Thần Ma Hệ Thống

Chương 312: Chương 312: Thanh lý bang phái




Có vũ khí và lương thực trong nơi này trợ giúp, Nhạc Trọng có thể lợi dụng tài nguyên hiện có trang bị ra một doanh binh lực, không cần động dụng vốn liếng nội tình ở huyện Trữ Quang, huyện Thanh Nguyên.

Nhạc Trọng nhìn qua Trình Ngọc trực tiếp ra lệnh:

- Anh đi ra lệnh cho đám người mới, nếu ai đem chuyện hôm nay nói ra ngoài xử bắn tại chỗ. Còn bảy hộ vệ kia bắt lại đưa đến huyện Trữ Quang ném vào cặn bã doanh.

Cặn bã doanh quản lý cực kỳ nghiêm khắc, nếu không giết đủ tang thi được tự do thì đừng mong được ra ngoài. Căn bản không có khả năng xuất ngoại mật báo.

Trình Ngọc gật gật đầu lập tức đi truyền lệnh của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn Vân Phi và thản nhiên nói:

- Vân Phi! Tình báo của anh sai rồi! Anh có thể mang người rời đi! Chuyện hôm nay lộ ra nửa phần, tôi sẽ lấy mạng toàn bộ Hắc Hổ bang. Sau này Hắc Hổ bang các người dám làm các loại nghiệp vụ ở địa bàn của tôi, đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình. Nếu các người nguyện ý ra sức cho tôi, chín giờ ngày mai bảo cha của anh tới chỗ cũ gặp tôi.

Vân Phi lau khô mồ hôi trên người nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Cảm ơn Nhạc lão đại! Cám ơn Nhạc lão đại ân không giết! ! Hắc Hổ bang nguyện ý hiệu lực cho ngài. Tôi trở về sẽ khuyên cha mình chín giờ ngày mai đi tới chỗ cũ.

- Chủ nhân gian phòng này là ai?

Nhạc Trọng trực tiếp nhìn bảy tên hộ vệ và hỏi.

Trước khi đem bảy tên hộ vệ đưa vào cặn bã doanh, Nhạc Trọng phải hiểu rõ chủ nhân tầng hầm này là ai. Có thể trữ nhiều vũ khí và lương thực như vậy, chủ nhân căn hầm này chắc chắn là nhân vật lớn.

- Phi! Muốn giết cứ giết, muốn giết cứ giết, lão tử mười tám năm năm sau sẽ là hảo hán!

Một gã hộ vệ trừng mắt nhìn Nhạc Trọng và cường ngạnh nói ra.

- Tốt cho con người rắn rỏi! Vậy mày đi chết đi!

Nhạc Trọng cười nhạt một chút, phất phất tay!

Tống Văn cười cười dữ tợn, trực tiếp vung đao chém đầu của tên hộ vệ này, đầu lâu của tên hộ vệ phóng lên trời, đầu của tên hộ vệ lăn xuống đất và máu tươi bắn tung tóe.

- Chủ nhân gian phòng này là ai?

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua mấy tên hộ vệ và nói ra.

Nhìn thấy thi thể không đầu của tên kia, trong mắt của sáu tên hộ vệ hiện ra thần sắc sợ hãi. Bọn họ không nghĩ tới địch nhân trước mặt lại hung tàn như vậy. Nhưng mà bọn họ vẫn trầm mặc, chủ nhân căn phòng này thế lực khổng lồ, phản bội chủ nhân căn phòng này thì kết cục của bọn họ rất thảm.

- Mày có thể đi chết!

Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua một hộ vệ nói ra.

Tên hộ vệ trong mắt hiện ra thần sắc kinh hãi, toàn thân run rẩy rống lớn:

- Tôi...

Tên hộ vệ còn chưa nói ra khỏi miệng, Tống Văn giơ tay chém xuống răng rắc và đầu cảu tên hộ vệ này bay lên cao, tên hộ vệ kia đầu lăn xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua năm tên còn lại.

- Mày nói quá chậm!

Nhạc Trọng nhìn qua thi thể tên hộ vệ, đem ánh mắt nhìn qua năm tên hộ vệ kia!

- Tôi nói, đừng giết tôi!

- Tôi nói, đừng giết tôi, cái gì tôi cũng nói hết...

"..."

Năm tên hộ vệ đã sụp đổ, hô khóc không ngừng nói ra. Bọn họ cũng không muốn chết trong tay của Nhạc Trọng.

- Thì ra là như vậy!

Nhạc Trọng nghe được năm tên hộ vệ nói, đạt được tình báo rất có ý tứ.

Ba ngàn tấn lương thực và vũ khí một doanh trong nơi này là của một trong năm cự đầu của quân đội Tô Đông Minh, tài phú tư nhân. Trong quân đội, Tô Đông Minh là sư trưởng nhưng bị bốn người khác cản tay, mọi cử động trong quân đội đều bị người ta nhìn vào.

Tô Đông Minh vì khuếch trương thực lực, lối tắt chính là vụng trộm đem vật tư lấy ra ngoài, vận chuyển đến một thôn trong thành. Ký thác vào thế lực dân gian của mình bồi dưỡng ra một chi quân đội. Bọn họ không ngờ chưa động thủ làm thì bị Nhạc Trọng lấy vật tư rồi.

Bảy tên tinh anh trong quân đội có vũ khí, cho dù có hơn một trăm tên hắc bang công tới cũng tiêu diệt được. Cho nên trong nơi này không có quá nhiều người canh giữ. Nhưng mà Tô Đông Minh tuyệt đối thật không ngờ vật tư của hắn bị Nhạc Trọng nuốt vào toàn bộ.

Khoản vật tư này Tô Đông Minh thông qua quyền lực trong tay vụng trộm tư tàng, căn bản không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu như lộ ra ánh ánh sáng thì Tô Đông Minh chỉ sợ sẽ bị bốn cự đầu còn lại chèn ép, ghế sư trưởng cũng không ngồi yên.

Tuy bảo tọa sư trưởng chỉ là danh nghĩa, căn bản không thể điều động bốn chi quân đội khác, nhưng mà Tô Đông Minh cũng tuyệt đối không muốn rời khỏi bảo tọa này.

Đã biết rõ Tô Đông Minh không dám khua chiêng giống trống dùng quân đội báo thù, Nhạc Trọng cũng không cố kỵ chút nào. Cho dù Tô Đông Minh biết rõ chuyện này là Nhạc Trọng làm, hắn dù bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào bụng.

Sáng sớm ngày thứ hai, vào tám giờ thì Vân Phi và Vân Cương đã ở nơi này chờ Nhạc Trọng đến.

Hắc Hổ bang đen như vậy. Bang phái đụng phải thế lực lớn quân sự của Nhạc Trọng thì không nhấc lên nổi sóng gió. Mấy cao thủ là có thể giết sạch Hắc Hổ bang là tiểu bang phái. Vân Phi, Vân Cường không dám chống cự.

Trương Hòa đi tới trước mặt Vân Phi cùng Vân Cường nhàn nhạt nói ra:

- Nhạc lão đại bảo các người đi theo tôi!

Vân Phi, Vân Cường hai người đều thành thành thật thật đi theo Trương Hòa đi vào trong biệt thự.

- Quả nhiên rất mạnh!

Vân Cường đi vào trong biệt thự thì trên đường nhìn thấy từng tốp đặc chiến doanh cầm súng trường đi tuần tra chung quanh, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi. Ngày hôm qua trong đêm Vân Phi sau khi về nhà khuyên bảo hắn, hắn còn bán tín bán nghi thực lực của Nhạc Trọng, nhưng mà hôm nay dò xét thì hắn lại phát hiện thực lực của Nhạc Trọng so với Vân Phi nói còn mạnh hơn gấp mười lần.

Nhạc Trọng nhìn Vân Cường thản nhiên nói:

- Anh chính là Vân Cường?

Vân Cường nhìn qua Nhạc Trọng vaf trên mặt càng cung kính:

- Tiểu nhân chính là Vân Cường, Nhạc lão đại, ngày hôm qua là Hắc Hổ bang mạo phạm, xin ngài thông cảm. Hôm nay tôi và khuyển tử đến đây nhận tội với ngài, từ nay về sau Hắc Hổ bang nguyện ý ra sức khuyển mã vì ngài!

Sau tận thế nắm đấm lớn là lão đại, cúi đầu thế lực lớn như Nhạc Trọng đối với Vân Cường không có gì mất mặt, ngược lại hy vọng có thể đầu nhập vào Nhạc Trọng, như vậy chỗ dựa càng cứng thì càng mạnh.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Tôi muốn tiêu diệt bang phái ở phố Hưng Long, phố Nam Sơn, phố Hưng Nghiệp ba con đường này, sau khi diệt toàn bộ các bang phái xong, phiến khu vực này giao cho các người quản lý, các người có làm được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.