Thái Hiểu chớp mắt thành thật đem tình hình của các nàng gần đây nói ra:
- Chỗ của chúng tôi thật không xong, trị an không tốt, mỗi ngày chúng
tôi chỉ có thể ở trong phòng, không dám đi đâu, mỗi ngày cũng chỉ đủ ăn
mà thôi!
Viên Doanh mang theo cảm giác ưu việt liếc mắt nhìn Trần Dao mang theo vẻ khiêu khích nói:
- Như vậy ah, thật khó có dịp mọi người đến một chuyến, tôi mời mọi người ăn một bữa được chứ!
Bộ dạng của Trần Dao đẹp hơn Viên Doanh, lại có khí chất. Trước khi hai
bên chia tay vẫn được Nhạc Trọng thật vừa ý, Viên Doanh vẫn luôn ghen tỵ nàng, nghe được Trần Dao các nàng hỗn chán nản như thế, trong lòng Viên Doanh thập phần đắc ý hơn nữa may mắn lựa chọn ngày trước của chính
mình.
- Đắc ý cái gì, bất quá chỉ là ôm đùi Nhạc Trọng mà thôi. Không có Nhạc Trọng cô chẳng là thứ gì cả!
Vương Phương nhìn vẻ hăng hái của Viên Doanh, trong lòng tràn ngập ghen
tỵ thầm nghĩ. Nhưng tính nàng có chút cẩn thận nên không nói ra ngay
đương trường. Dù sao hiện tại ở nơi này nàng chỉ là người ngoài, gây sự
lên đối với nàng thật bất lợi.
Trần Dao nhìn Viên Doanh khẽ mỉm cười nói:
- Vậy cảm ơn cô!
Dù sao Trần Dao đã lĩnh nhiệm vụ khuyên bảo Nhạc Trọng, nàng không muốn đắc tội bất cứ người nào trong thế lực của hắn.
- Đi theo tôi!
Viên Doanh cười, dẫn các nàng đi tới phòng ăn.
Cá trắm hấp, tôm hấp muối tiêu, ốc đồng chua cay, cá chép kho tàu, rau
tươi xào, bốn món mặn một món rau bày trên bàn, bên cạnh còn có hai ***
coca cùng nước trái cây.
Nhìn thức ăn trên bàn, ánh mắt Thái Hiểu, Vương Phương đều phát sáng,
lập tức cầm đũa ăn như hổ đói. Từ sau cuối thời các nàng còn chưa từng
được ăn một món thịt tươi, càng đừng nói tới tôm cá tươi.
Viên Doanh nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Thái Hiểu cùng Vương Phương
các nàng, trong mắt hiện lên một tia đắc ý cùng đau lòng. Bữa cơm này
tiêu phí mất nửa tháng vật tư cung cấp của nàng, nhưng chỉ cần chứng
kiến Thái Hiểu cùng Vương Phương các nàng lộ ra ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ, như vậy có thể làm lòng hư vinh của nàng đạt được thỏa mãn thật
lớn.
Ăn vào thức ăn mỹ vị, tận sâu trong nội tâm Vương Phương các nàng đều
sản sinh một tia hối hận. Lúc trước khi Nhạc Trọng cho các nàng lựa
chọn, các nàng đã lựa chọn tin tưởng chính phủ, đã đi căn cứ Lũng Hải,
kết quả hiện tại chỉ có thể trốn trong nhà không dám đi ra ngoài. Mà ở
nơi này Viên Doanh bọn họ đều trở thành cán bộ trung tầng của Thạch Mã
trấn, ngày tháng trôi qua chẳng những tốt hơn các nàng rất nhiều hơn nữa càng thêm độc lập, có tôn nghiêm.
Ngay lúc các nữ nhân còn đang dùng cơm, một gã đội viên đi tới nói với Lý Man Ny:
- Lý bộ trưởng, Nhạc đội đã trở lại, anh ấy muốn cô đem Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đến gặp mặt!
- Tôi đã biết!
Lý Man Ny khẽ gật đầu, đứng lên nói với Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ:
- Chúng ta đi thôi!
Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đều đứng lên đi theo Lý Man Ny rời khỏi nhà ăn.
Vương Phương nhìn theo hai nàng, trong lòng vô cùng ghen tỵ nghĩ thầm:
- Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ ở trong lòng hắn quả nhiên là có khác biệt với chúng ta!
Theo Lý Man Ny dẫn đường, Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đi vào một phòng
tiếp khách trong một ngôi biệt thự xa hoa nhất Thạch Mã trấn.
Sau khi tiến vào phòng tiếp khách, Trần Dao lẳng lặng đánh giá Nhạc
Trọng đang ngồi trên sô pha, trong lòng sản sinh một tia khác thường.
Ban đầu lúc còn ở thành phố Lôi Giang, Nhạc Trọng còn chưa thành thục,
trên người còn mang theo dáng vẻ của một người bình thường. Tối đa chỉ
là một sinh viên lấy được lực lượng cường đại mà thôi. Nhưng hiện tại
tuy rằng hình dáng của Nhạc Trọng không thay đổi bao nhiêu, nhưng khí
chất toàn thân đã hoàn toàn khác hẳn. Trần Dao đối diện với Nhạc Trọng
tựa như đối diện với Trần Kiếm Phong, một thượng vị giả chuyên nắm sinh
tử của mấy ngàn người trong tay mình.
Nhạc Trọng ý bảo Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ ngồi xuống sô pha, tự mình
đối diện các nàng, uống một ngụm nước trái cây mới chậm rãi hỏi:
- Trần Dao, lần này cô tới đây có chuyện gì?
Trần Dao sửa sang lại tâm tình của mình, nói:
- Nhạc Trọng, hôm nay tôi đến là muốn cho anh dẫn người cùng nhau gia
nhập căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải. Chỉ cần anh nguyện ý dẫn
người gia nhập căn cứ, hết thảy chuyện anh làm trước kia chính phủ sẽ
không tiếp tục truy cứu. Hơn nữa sẽ thành lập đội đặc cảnh thứ tư, cho
anh làm đội trưởng, cấp bậc là chính khoa cấp!
- Nói trắng ra là muốn thu lấy võ trang của tôi sao?
Nhạc Trọng nghe vậy khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười dứt khoát nói:
- Tôi ở trong Thạch Mã trấn là người thống trị nhất ngôn cửu đỉnh. Dưới
trướng có hơn ngàn con dân, mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ. Dựa vào cái gì
muốn tôi đến căn cứ Lũng Hải bị người thu thập lực lượng võ trang, còn
phải nhận cuộc sống nhìn vào sắc mặt người khác?
Trần Dao lợi dụng sự chính thống của căn cứ Lũng Hải tiếp tục khuyên hắn:
- Nhưng hành vi của anh là phi pháp! Nhạc Trọng, cứu vớt người sống sót
là nghĩa cử đáng giá tán thưởng. Nhưng nếu anh ủng binh tự trọng, chống
lại chính phủ, như vậy tính chất sự tình đã thay đổi. Chút lực lượng
hiện giờ của anh nhìn qua đích xác không kém, nhưng nếu tương lai chính
phủ đánh bại tang thi thu phục cả nước, tùy tiện phái ra một sư đoàn là
đủ nghiền võ trang của anh thành phấn vụn. Hiện tại anh hướng chính phủ
quy phục, bằng năng lực của anh tương lai ở trong chính phủ cũng có vượt trội, quang diệu gia môn!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trần Dao, có chút lãnh đạm nói:
- Để cho tôi đi nhờ vả căn cứ Lũng Hải, đừng nói giỡn! Nói vậy cô cũng
đã chứng kiến hiện trạng trong căn cứ hiện giờ rồi chứ? Không hề sinh
khí, nhìn không thấy tương lai cùng hi vọng. Chính phủ mục ruỗng không
chịu nổi, du côn lưu manh hoành hành. Địa phương như vậy cô còn muốn cho tôi dẫn người đi nhờ vả, cô xác định là thần trí của cô vẫn còn thanh
tỉnh đó chứ?
Nếu như lúc trước Nhạc Trọng dẫn người đi vào căn cứ Lũng Hải nhìn thấy
được một căn cứ chính trị trong sáng, thập phần trật tự như trước cuối
thời, có lẽ hắn đã chọn lựa cho toàn bộ người sống sót của Trường Quang
thôn gia nhập căn cứ, bản thân mình mang theo vài tâm phúc cùng bạn bè
rời khỏi nơi đó. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy vẻ hỗn loạn cùng hãm hại, hắn
đã hoàn toàn thất vọng đối với căn cứ Lũng Hải, chặt đứt tâm tư sống dựa vào người khác.
Vẻ mặt Trần Dao chờ mong nhìn Nhạc Trọng nói:
- Đó là bởi vì trong chính phủ có một bộ phận người hứng thú trong việc
tranh giành quyền lợi. Quân đội lại bằng mặt không bằng lòng với chính
phủ nên tạo thành trạng huống như thế. Nếu anh gia nhập Lũng Hải cùng
chú của tôi liên thủ, nhất định có thể đem căn cứ xây dựng tốt hơn!
Nhạc Trọng cự tuyệt như đinh đóng cột:
- Tôi cự tuyệt!
Trong mắt Trần Dao hiện lên nét thất vọng thật sâu, nàng cố gắng sửa sang lại tâm tình của mình sau đó nói tiếp:
- Nếu anh đã không muốn gia nhập căn cứ thì thôi. Lần này tôi đến còn
một nhiệm vụ, đó là khuyên bảo anh dẫn người liên thủ cùng chúng tôi thu phục kho lương ngoại ô huyện Thượng Lâm kia. Sau khi thu phục kho
lương, số lương thực trong kho chia ra cho chúng tôi bảy, anh ba!