Trương Hòa gật gật đầu. Em gái của hắn Trương Ngọc Lan lớn lên hoạt bát xinh đẹp, hắn
sợ bị những người kia bắt đi, bởi vậy khu vực này hiểu rất rõ.
Nhạc Trọng hời hợt ra lệnh:
- Trình Ngọc, các người đi cùng với Trương Hòa một chuyến, đem cái Hắc
Hổ bang thuận tiện diệt đi! Những kẻ không đầu hàng thì giết đi.
Năm tên đội viên võ trang đầy đủ nếu đối phó trăm tên có vũ khí hạng
nặng thì không thể nào, nhưng mà nếu là lưu manh sẽ không bao giờ bại,
chẳng qua là xem thắng như thế nào mà thôi.
- Nhạc lão đại! Là tôi không đúng! ! Là tôi không tốt! ! Cầu ngài thả cho Hắc Hổ bang một con đường sống a!
Vân Phi quỳ trên mặt đất, nhìn qua Nhạc Trọng cuống quít dập đầu,
trán của hắn chảy máu. Hắn cũng không phải đồ đần, Hắc Hổ bang chỉ là
một đám ô hợp không cách nào là đối thủ của chiến sĩ thiết huyết bên
cạnh Nhạc Trọng. Một khi song phương khởi xung đột, Hắc Hổ bang tuyệt
đối sẽ là phương bị diệt sạch.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua Vân Cương là con trai bang chủ Hắc Hổ bang nói:
- Tao cho mày một phút. Trừ phi mày có thể lấy ra đồ vật mà tao cần, nếu không thì Hắc Hổ bang từ ngày mai trở đi sẽ trực tiếp bị xóa tên.
Vân Phi lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh chảy ròng, đầu óc của hắn không ngừng suy nghĩ tìm được thứ giúp Hắc Hổ bang tránh được một kiếp.
Vân Phi lớn tiếng nói:
- Nhạc lão đại, Hắc Hổ bang chúng tôi nguyện ý đầu nhập vào ngài, phụng ngài làm chủ, ngài bảo chúng tôi làm gì cũng được cả!
Hắc Hổ bang nếu như có thể đầu nhập vào Nhạc Trọng là thế lực cường
hoành. Bản thân của bọn họ sẽ đạt được phát triển thật lớn. Vân Phi lúc
này mới nghĩ ra chủ ý vẹn toàn đôi bên.
Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Mày còn ba mươi giây!
Hắc Hổ bang chỉ có chút tiền vốn trong mắt Nhạc Trọng không thèm nhìn.
Hắn chỉ cần có lương thực, tùy tùy tiện tiện đều có thể lôi ra một chi
đội ngũ. Huấn luyện vài ngày lại phối hợp trang bị thì đám ô hợp Hắc Hổ
bang không đủ nhìn.
Sau lưng Vân Phi mồ hôi lạnh chảy ròng, đầu óc của hắn không ngừng vận chuyển, cuối cùng hai mắt tỏa sáng nói:
- Tôi biết rõ ở đâu có lương thực. Rất nhiều lương thực!
Nhạc Trọng không đếm xỉa tới hỏi:
- Có bao nhiêu lương thực?
Một tấn hai tấn lương thực Nhạc Trọng căn bản không nhìn trong mắt, hắn chỉ cần ra tay là lấy được nhiều hơn thế.
Vân Phi trầm giọng nói ra:
- Không thua năm trăm tấn!
- Đem địa điểm nói cho tao biết! Sau đó dẫn đường và mày có thể đi!
Nhạc Trọng thản nhiên nói.
Năm trăm tấn lương thực đó cũng không phải số lượng nhỏ, đủ cho Ôn Báo
Quốc, Bành Minh Đức là cự đầu cũng phải đưa mắt nhìn. Có được năm trăm
tấn lương thực, Nhạc Trọng có thể trực tiếp chiêu mộ một ngàn người và
duy trì nửa năm không thành vấn đề.
- Chính là trong chỗ này sao?
Nhạc Trọng đi theo Vân Thi vào một thôn trong thành. Hắn chỉ vào một tiểu lâu cao mấy tầng lầu và nhìn Vân Phi hỏi.
Vân Phi nhìn qua Nhạc Trọng và nói ra bí mật dấu trong lòng:
- Chính là trong chỗ này! ! Không lâu trước đó tôi đã từng nhìn thấy
người ta mang đồ vào đây, ở đây có rất nhiều xe, ta tôi phát hiện có gạo rơi lả tả! Về sau có không ít xe chạy vào nơi này, tôi tính thô sơ giản lược đoán chừng một chút chỉ sợ có hơn một trăm xe. Những chiếc xe này
có tải trọng năm tấn. Hơn một trăm lần là hơn năm trăm tấn.
Vân Phi cũng thập phần muốn đi lấy lương thực. Cướp sạch đồ trong thôn
này, nhưng mà chưa kịp làm đã bị Nhạc Trọng bắt được. Hắn cũng chỉ có
thể lấy bí mật ra cầu mạng sống.
Nhạc Trọng nhướng mày, chậm rãi hỏi:
- Nơi này là phạm vi thế lực của quân đội?
Năm trăm tấn lương thực. Đó không phải là số nhỏ, nếu là kho lương thực
của quân đội hoặc chính phủ. Nhạc Trọng cướp lấy sẽ phiền toái.
Vân Phi cũng nói:
- Không phải! Kho lương thực của chính phủ và quân đội có cao thủ tọa
trấn, tiến vào khi lương thực chừng một cây số đã có rất nhiều trạm gác, còn phải kiểm tra nhiều lần. Ngay cả con ruồi bay vào cũng bị quân đội
và chính phủ kiểm tra.
Cướp bóc kho lương thực của chính phủ, quân đội là tội lớn trong tội
lớn, chỉ là một Hắc Hổ bang, trong mắt chính phủ, quân đội chỉ là con
kiến. Vân Phi cùng Vân Cường đều là người bình thường, bọn họ không dám
đối đầu với quân đội và chính phủ.
Nhạc Trọng cẩn thận quan sát thì phát hiện đất đai của tiểu lâu này cực
kỳ rộng lớn, giống như nhà giàu mới nổi, mà căn nhà này xây dựng rất xa
hoa, không giống kho lương thực của quân đội.
Nhạc Trọng nhìn qua tòa nhà trong trường học này, nhìn qua Trình Ngọc ra lệnh:
- Đi giải quyết bọn chúng! Tận lực lưu người sống!
Nhận được lệnh của Nhạc TrọngTrình Ngọc mang hai gã đội viên đi vào trong.
Trình Ngọc trước tận thế là sát thủ nhất đẳng, sau tận thế có hắn và
được Nhạc Trọng trang bị nhiều trang bị hệ thống thần ma, săn giết vô số tang thi, hiện tại đã là người cường hóa cấp 25. Nếu như dùng thủ đoạn
ám sát, cho dù là người cường hóa cấp 30 cũng bị ám sát dễ dàng. Giải
quyết mấy người bình thường là chuyện dễ dàng.
Không lâu trong tiểu viện bảy tên hộ vệ đã bị Trình Ngọc dẫn người bắt sống.
Nhạc Trọng mang theo một trăm năm mươi người sống sót vừa chiêu mộ bước
vào tiểu viện, bắt đầu tìm kiếm năm trăm tấn lương thực trong miệng của
Vân Phi!
- Nhạc lão đại! ! Tìm được! ! Chúng tôi tìm được lương thực! ! Ngài tới đây một chút!
Một gã người sống sót thập phần hưng phấn chạy tới trước mặt Nhạc Trọng nói ra.
Nhạc Trọng thoáng nâng cao tinh thần, đi theo người sống sót đi vào tầng hầm ngầm.
Chỉ thấy bên trong là tầng hầm cực lớn, chồng chất gạo, bột ngô, lúa mì
các loại lương thực. Số lượng lương thực cực lớn, chồng chất thành từng
tòa núi nhỏ.
Nhạc Trọng nhìn qua lương thực chồng chất thành núi này, trong mắt hiện
ra vẻ mặt vui sướng, bằng vào kinh nghiệm phong phú hắn đoán được số
lương thực chính xác là bao nhiêu:
- Không đúng, lương thực nơi này không phải năm trăm tấn, có lẽ là hơn ba ngàn tấn.
- Nhạc đội! ! Nơi này có thứ tốt! ! Thiệt nhiều thứ tốt!
Tống Văn ở một góc của tầng hầm nhìn qua Nhạc Trọng hưng phấn lớn tiếng kêu lên.
Nhạc Trọng bước qua, chỉ nhìn thấy ở một góc kho lương thực bày biện
rương hòm lớn, trong đó có một rương bị xốc lên, lộ ra súng trường 03
bên trong.
- Súng ống đạn được! ! ! Nhiều như vậy? ? ? Súng đạn nơi này đủ trang bị cho một doanh đấy!
Nhạc Trọng nhìn qua rương hòm súng đạn nằm ở trong góc, nhanh chóng đoán được số lượng đại khái của súng đạn.
Súng đạn trong tầng hầm ngầm này trừ không có ống phóng rốc-két, pháo
cối, súng phóng lựu các loại vũ khí hạng nặng ra, những súng trường đủ
trang bị cho một doanh, hơn nữa viên đạn sung túc, có thể đánh một hồi
đại chiến.
- Thứ tốt! Lập tức mang những thứ này về!
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc vui sướng, nhìn qua Tống Văn ra lệnh.
Trong tầng hầm ngầm này có vũ khí và lương thực, Nhạc Trọng ý định một
ngụm nuốt vào, hắn không quản chủ nhân số vũ khí và lương thực này tức
giận ra sao.