Khác với sự khờ dại của Trần Dao, Trần Kiếm Phong đã sớm dự đoán được Nhạc Trọng sẽ không đáp ứng
dẫn người đi nhờ vả hắn, vì thế đã chuẩn bị sẵn kế hoạch khác cho Trần
Dao.
Nhạc Trọng tự hỏi một lúc lâu mới nói:
- Phân chia 5:5!
Trần Dao cắn chặt răng hạ thấp một chút:
- 6:4!
Nhạc Trọng khăng khăng:
- Phân chia 5:5!
Kho lương ở ngoại ô huyện Thượng Lâm là một kho lương quốc gia cỡ lớn,
nếu có thể đem thu phục cho dù chỉ có một nửa cũng đủ mấy ngàn người ăn
vài năm không thành vấn đề.
Trần Dao đồng ý nói:
- Được! Vậy phân chia 5:5!
Nhạc Trọng hỏi:
- Khi nào thì xuất phát?
Tuy rằng trước mắt vật tư trong Thạch Mã trấn sung túc, nhưng vấn đề
lương thực luôn đặt trong lòng Nhạc Trọng. Lương thực mầm móng trồng vào trong đất đều không thể nẩy mầm, điều này mang ý nghĩa lương thực càng
ăn càng ít. Một khi ăn hết lương thực sẽ vô cùng phiền toái.
Trần Dao thoáng do dự nhìn Nhạc Trọng nói:
- Trước khi hành động chú của tôi muốn gặp anh một lần. Anh có thể cùng tôi đến căn cứ gặp ông ấy không?
Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, khẽ cau mày, lẳng lặng nhìn chằm chằm Trần
Dao. Những chính khách kia có lẽ không thể chiến đấu, nhưng bố trí âm
mưu đều là cao thủ. Hắn cự tuyệt lời mời chào của Trần Kiếm Phong, nhưng để Trần Dao mời đến căn cứ cũng không chắc có phải là một buổi Hồng Môn Yến hay không.
Chứng kiến Nhạc Trọng lặng im không đáp, Trần Dao rất nhanh hiểu được băn khoăn của hắn, nàng nhìn thẳng ánh mắt hắn, nói:
- Tôi có thể dùng nhân cách cùng tính mạng của mình bảo đảm sự an toàn của anh!
Nhạc Trọng không nói gì, chỉ lẳng lặng cân nhắc khả năng phiêu lưu cùng
lợi tức nếu đến căn cứ, hơn nữa bản thân hắn có khả năng chạy trốn hay
không. Nếu là kết quả hẳn phải chết, hắn tuyệt đối sẽ không đi.
Liếc mắt nhìn vẻ trầm mặc của Nhạc Trọng, Kỷ Thanh Vũ dùng thanh âm từ tính thập phần dễ nghe của nàng nói ra:
- Nhạc Trọng, anh nên đi căn cứ Lũng Hải một chuyến đi. Tôi sẽ dùng tính mạng của tôi bảo hộ an toàn của anh. Chỉ cần tôi không chết sẽ không để anh chết. Nếu anh chết tôi sẽ chôn cùng anh. Nếu Trần Kiếm Phong bố trí âm mưu mở Hồng Môn Yến hại anh, sau này tôi thoát ly Trần gia, đi theo
anh!
Nghe xong lời nói của Kỷ Thanh Vũ, trong mắt Nhạc Trọng hiện lên một tia khác thường, lóe sáng quang mang trầm giọng nói:
- Được! Tôi sẽ đi với hai người đến gặp Trần Kiếm Phong một lần!
Từ lần đầu tiên gặp mặt, phong tư hiên ngang trong chiến đấu của Kỷ
Thanh Vũ đã khắc sâu trong lòng Nhạc Trọng, hắn có được lòng hảo cảm
khác thường với Kỷ Thanh Vũ hơn hẳn những người khác.
Trần Dao nhìn Nhạc Trọng đã đáp ứng gặp mặt Trần Kiếm Phong, nhưng trong lòng cũng không quá cao hứng, ngược lại bị một cảm giác rối rắm cùng
mất mát bao phủ, thầm nghĩ:
- Nhạc Trọng quả nhiên thích Thanh Vũ!
Sau khi quyết định, Nhạc Trọng đưa ra toàn bộ an bài, lúc này mới dẫn người đi căn cứ Lũng Hải.
Hai chiếc Đông Phong, hai chiếc Hummer cùng một chiếc Jeep hình thành
đoàn xe tiến vào căn cứ Lũng Hải, dừng lại Thành Trung thôn trước kia
hắn ở qua.
Người sống sót trong Thành Trung thôn kinh ngạc nhìn đoàn xe, phải biết
rằng hiện tại nhiên liệu thập phần trân quý. Ở trong căn cứ ngoại trừ đi ra ngoài tìm tòi vật tư, đại bộ phận mọi người chạy xe đạp hoặc là đi
bộ, chỉ có chút quan viên chính phủ hoặc con cháu quan lớn vẫn còn ngồi
được xe thể thao, tiêu hao nhiên liệu quý giá.
Nhạc Trọng từ trong xe bước xuống, liếc mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy
nơi này càng nhiều dân cư, nơi nơi đều dựng lên lều trại sơ sài, thật
nhiều người sống sót chen chúc trong không gian nho nhỏ kia, mùi hôi
thối ngút trời, chẳng khác gì trại dân tị nạn.
Sau cuối thời người thường muốn tìm một địa phương sinh sống an ổn, căn
cứ Lũng Hải mang danh nghĩa chính phủ mỗi ngày đều thu nhận thật nhiều
người sống sót. Chính bởi vì như thế, căn cứ tiêu hao lương thực cũng
thật lớn, vì vậy lần này Trần Kiếm Phong mới đánh chủ ý với kho lương
thực kia.
Khổng Đào từ trong xe bước xuống, dùng tay che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn người sống sót giống như nạn dân kia, hỏi:
- Nhạc Trọng, trực tiếp đi vào đặc khu không phải tốt hơn sao? Chạy tới nơi này làm gì?
Trước cuối thời Khổng Đào là quan viên chính phủ thành phố Lũng Hải, sau cuối thời luôn đi theo Trần Kiếm Phong, ở trong căn cứ Lũng Hải là một
gã quan chức cao cao tại thượng, hắn chưa từng tới những khu bần cùng
này bao giờ, vì vậy đối với những người sống sót hôi thối bẩn thỉu tràn
ngập chán ghét.
Nhạc Trọng khinh miệt liếc mắt nhìn qua Khổng Đào, trực tiếp đưa một gói thuốc lá Trung Hoa cho hắn, nói:
- Thạch Mã trấn đang xây dựng tường thành, tôi muốn chiêu mộ một ít
người sống sót qua sửa tường. Khổng trưởng phòng, không có vấn đề gì
chứ?
Khổng Đào tiếp nhận gói thuốc lá, ánh mắt biến đổi, nhìn Nhạc Trọng vô cùng nhiệt tình nói:
- Không có vấn đề! Anh muốn nhận người sửa tường thành, nhận nhiều một
chút. Những người ở đây có đủ hay không? Không đủ tôi sẽ gọi thêm cho
anh!
Dân cư trong căn cứ Lũng Hải rất nhiều, mỗi ngày đều phải tiêu hao thật
nhiều lương thực. Khổng Đào còn ngại người sống sót quá nhiều sẽ biến
căn cứ càng thêm hôi thối dơ bẩn. Theo hắn xem ra những người sống sót
kia bộ dáng gầy gò sắp chết, không có nghề nghiệp chuyên môn, lại không
dám đi ra ngoài thu thập vật tư, lại không phải mỹ nữ, quả thật chẳng
khác gì là phế vật. Nhạc Trọng nguyện ý chiêu mộ bọn hắn làm việc Khổng
Đào muốn cầu còn không được.
Hơn nữa Khổng Đào cũng là hạng người tâm tư lả lướt, hắn giao hảo với
Nhạc Trọng là vì muốn tìm một con đường lui cho mình. Tương lai nếu Nhạc Trọng gồm thâu căn cứ Lũng Hải, hắn có thể ở chỗ Nhạc Trọng vượt qua
cuộc sống tốt hơn.
Nhạc Trọng nhìn Trần Thạch Đầu phân phó:
- Trần Thạch Đầu, chú dẫn người đi chiêu mộ người sống sót, trước tìm
hai trăm người. Cần một trăm năm mươi nam nhân, năm mươi trẻ em. Nói với họ là cần đến Thạch Mã trấn sửa tường thành, mỗi ngày cho ăn ba bát
cháo, hai cái bánh mỳ!
Trần Thạch Đầu gật gật đầu đi tới.
- Chọn tôi, chọn tôi! Tôi có khí lực lớn!
- Chọn tôi đi! Tôi rất siêng năng, trước kia tôi làm công nhân bốc xếp!
- …
Trần Thạch Đầu vừa nói ra điều kiện chiêu mộ, cơ hồ toàn bộ người sống
sót vô luận nam nữ đều vây quanh Trần Thạch Đầu lớn tiếng kêu to. Nhìn
qua trận thế thật nóng nảy, chẳng khác gì lúc thị trường cổ phiếu khai
trương ngày trước, nhìn qua thật điên cuồng như những người chơi cổ
phiếu.
Thật nhiều người sống sót vây quanh Trần Thạch Đầu khiến công việc của hắn thật khó triển khai.
Trần Thạch Đầu lớn tiếng quát:
- Im lặng! Xếp thành hàng!
- Chọn tôi chọn tôi! Tôi có sức lực lớn!
- …
Tiếng hô của Trần Thạch Đầu không có nửa điểm tác dụng, những người sống sót sợ mình không được lựa chọn đều vây quanh người hắn không ngừng cầu xin. Người trong nước vốn không có thói quen xếp hàng, vì tranh đoạt cơ hội sinh tồn bọn họ đương nhiên liều mạng tranh đoạt, không ai nhường
nhịn.
Đối mặt với đám người mãnh liệt kia, Trần Thạch Đầu có chút lúng túng, hắn chưa từng xử lý qua trường hợp như vậy.
- Chú làm vậy vô dụng!