm chiến
sĩ cả binh doanh tràn ngập hàn ý. Nhạc Trọng tài bắn súng tinh xảo, bản
thân lại có cốt giáp đao thương bất nhập, cộng thêm có không biết bao
nhiêu vũ khí hạng nặng, dùng thủ đoạn của hắn thì ám sát sĩ quan bảo vệ
trùng điệp cũng thành công cực lớn, càng đừng bảobảobảo tới binh lính
bình thường. Nếu như Nhạc Trọng thực không từ thủ đoạn săn giết những
binh sĩ bình thường, đối với cả thành phố SY mà bảobảobảo đây là một hồi tai nạn!
- Cuồng đồ đáng chết!
Trầm Tuyết bị Nhạc Trọng uy hiếp như vậy thì toàn thân run rẩy lên, vẫn chưa từng có người nào bảobảobảo ra lời uy hiếp nàng như thế này cả.
Lữ Trữ bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Tuyết, nhìn qua nàng lắc đầu, sau đó mói thở ra một hơi và bảobảobảo với Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng, anh tức giận làm cái gì. Chúng tôi chỉ cần ba ngàn tấn
lương thực. Nhưng mà với tư cách trao đổi chúng tôi trả anh ba trăm cân
vàng.
Thịnh thế tàng đồ cổ, loạn thế mua vàng. Vàng với tư cách tiền của cả
thế giới, nó có lực rung động lòng người, cho dù là trong loạn thế thì
không ít thế lực lớn dùng vàng để làm tiền trao đổi. Ban đầu ở huyện
Thanh Nguyên thì trừ lương thực ra, vàng chính là thứ người ta thu thập
nhiều nhất.
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi và bảobảobảo thẳng:
- Được rồi! Tôi đáp ứng các người. Hiện tại mời các ngươi lập tức mang
binh lui ra năm dặm, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ tiến hành giao dịch.
Lữ Trữ nhạy cảm bắt được chuyển biến trong lời bảobảobảo của Nhạc Trọng, nàng khẽ mĩm cười bảobảobảo:
- Nhạc Trọng. Tôi nghĩ có khả năng anh gặp phiền toái nhỏ, không biết
anh có cần chúng tôi trợ giúp không? Chỉ cần anh nguyện ý trả thù lao
tương ứng, chúng tôi nguyện ý giải trừ phiền toái cho anh!
Nhạc Trọng thản nhiên bảobảobảo:
- Không cần! Tôi đúng là gặp phiền toái nhỏ, nhưng mà tôi không cần các người trợ giúp.
Nhạc Trọng xác thực gặp được phiền toái.
- Chính phủ đã phái đại quân vây quét Nhạc Trọng! ! Giết! ! Giết sạch
người của Nhạc Trọng! Chỉ cần chúng ta giết người của Nhạc Trọng thì sẽ
nghênh đón quân chính phủ vào đây, các người sẽ được làm đại quan.
Tại huyện Trữ Quang, bên trái lf Trương Báo, bên phải chính là Ngưu
Thắng đứng hai bên của Đào Chính Nghĩa và sắc mặt đỏ ửng rống lên.
Quân đội chính phủ tấn công đã bị Đào Chính Nghĩa nắm giữ, hắn cũng thừa dịp quân chủ lực của Nhạc Trọng ra ngoài ứng phó thì cùng Trương Báo,
Ngưu Thắng hai người giết chết chiến sĩ giám thị. Hắn rời khỏi biệt thự
và lợi dụng sức ảnh hưởng của hắn ở huyện Trữ Quang tập hợp một đội ngũ, lúc này đốt giết và tạo hỗn loạn trong huyện Trữ Quang.
Ánh mắt Đào Chính Nghĩa cũng cực kỳ độc ác. Hắn biết rõ bộ đội của Nhạc
Trọng tuy sức chiến đấu cường hoành. Nhưng mà so với quân chính phủ thì
kém một mảng lớn. Hắn chỉ cần làm huyện Trữ Quang lâm vào trong hỗn
loạn, khiên chế trụ binh lực của Nhạc Trọng thì sau khi thành phá
hắncũng trở thành công thành lớn nhất của huyện Trữ Quang. Chẳng những
có thể đầu nhập quân đội thành phố SY, còn có thể báo thù Nhạc Trọng
đoạt lấy huyện Trữ Quang.
Đào Chính Nghĩa chỉ huy lực lượng vũ trang nhân số chừng bốn mươi người, ở trong huyện Trữ Quang giết người khắp nơi, cưỡng gian, phóng hỏa.
Đem huyện Trữ Quang tạo thành hỗn loạn lớn.
Trong hỗn loạn này, rất nhiều người sống sót cũng đã bị hỗn loạn lây
nhiễm, bắt đầu không kiêng nể gì giết người, cưỡng gian, phóng hỏa, cả
huyện Trữ Quang đều lâm vào than khóc ngập trời.
- Tất cả mọi người trở lại nơi của mình! ! Tất cả người vẫn còn ở trên đường phố đều trực tiếp dùng tội gián điệp và xử tử.
Với tư cách cục trưởng cục cảnh sát Vương Kiến cũng đã mang theo người được huấn luyện tốt đi xử lý trị an.
Một tên người sống sót là tội phạm điên cuồng bị Vương Kiến trực tiếp xử bắn, đại bộ phận người sống sót đều vào trong phòng của mình, cùng đợi
thế cục trong sáng. Cho dù ai là kẻ thống trị mới của huyện Trữ Quang
thì bọn họ chỉ có thể vô lực tiếp nhận.
- Tiêu diệt hắn!
Đào Chính Nghĩa nhanh chóng chú ý tới đám người Vương Kiến đang chủ trì
trị an khắp nơi, nhìn qua Trương Báo cùng Ngưu Thắng ra lệnh.
Trương Báo gầm lên giận dữ, phát động kỹ năng người sói cuồng hóa, toàn
thân của hắn khắp nơi đều mọc ra lông sói, cơ bắp thân thể trở nên rắn
chắc, hai tay biến thành cự trảo dài hai mươi cm, cả thân thể không
ngừng kéo dài ra, biến thành một người cao hai mét.
Ánh mắt Ngưu Thắng bên kia chớp động, cầm một cái thuẫn thép nặng hai
trăm ký điên cuồng công kích về phía trươc. Hắn chính là người tiến hóa
hệ sức mạnh, thuẫn thép hai trăm ký trong tay của hắn vô cùng nhẹ nhàng. Được thuẫn thép to lớn này thủ hộ, những viên đạn súng ngắn không cách
nào xuyên qua tấm thuẫn.
Trương Báo, Ngưu Thắng hai người phát động kỹ năng, chợt điên cuồng lao về phía Vương Kiến.
Vương Kiến nhìn qua Trương Báo, Ngưu Thắng hai người xông về phía hắn, nhướng mày bảobảobảo:
- Nổ súng!
Hai mươi mấy cảnh sát đi theo bên người của Vương Kiến đều cầm súng
ngắn, súng trường 03 nhắm bắn về phía Trương Báo, Ngưu Thắng hai người.
Nhưng mà dưới làn mưa đạn thì Trương Báo, Ngưu Thắng cũng không cách nào hoàn toàn tránh né, những viên đạn súng trường chui vào trong người của Trương Báo và huyết hoa văng tung tóe, nhưng không cách nào làm hắn bị
thương trí mạnh, những viên đạn bắn lên thuẫn thép của Ngưu Thắng thì
làm mặt thuẫn gồ ghề, nhưng mà không cách nào xuyên qua thuẫn thép.
- Đổi súng phóng lựu!
Vương Kiến nhìn qua Trương Báo, Ngưu Thắng hai gã người tiến hóa, nhướng mày, ra lệnh.